Chương 3

"Ưʍ... A a không được, đứa nhỏ..." Khuôn mặt Vệ Kiến Sâm tràn đầy buồn khổ khó có thể miêu tả, hắn đã không còn hiểu Vệ Du Dương đang nói gì, chỉ cảm thấy trước mắt tựa hồ đều là mồ hôi, trước ngực bị người niết véo xoa nắn phát trướng, đầṳ ѵú cứng đến mức như muốn chảy sữa, căn dươиɠ ѵậŧ tím đen cường tráng căng chặt cửa huyệt nhỏ hẹp của hắn, vô cùng ngang ngược chọc nát điểm da^ʍ của hắn, xâm lược tiến công thao làm khiến cơ thể hắn lay động, nếp nhăn mỏng manh trên hoa huyệt bị độ nóng làm đau đớn, giống như sắp sửa bị nóng chảy: "Dương nhi... Thứ đồ kia của ngươi quá nóng, lấy ra trước đi... Ưʍ... cho cha nghỉ một chút, chỗ đó sắp bị nóng hỏng rồi..."

"Dươиɠ ѵậŧ không nóng như vậy sao có thể làm cho huyệt da^ʍ của ngươi hết ngứa được? Yên tâm, trong lỗ nhỏ của ngươi nhiều nước như vậy, cho dù thế nào thì cũng sẽ không nóng hỏng được." Vệ Du Dương hài hước nói, con ngươi mờ mịt tối đen, dươиɠ ѵậŧ của y không chút chậm trễ xỏ xuyên qua mật huyệt của Vệ Kiến Sâm, mỗi một lần đều quấy loạn nước da^ʍ bên trong miệng nhỏ, đôi tay nắm chặt hai viên đầṳ ѵú no đủ trước ngực hắn, kẹp chúng nó trong khe hở ngón tay chơi đùa xoay chuyển, mặt khác còn thân mật cắn hôn vành tai trái của hắn, tỉ mỉ khıêυ khí©h: "Núʍ ѵú này của ngươi quá nhỏ, để cho con ngậm nhiều một chút thì sẽ lớn lên, có được không nào?"

Động tác có chút thô lỗ làm hai viên thịt của Vệ Kiến Sâm có chút đau đớn, tiếng thở dốc của hắn ngày càng ngắn ngủi: "Không được... Khó chịu..." Hắn vất vả ngưỡng cao khuôn mặt tuấn tú, cổ họng áp lực yếu ớt nuốt xuống, cặp đùi mệt mỏi suýt chút nữa là không thể quặp lấy vòng eo của thanh niên: "Dương nhi, con tha cho cha đi..." Lúc hắn đang cầu xin tha thứ thì cái miệng nhỏ phía dưới của hắn vẫn đang khó khăn ngậm nuốt căn dươиɠ ѵậŧ đang chà đạp nó, cũng dưới động tác điên cuồng có lực của Vệ Du Dương mà phun trào nước da^ʍ, trên bụng lập tức dính một mảng dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp.

Nam nhân hoàn toàn bị thao đến thất thần, bên môi Vệ Du Dương lộ ra độ cung đắc ý, nhưng mà y còn phải mượn ngôn ngữ để chứng minh mình hoàn toàn khống chế người nam nhân này, thế là y mở lòng bàn tay ra, vuốt ve đầu ngực nam nhân, môi lưỡi mềm ấm tới lui tuần tra ở vai cổ hắn, lúc dươиɠ ѵậŧ lại cắm vào bên trong hoa huyệt một lần nữa Vệ Du Dương lại không động: "Cha..." Y mang theo dụ hoặc mà nhẹ giọng gọi, bụng nhỏ dựa gần bắp đùi Vệ Kiến Sâm, tiếp theo cử động eo mông, khống chế cho căn dươиɠ ѵậŧ đánh vòng trong vách thịt hắn, lợi dụng lông mao dày rậm đi cọ xát cửa huyệt non mềm của hắn: "...Gọi một tiếng tướng công nghe chút nào, ngươi cầu tướng công tha cho ngươi, mau nào, gọi tướng công."

"Ưm a..." Trực giác Vệ Kiến Sâm muốn cự tuyệt, nhưng mà tìиɧ ɖu͙© lan tràn trong cơ thể lại không cho lí trí hắn cơ hội, vẻ mặt hắn suy sụp mềm yếu tóc dài nhu thuận phân tán bốn phía, hai tròng mắt vô thần chất phác, lúc Vệ Du Dương thọc vào huyệt nhỏ của hắn thêm vài lần nữa liền từ bỏ chống cự, mơ hồ không rõ mở miệng nói: "Ưʍ... Tướng công... Tướng công, ngươi tha cho ta đi..."

Chắc là do vẻ mặt mê mang bất lực này của hắn, nên nam nhân cao lớn như vậy nói ra lời này cũng không có chút đột ngột nào.

