Chương 4

Hai người lại quấn quít si mê một hồi lâu, moi huyệt liếʍ vυ" chòng ghẹo vui đến quên cả trời đất, cho đến khi Vệ Kiến Sâm kêu thảm cầu xin thì đối phương mới bỏ qua. Giữa đệm giường, hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm đó, hơi thở vẫn có chút hỗn loạn, may mà da^ʍ hương làm hắn hôn mê choáng váng đã nhạt đi rất nhiều.

Vệ Du Dương yêu thương lau đi mồ hôi dưới cánh mũi hắn, đẩy tóc rối của hắn sang một bên, sau đó vén màn lên nhặt cái áo đơn khoác lên, chậm rãi đi tới mở cửa sổ ra, để cho làn gió mát lạnh thổi đi không khí oi bức. Phía chân chời phương xa có ánh sáng nhạt xanh trắng mơ hồ chiếu tới, xuyên qua tầng tầng đám mây, có vẻ tráng lệ và yên lặng khác biệt.

"Phụ vương, trời đã sáng." Vệ Du Dương lại quay lại bên cạnh giường, tri kỷ khoác lên tấm áo lụa giữ ấm cho hắn: "Người cứ ở tạm chỗ của ta nghỉ ngơi đi, hôm nay lâm triều để ta xử lý thay người."

Nhiều ngày qua, việc triều chính đều do Vệ Du Dương phê duyệt, Vệ Kiến Sâm than nhẹ, nhiều ít có vài phần tự giễu: "Con có khả năng như vậy, theo ta thấy, không bằng hôm nay ta viết một phần chiếu thư, chọn ra một ngày thích hợp truyền ngôi cho con, miễn cho con còn phải lấy danh thay ta."

Hắn đang muốn miễn cưỡng ngồi dậy, Vệ Du Dương lại lần nữa đẩy hắn ngã xuống giường, trẻ con vùi đầu trước ngực hắn, vừa ủy khuất lại vừa tâm cơ nói: "Nếu không phải vì người, sao ta có thể cam tâm ở lại trong cái l*иg sắt này, người không cảm kích thì thôi, còn nói móc ta, đúng là không có lương tâm."

Nghe y oán giận, Vệ Kiến Sâm cũng rất buồn bã, từ trước đến nay hắn đều luôn theo đuổi sinh hoạt của người bình thường, đáng tiếc lại chỉ có thể ở lại trong chốn thâm cung này, bây giờ Vệ Du Dương vừa nói như vậy, hắn không khỏi động lòng đề nghị nói: "Dương nhi, con là nhân tài trị quốc, ta chỉ là hạng người bình thường, truyền cho con ngôi vị hoàng đế này là việc phải làm, chỉ là đến lúc đó... Con cũng nên để cho ta ra khỏi cung đi thôi." Tuổi của hắn vẫn còn trẻ như thế, nếu có thể tiêu sái mà đi khắp thiên hạ, dạo chơi khắp bốn biển năm châu, chắc chắn là một việc vô cùng vui sướиɠ.

Nghe vậy, Vệ Du Dương không nhịn được mà bật cười, y ngước mắt nhìn chăm chú Vệ Kiến Sâm, giọng nói có chứa một tia đồng tình: "Cha, sao ngươi lại có thể ngây thơ như vậy chứ? Sao ta có thể thả cho ngươi ra ngoài được, trước tiên không nói đến việc ngươi ở một mình sẽ nguy hiểm, mà căn chày gỗ dưới háng ta đây cũng không thể thiếu được ngươi hầu hạ hằng đêm đâu."

Âm cuối của y chứa một tia suồng sã, Vệ Kiến Sâm bị y đùa bỡn đến khuôn mặt ửng hồng, hắn dùng chăn quấn chặt chính mình, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Vệ Du Dương, cố gắng trấn định nói: "Ta có thể tự mình lo cho mình, còn theo như ngươi nói... vậy ta có thể nạp vài vị phi tử cho ngươi."

Vốn chỉ là đùa giỡn nói chuyện phiếm, ai ngờ lại nghe được lời nói như vậy từ trong miệng hắn, ánh mắt Vệ Du Dương đột nhiên lạnh băng, y đứng dậy ngồi ở mép giường: "Vệ Kiến Sâm, ta sẽ coi như là ngươi đang nói đùa, nếu ngày sau ngươi còn dám nói đến việc nạp phi cho ta, thì cũng đừng trách ta không thương tiếc ngươi."

