Chương 2

"Dương nhi, con nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà con riêng... Đều là nam nhân, làm sao có thể có con được? Tên nghịch tử này, cứ bịa chuyện trêu chọc ta, không sợ ta... Ưm ngươi..." Vệ Kiến Sâm gian nan mắng, nhưng lại khát vọng kí©h thí©ɧ mà đối phương mang cho hắn, thế là nâng eo lên đong đưa theo tần suất của Vệ Du Dương, mặt khác còn lấy tay duỗi đến dưới háng đùa bỡn chính mình theo bản năng xoa nắn hai viên tinh hoàn, kiềm chế không được rêи ɾỉ: "Dương nhi, mạnh một chút, đâm vào bên trong, đâm vào chỗ kia của cha, nóng quá..."

Trên cái bàn trà bên cạnh giường có một cái lư hương hình hoa sen, bên trong châm một loại ngưng hương màu tím từ Tây Vực, mùi vị nhàn nhạt bay ra khỏi lô đỉnh, tỏa ra khắp nơi trong không khí, vô cùng nồng đậm. Vệ Du Dương hít sâu một hơi, mắt phượng hẹp dài liếc qua loại hương thôi tình này, nhìn thấy nó đã được châm đến thời điểm thích hợp nhất, lại nhìn về phía nam nhân anh tuấn dưới thân, đối phương đang hận không thể chạy trốn khỏi cuộc giao hoan dâʍ đãиɠ này.

Y càng không muốn để cho người này thỏa mãn, rượu ngon phải ấp ủ lâu dài, lúc nhấm nháp mới nếm được mùi vị ngon nhất: "Cha, cơ thể này của ngươi thật sự là vô cùng tuyệt diệu, sợ là chính bản thân ngươi còn chưa hiểu rõ đi. Không sao, ngươi thích giả ngốc thì cứ ngốc, chỉ cần đợi cho đến khi đứa nhỏ nắm ống quần ngươi gọi mẫu thân thì ngươi đừng không thừa nhận là được rồi." Vệ Du Dương thấp giọng cười, giữa ngôn từ chế nhạo cất giấu dấu vết của du͙© vọиɠ, y không sờ vào dươиɠ ѵậŧ trắng nõn sạch sẽ của Vệ Kiến Sâm, mà là đi vòng vòng thưởng thức qυყ đầυ đang tiết ra dương tinh của nó, sủng ái nhéo nhéo: "Vật nhỏ này chính là dùng để sinh ra ta, màu sắc trắng trẻo sạch sẽ, xem ra là rất ít khi sử dụng, ta đúng là đã nhặt được tiện nghi lớn."

Bị cắt đứt an ủi sung sướиɠ, Vệ Kiến Sâm không vui trừng mắt nhìn con trai, không quan tâm đến dươиɠ ѵậŧ phía dưới chưa đạt được cao trào nữa, nhấc tay đánh về phía cây gậy đang cứng ngắc dưới háng y, oán hận nói: "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi hay sao, thứ đồ này chơi nhiều lần như vậy, cũng không sợ bị hư hả?" Vệ Du Dương thuận thế bắt lấy tay hắn ấn xuống cự vật dưới háng mình, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, giọng nói mang theo ý cười giải thích: "Không thể đánh vào chỗ này được, đánh hỏng rồi không thể thương ngươi nữa, sờ sờ nó... Đừng giận đừng giận, nếu chạm qua người khác thì sao ta có thể chạm vào ngươi được chứ? Trời đất làm chứng, nó chỉ từng hầu hạ hai cái miệng da^ʍ nhỏ nhắn của ngươi mà thôi, còn lại đều là do ta dùng tay phải."

Vật tượng trưng cho giống đực mạnh mẽ làm bàn tay hắn nóng lên, Vệ Kiến Sâm không lên tiếng, hắn mở mắt nhìn về nơi khác, gương mặt hơi phiếm hồng, hai tay không chịu khống chế mà nắm lấy vật giữa háng Vệ Du Dương, vụng về xoa nắn lên xuống, chỉ cảm thấy l*иg ngực cũng nóng đến hốt hoảng hô, hấp càng thêm dồn dập. Vệ Du Dương mê luyến nhìn xuống nam nhân đang im lặng phía dưới, ôn hòa như vậy, còn có chút ngây thơ vụng về làm cho hắn rễ tình đâm sâu.