Xưng hô êm tai này làm cho Vệ Du Dương vô cùng vui sướиɠ, ý cười thuần túy nhanh chóng khuếch tán trong mắt y, y tàn nhẫn hôn hôn khắp toàn bộ khuôn mặt Vệ Kiến Sâm, kích động đến mức giọng nói phát run: "Được được, tướng công lập tức tha cho ngươi, ngoan, để tướng công lại thao vài cái sẽ tha cho ngươi." Dứt lời, y lập tức động thân, nhất thời mất kết cấu mà vội vã phát tiết, không bằng tác phong thành thạo lúc đầu, có chút điên đảo hỗn loạn: "Ngoan nào, tướng công bắn ra là tốt rồi, ngươi nhịn một chút, tướng công thương ngươi nhất, không nỡ làm ngươi đau, bắn xong thì ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa."

Vệ Kiến Sâm khép lại mi mắt, ôm lưng thanh niên lung tung gật đầu, khóe mắt ửng đỏ tràn đầy nước mắt mãnh liệt, một tia nước bọt mỏng manh chảy ra từ khóe môi hắn nhưng hắn lại không còn sức để quan tâm, chuyện duy nhất có thể làm đó chính là run rẩy theo động tác thao làm của Vệ Du Dương.

Rất nhanh, tình sự nghịch luân đã tiến tới giai đoạn cao trào, Vệ Kiến Sâm mặc kệ là đầṳ ѵú thẳng cứng hay là côn ŧᏂịŧ sưng đau, sóng triều mãnh liệt tập kích tất cả các giác quan của hắn, khiến cho hắn một bên duỗi tay đến phần hông vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, một bên căng chặt bụng nhỏ, lỗ nhỏ bị khai thác đến mức tận cùng sinh ra kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, dòng nước trong suốt từ trong tâm huyệt của hắn phun ra tung tóe.

"A - -" Vệ Kiến Sâm lớn tiếng khóc kêu, bỗng nhiên dựng thẳng thân thể hướng về phía trước, móng tay cào cấu phía sau làm cho tấm lưng của Vệ Du Dương bị thương tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ dươиɠ ѵậŧ của hắn phun lên bụng nhỏ, cùng lúc đó thịt non run rẩy trong huyệt mềm cũng xoắn chặt cự vật thật lớn trong cơ thể: "Dương nhi..."

Kỳ thật Vệ Du Dương vẫn còn chưa tới cực hạn, y nhẹ hạ mi nhìn bộ dáng như vỡ đê của Vệ Kiến Sâm, cho dù có không cam lòng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, chỉ có thể khiến cho cả căn dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong huyệt động mất hồn, tận lực căng rộng cửa huyệt của hắn làm cho hai hòn trứng dái đang bành trướng cũng nhét vào một chút.

"Cha..." Vệ Du Dương nhẹ giọng lẩm bẩm toàn thân toàn tâm của hắn đều chìm trong giao hợp thân mật, khuôn mặt ửng đỏ, dùng tinh hoàn tắc trước cửa huyệt của Vệ Kiến Sâm, lỗ mãng cọ lau, tiếp đó dùng dươиɠ ѵậŧ chọc thẳng vào trong chỗ cuối cùng bên trong vách thịt, lại lần nữa hung hăng mà thao làm vài lần, cuối cùng tại trung tâm đóa hoa mềm da^ʍ mĩ bắn vào từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi nóng bỏng...

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm đặc sệt xối xả ùa vào sâu bên trong tràng đạo lấp đầy cơ thể hắn, lỗ da^ʍ của Vệ Kiến Sâm không nhịn được co rút lại ánh mắt hắn lộ ra ngơ ngác mê ly, nơi riêng tư đỏ bừng sưng lớn đã chết lặng mất đi tri giác: "Ưm a a..."

Hắn suy yếu khẽ nấc, nâng lên khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm nước mắt làm cho dươиɠ ѵậŧ của Vệ Du Dương đang chôn trong huyệt mềm của hắn bắn đến thống khoái, hai cẳng chân dài vô ý thức cọ cọ đệm chăn: "...Nóng quá...nóng..."

Tiết hết dục hỏa vào trong cơ thể hắn dươиɠ ѵậŧ Vệ Du Dương dần dần mềm xuống, hắn vốn còn muốn cứ chôn sâu vào trong mảnh đất ướŧ áŧ giữa hai chân Vệ Kiến Sâm, nhưng tình trạng hiện giờ của nam nhân cần y phải dỗ dành an ủi thật tốt. Y chỉ có thể dần dần rút dươиɠ ѵậŧ khỏi lỗ nhỏ của hắn, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bắt đầu trào ra ngoài, nhịn không được tiếc nuối: "Thật là lãng phí..."