Vệ Du Dương bình tĩnh nói, vẫn duy trì nụ cười, Vệ Kiến Sâm lại lạnh đến run rẩy, hắn dịch sát vào bên trong giường lớn, không cam lòng mắng: "Tên bất hiếu, uổng công đọc sách thánh hiền."

Không khí vừa mới còn ngọt ngào nháy mắt đã đảo ngược, hai người không ai nhường nhịn, trong phòng lập tức vô cùng yên tĩnh, không còn hơi thở.

Cứ im lặng như vậy một lúc lâu đuôi mắt Vệ Du Dương nhìn thấy bộ dáng cuộn tròn phòng bị của hắn, tức giận mới vừa rồi dần dần tiêu tán, y thở dài một hơi, từ phía sau ôm chặt Vệ Kiến Sâm vào trong lòng ngực, không màng đến hắn tránh né mà giữ chặt hắn, vô cùng ôn nhu hôn lên khóe mắt hắn: "Là do ta không đúng, không nên nói lời tàn nhẫn như vậy với cha." Vừa trấn an vừa nhận sai, vô cùng thật lòng, còn dắt lấy tay hắn dùng lực đánh lên mặt mình: "Người đánh ta đi, đừng tức giận mà hại sức khỏe."

Lúc trước bị Vệ Du Dương cưỡиɠ ɠiαи ở ngoài ruộng lúa, Vệ Kiến Sâm cũng chỉ có thể tức giận trốn chặt trong thư phòng, còn về sau đều là mặc y cần y cứ lấy, chỉ có điều là không chịu nổi y dày vò mà thôi, bây giờ sao có thể nỡ đánh y chứ: "Dương nhi, đừng đánh, không sao, cha không tức giận." Hắn vội vàng giữ chặt tay Vệ Du Dương, quay đầu lại cẩn thận đánh giá y, đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt y, đau lòng nói nhỏ: "Đứa nhỏ ngốc, cha chỉ có một đứa con là ngươi, thương ngươi sủng ngươi còn không đủ, sao có thể nỡ đánh ngươi?"

Hắn thâm tình biểu lộ, Vệ Du Dương nghe xong rất cảm động, chỉ cảm thấy tình yêu của mình dành cho hắn càng tăng thêm vài phần, l*иg ngực nóng rực nói không nên lời: "Cha, tình cảm mà ta dành cho người là thật lòng." Hắn đặt một nụ hôn nóng rực lên bàn tay Vệ Kiến Sâm trong mắt tràn đầy thâm tình: "Ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, tức khắc lập ngươi làm hậu, từ đây có danh phận phu thê, trăm năm sau sẽ chôn cùng một chỗ. Sống chết cùng nhau, không rời không bỏ."

Đứa con mà hắn vạn phần yêu thương, bây giờ đã có thể nghiêm túc kiên định mà đồng ý một đời một kiếp với hắn, Vệ Kiến Sâm ngơ ngẩn nhìn y: "Con..."

Hắn há mồm muốn nói, nhưng lại không thể tìm được lời thích hợp, bỗng nhiên hiểu rõ, Vệ Du Dương vẫn luôn nói muốn cưới hắn, thì ra không phải là do ý loạn tình mê: "Con đang nghiêm túc sao?"

"Từng câu từng chữ, đều phát ra từ trái tim ta." Vệ Du Dương không hề có chút chần chừ.

Đáp án này làm Vệ Kiến Sâm suýt chút nữa đã ngất đi, khuôn mặt hắn trắng bệch, vừa lo lắng lại vừa vội vàng, nhưng vẫn muốn giảng đạo lý cho y hiểu, vì thế ngồi dậy, ôm con trai vào trong khủyu tay, ôn hòa khuyên bảo: "Dương nhi, chúng ta cứ lén lút quan hệ như vậy, không nên để người khác biết được, tất cả cha đều tùy ý con, dâng lên cơ thể này cho con hưởng dụng đến chán ghét mới thôi."

"Nếu con kiên trì muốn danh phận, ta cũng có thể cùng con bái thiên địa, đợi cho trăm năm sau, lúc quỳ gối trước điện Diêm Vương, ta sẽ một mình gánh vác tội ác phụ tử lσạи ɭυâи này, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ làm con tổn thương một chút..." Vệ Kiến Sâm nói toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra, không có chút mảy may lừa gạt, nhưng lời vừa chuyển lại bổ sung nói: "Nhưng mà nếu ngươi muốn tiến hành đại điển lập hậu, cha tuyệt đối sẽ không nghe theo ngươi."