Cửa sổ để lại một khe hở nhỏ hẹp, gió nhẹ tiến vào làm ánh nến lay động, cung điện yên tĩnh chỉ còn lại làn điệu hoang da^ʍ của hai cha con bọn họ, hỗn hợp mùi hương nam tính và da^ʍ hương tràn đầy mọi ngóc ngách, làm cho đầu óc người ta mê mang.

Kỹ thuật trên tay của nam nhân thật sự là không chút trôi chảy, sức chịu đựng của Vệ Du Dương từ trước đến nay lại hơn người, hơn nữa nội lực y thâm hậu huân hương không có tác dụng với y, cho nên y mặc kệ Vệ Kiến Sâm đang tò mò sờ soạng cây dươиɠ ѵậŧ, thả chậm tốc độ giao cấu, một bên như có như không mà vỗ vỗ cái khe trên qυყ đầυ của hắn, một bên dùng ngón giữa chậm rãi đẩy mạnh vào huyệt da^ʍ của hắn, tách nếp nhăn mề mại trong lỗ thịt ra, sau đó lại mềm nhẹ rút ra, săn sóc hỏi: "Cha, ngón tay của con có làm cha sướиɠ không?"

"Ưʍ..." Vệ Kiến Sâm chỉ còn một ít cảm giác xấu hổ còn sót lại, hắn cắn chặt môi dưới, đáy mắt toát ra một tia mờ mịt, ôm chặt bả vai Vệ Du Dương xin giúp đỡ, làm cho hỗn hợp nước da^ʍ và mồ hôi dính sát bắp đùi y, một bên nôn nóng vặn vẹo cái mông, dán chặt lại cọ y, một bên mơ mơ màng màng nỉ non: "Dương nhi, Dương nhi... Khó chịu..."

Ánh mắt Vệ Du Dương vô cùng sâu thẳm, y hổn hển thở dốc kéo hai tay Vệ Kiến Sâm xuống, sau đó rút ngón tay ra khỏi chỗ tư mật của hắn, kéo khăn lụa bên cạnh lau lau chỗ ướt dầm dề giữa hai chân hắn nặng nề nắm chặt cái eo đang vặn vẹo của hắn: "Ngươi cứ luôn nóng vội như vậy, chơi nhiều thì ngươi lại trách ta không biết tiết chế, làm cho ngươi đau không chịu nổi." Nói xong liền thấp giọng cười, vén mái tóc đen dính mồ hôi của hắn lên, trong lòng sinh ra cách chơi mới, nóng lòng muốn thử, lại nói: "Hôm nay ta cho ngươi nếm thử cái tốt."

Không có chỗ dựa vào, Vệ Kiến Sâm chỉ có thể bắt lấy gối mềm dưới cổ, đầu ngón tay nắm chặt hình long phượng trên đó, phát hiện Vệ Du Dương đang dùng ánh mắt xem xét nhìn chằm chằm chỗ dị dạng của mình, vừa xấu hổ vừa giận dữ xoay mặt qua chỗ khác, nức nở nói: "Đúng... đúng là súc sinh..."

"Cha, đừng mắng, chỉ tại cái miệng nhỏ này của ngươi quá mê người, để cho con chơi một lát là tốt rồi." Vệ Du Dương mềm nhẹ khuyên dỗ hắn, khó nén khát vọng mà nhìn chăm chú vào hạ thể Vệ Kiến Sâm, chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ đang dâng trào của hắn đang khẽ run chờ đợi âu yếm, cái động nhỏ phía dưới cũng mẫn cảm khép mở, chỉ thấy cánh hoa thật nhỏ nơi hoa huyệt sau khi trải qua dâʍ ɭσạи lúc trước có chút sưng lớn, trung tâm lỗ nhỏ càng thêm mềm mại, còn mang theo một sợi chất lỏng cực kì da^ʍ uế.

Nam nhân ở quốc gia bọn họ lấy tóc tượng trưng cho chữ hiếu, lúc trước khi Vệ Du Dương trở về từ chiến trường, không biết mái tóc tại sao lại bị cắt đứt, bây giờ chỉ dài đến tai mà thôi, nhưng chiều dài mái tóc của Vệ Kiến Sâm lại bao phủ qua cái mông, lúc này đang phong tình vạn chủng tán loạn trên giường. Hắn có chút bất an, thanh niên này nhìn quá chăm chú, làm hắn rất xấu hổ...

"Dương nhi..." Hắn đang muốn mở miệng, Vệ Du Dương lại hôn hôn vài cái lên môi hắn, tiếp theo lại chậm rì rì duỗi tới lọn tóc sau tai hắn, hít hít mùi hương dưới mũi, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xuôi theo nắm lấy đuôi tóc, sau đó cầm lấy đặt trước mật huyệt của Vệ Kiến Sâm, bắt đầu đâm vào lỗ nhỏ bên trong hai cánh hoa...

"...Dương nhi, con đang làm gì vậy!" Vệ Kiến Sâm kêu to ra tiếng, lập tức phản ứng giãy giụa kịch liệt, nhưng Vệ Du Dương rất nhanh dùng cái tay đang rảnh rỗi bắt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, làm hắn không thoát được, cơ thể muốn dịch lên phía trên, không ngờ lại làm cho đuôi tóc hung hăng quét mạnh lên thịt non, cái eo tức khắc xụi lơ, nước da^ʍ róc rách chảy xuôi từ hoa huyệt, hắn nhịn không được lén lút khóc lên, nức nở: "...Đừng mà, Dương nhi... đừng mà, không cần, tha cho cha đi, Dương nhi ngoan, đừng đối xử với cha như vậy... cha chịu không nổi..."

Sao có thể tha cho ngươi được? Ta thích nhất chính là bộ dáng khóc sướt mướt này của ngươi, đại anh hùng trong lòng ta, phụ thân của ta. Vệ Du Dương âm thầm suy nghĩ, chỉ cười cười không nói, tiếp tục dùng đuôi tóc cào cào lỗ nhỏ của Vệ Kiến Sâm, lay động qua lại khắp nơi, từ bên ngoài mật huyệt vòng đến hai mảnh hoa môi sưng đỏ, nhẹ nhàng cọ xát vào cái miệng nhỏ đang hé mở, tìm kiếm viên thịt hạch nho nhỏ phía trên hoa huyệt, dùng đuôi tóc hơi nhọn hung ác đâm xuống!

"A... lấy ra, ta không cần! Dương nhi!" Vệ Kiến Sâm liều mạng lắc đầu cự tuyệt, tiếng khóc của hắn dần dần tăng cao, lắc lắc eo mông muốn tránh né, l*иg ngực dày rộng kịch liệt phập phồng, kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ trải qua cơ hồ muốn bao phủ hắn, ngay cả tự xưng cũng quên không còn một mảnh: "Hức... Tha cho ta đi..."

Đuôi tóc của hắn dài ngắn không đồng đều, cứ như vậy mà cào xé chỗ bộ phận yếu ớt của hắn, tạo thành hiệu quả rất lớn, dươиɠ ѵậŧ Vệ Kiến Sâm càng thêm thẳng đứng, lỗ da^ʍ mềm mại chảy ra thật nhiều nước dịch trong suốt, lúc đầu thì sền sệt, nhưng sau một lát bị sợi tóc cọ xát lại biến thành nước trong, tỏa ra mùi hương dâʍ đãиɠ mê người.

Sợi tóc ướt đẫm bết dính trong tay, biết rõ nam nhân đã sắp tới cực hạn, Vệ Kiến Sâm vẫn cố ý cọ quét như đang cầm bút viết chữ chỗ huyệt tâm dính chút nước da^ʍ của hắn, viết vẽ từ dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn đến chỗ thịt đế phát sưng, nhắm ngay điểm mẫn cảm cào vài lần, cười hỏi: "Sao rồi? Nếu lại đùa mấy lần nữa, chắc ngươi cũng sẽ hóa thành nước mất." Giờ phút này Vệ Kiến Sâm đã không cách nào đáp lại, mí mắt hắn khép lại, nước mắt không khống chế được lăn xuống từ đuôi mắt, sợi tóc dao động nơi riêng tư làm huyệt non của hắn ngứa đến phát điên, toàn thân nổi lên từng đợt rung động khó có thể áp chế, từng cổ nước da^ʍ từ sâu bên trong chảy ra ngoài, bắn tung tóe lên đám tóc nơi lỗ nhỏ của hắn: "Ưʍ..."

"Chậc, bộ dáng này của người thật đúng là thú vị." Vệ Du Dương nhàn nhạt giễu cợt hắn, nhưng mà cây gậy đang cứng ngắc dưới háng lại trướng đến kinh người, giọng nói cũng khàn khàn đến đáng sợ: "Cha, ngươi nhìn xem."

Y đột nhiên không có ý tốt mà kêu lên, dùng tóc đen của Vệ Kiến Sâm vói vào trong nhục huyệt tràn lan ướŧ áŧ của hắn, đảo loạn bên trong vách thịt chật hẹp, thậm chí hung ác đâm chọc, đợi cho tóc đã hấp thu đủ nước da^ʍ mới rút ra ngoài: "Đúng là chảy nước không ít đâu, chỉ cần động một cái đã liên tục chảy róc rách."

Trong tầm nhìn sương mù mông lung, Vệ Kiến Sâm nhìn thấy mái tóc dài ướŧ áŧ của hắn, có một viên bọt nước thật nhỏ chảy xuống dưới chóp đuôi, sau đó treo ở đuôi tóc lung lay sắp rớt, đó là mật nước mang ra từ giữa hai chân của hắn, tóc của hắn, nước da^ʍ lúc hắn động tình... Đầu óc của Vệ Kiến Sâm trắng xóa, hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, giống như là đã đánh mất lí trí, lúc nhìn thấy bọt nước rớt xuống bỗng chốc nhào tới chỗ Vệ Du Dương, đè y ở dưới thân, cúi đầu cắn thật mạnh lên bả vai hắn một cái.

"Ưʍ..." Vệ Du Dương kêu rên một tiếng, y nhìn sườn mặt hoảng hốt của Vệ Kiến Sâm, chảy máu cũng không tránh mà chỉ tùy ý hắn táp tới, giơ tay bất đắc dĩ vỗ về mái tóc dài của hắn, sau đó liền đỡ lấy vòng eo hắn, để cho hắn ngồi trên người mình, giọng nói hơi mang theo thỏa hiệp và làm nũng: "Cha, Dương nhi chảy máu rồi."

Hàm răng khảm vào trong máu thịt, hương vị tanh ngọt lan tràn khắp miệng, đôi mắt của Vệ Kiến Sâm cũng nhiễm đỏ, lực đạo gặm cắn của hắn cũng giảm xuống, nhưng là đã phục hồi tinh thần: "Dương nhi." Hắn ngơ ngác gọi, sương mù trong mắt cũng tiêu tán, ngược lại mênh mang ngóng nhìn khuôn mặt Vệ Du Dương, đau lòng nhíu mày: "Đau không?"

"Không sao, không đau." Vệ Du Dương trấn an mà hôn hôn lên đôi môi nhiễm máu của hắn, nghiêng đầu lộ ra bả vai có dấu răng, đè cái ót hắn vào đó: "Cha, liếʍ sạch máu đi nào."

Vệ Kiến Sâm gật đầu, nghe lời duỗi lưỡi liếʍ láp miệng vết thương của y, đồng thời hồn nhiên không tự biết mà làm ra hành vi trêu chọc - - hắn tách hai chân ngồi trên phần bụng rắn chắc của Vệ Du Dương, bộ vị tư mật dán sát dươиɠ ѵậŧ của đối phương, nhiệt độ nóng rực mãnh liệt kia dụ hoặc hắn lắc lắc vòng eo, làm cho dương cụ của hai người tiếp xúc càng sâu hơn nữa, khiến cho núʍ ѵú của mình cọ cọ lên ngực Vệ Du Dương, bởi vậy mà đạt được một loại kɧoáı ©ảʍ kì lạ.

"Cha thật là xấu tính, chỉ mới trêu chọc một chút thôi mà lại hung dữ như vậy." Nhỏ giọng thở dài, Vệ Du Dương hưởng thụ hắn chủ động tìm hoan, cúi đầu mυ"ŧ lấy bờ vai của hắn, hai tay từ sau lưng hắn sờ đến mặt trên cánh mông cong vểnh, mở tay nắm lấy thịt mông hắn chậm rãi xoa bóp, giống như uy hϊếp nói bên tai hắn: "Chờ lát nữa cho ngươi chịu đủ."

Vệ Kiến Sâm vẫn như cũ theo đuổi vui sướиɠ từ trong thân thể, không để ý đến lời y nói, giống như muốn lấy lại du͙© vọиɠ uổng phí trong ba mươi năm này, động tác của hắn to gan đến khó tin, lần lượt nâng mông khiến cho huyệt da^ʍ trống rỗng khó nhịn hôn môi dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc kia: "Ưʍ..." Hắn đê mê nức nở, cả người thân mật nằm trên ngực Vệ Du Dương vặn vẹo, môi lưỡi nhiệt tình lưu luyến nơi hàm dưới và hầu kết của y, liếʍ láp làm cho cần cổ của y cũng ướt một mảnh, bàn tay còn không ngừng vuốt ve l*иg ngực y, niết đầṳ ѵú y chơi đùa: "Dương nhi... ưʍ... Dương nhi... Mau một chút..."

Để cho hắn châm ngòi một lúc lâu như vậy, Vệ Du Dương sắp không giữ được tự chủ: "Đồ dâʍ đãиɠ, ngươi đúng là không biết sống chết mà." Y cười lạnh nói, ôm chặt cơ thể Vệ Kiến Sâm dùng sức xoa nắn, không muốn buông tha bất kì một chỗ nào trên người hắn, rất nhanh đã tách hai bên đùi hắn ra, kéo đầu gối hắn đến gần xương hông, sau đó xoay người đè hắn phía dưới, dùng dươиɠ ѵậŧ thọc vào trong lỗ nhỏ, nắm cằm hắn gần như hung ác nói: "Cha, ngươi đừng trách ta, đêm nay bị thao nát cũng là do ngươi tự tìm!"

Nói xong cũng không có chút ngừng lại, Vệ Du Dương dùng qυყ đầυ áp sát vào bí huyệt ướt đẫm của hắn, căng thịt non của hắn ra liền không lưu tình đâm hết toàn bộ vào, dươиɠ ѵậŧ thô to đột phá nhục huyệt tràn lan nước sốt của hắn, thao sâu vào trong cơ thể hắn...

"A!" Vệ Kiến Sâm bỗng dưng cao giọng hô lên, kɧoáı ©ảʍ thình lình xảy ra làm hắn không kịp phòng bị, hai chân hắn tự giác kẹp chặt vòng eo Vệ Du Dương, mắt cá chân giao triền sau lưng y, khuỷu tay cũng ôm chặt y không rời, không chút phản kháng tiếp nhận va chạm hung bạo giữa hai chân: "Dương nhi... Dương nhi..."

Vách trong ấm áp mềm mại hút chặt dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của y, Vệ Du Dương quỳ gối trên giường, tiếp theo nâng mông Vệ Kiến Sâm lên, làm cho hạ thân hắn giương cao, theo tư thế nghiêng người mà đâm thọc, cán dươиɠ ѵậŧ dùng sức đâm vào vách huyệt non mềm của hắn, truy đuổi du͙© vọиɠ làm người ta mê say: "Cha... Cái miệng nhỏ của ngươi thật đúng là tuyệt vời..." Y thở dốc, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tràn ngập đầu óc y, cửa động nhỏ hẹp cắn chặt cây gậy của y, dụ dỗ y tăng nhanh tốc độ: "Ưm, thật thoải mái... Nhưng mà phải thao cho nó thả lỏng một chút, nếu không chỉ sợ tương lai không sinh được em bé!"

"A... A... Ưm, ta không sinh con..." Vệ Kiến Sâm nức nở nói, dươиɠ ѵậŧ lặp lại ra vào giống như muốn chơi nát mật huyệt của hắn, qυყ đầυ cực đại nghiền ép làm điểm da^ʍ của hắn tê mỏi, nhưng mà cơn ngứa ngáy nổi lên lúc vừa rồi lại được cào đến thoải mái, huyệt đạo bị thao đến dễ chịu, làm vang lên tiếng nước: "Ha a a..."

Vệ Du Dương chơi đùa cái mông thịt của hắn một lúc lâu, sau đó lại mê say xoa vuốt bộ ngực của hắn, thẳng lưng tàn nhẫn thao thêm một lát, lúc này mới thở dốc trả lời: "Sinh hay không đều tùy ngươi, chỉ cần ngươi không ngại hương khói của Vệ gia bị chặt đứt thì ngươi cứ việc bỏ cái thai đi."

---

Editor: Ù uôi, chương gì mà dài quá là dài =(((( Sao tui cảm thấy tui edit H văn kiểu này nó cứ bị nhiễm QT kiểu gì á, nhất là lúc mô tả mấy cái bộ phận kín đáo ấy. Mấy cô có góp ý gì hongggg?