Phiên ngoại 3

Trời mây kéo dài, gió nhẹ phất phơ. Trên một con đường hẹp quanh co ở ngoại ô được tắm dưới ánh nắng ấm áp, có một nam nhân anh tuấn đang nắm dây cương ngựa chậm rãi bước đi, trên lưng ngựa là một nam nhân lớn tuổi hơn, hai người thỉnh thoảng thưởng thức phong cảnh, đôi lúc lại nói chuyện với nhau. Quanh đây rất ít người ở, trước đây ở chỗ này còn có vài căn nhà, nhưng càng tới gần chân núi thì dường như là không còn ai.

Vệ Kiến Sâm mặc trang phục thoải mái, quần áo màu lam cùng với ủng ngắn màu đen, trên người có loại khí chất văn nhã tôn quý.

"Bảo ngươi cưỡi ngựa thì ngươi cố tình không nghe, bây giờ để xem ngươi còn đi được bao lâu." Vệ Kiến Sâm hừ nhẹ, đôi mắt nhìn ra xa, phía trước có một căn phòng màu sắc đơn giản, chắc phải mất một lúc nữa mới có thể tới.

Vệ Du Dương không để bụng, tay y kéo dây cương dắt con ngựa đi qua một cây cầu gỗ nhỏ, đáp lại: "Cũng không mệt bao nhiêu, bảo ta ôm ngươi đi một ngày một đêm cũng không là gì."

Vó ngựa thong thả bước qua tấm ván gỗ, Vệ Kiến Sâm nghe phía dưới có tiếng nước suối chảy qua, hắn cúi đầu nhìn mấy con cá nhỏ đang bơi lội giữa khe nước, hơi trách cứ: "Làm gì tới lượt ngươi ôm ta, nói chuyện đúng mực chút đi."

Vệ Du Dương chỉ cười không nói, y lôi kéo con ngựa bước lên một sườn núi khác, trêu đùa: "Ta đi bắt một con vịt con cho ngươi giải buồn nhé?"

Mấy con vịt nhỏ béo phì màu vàng xuyên qua bụi cỏ, chúng nó xếp thành một hàng, bộ dáng ngơ ngác rất đáng yêu. Vệ Kiến Sâm nghe vậy liền nhìn qua, không cảm thấy hứng thú mấy: "Vịt con thì không cần, bắt con vịt mẹ kia hầm canh thì còn được."

Vệ Du Dương vẫn không nhanh không chậm dắt ngựa đi, chân dẫm lên mặt cỏ non nớt: "Khó mà làm được, đám vịt nhỏ kia sẽ chết đói mất. Đi qua bên kia sẽ có nhiều món ngon hơn nhiều vịt hầm" Y nói xong thì hái một đóa hoa đưa cho nam nhân đang cưỡi trên lưng ngựa: "Hoa này tặng cho ngươi."

Dường như được tiến vào trong bức tranh thôn quê yên bình mà hắn luôn mơ ước, Vệ Kiến Sâm ngửi mùi vị cỏ xanh, hắn phá lệ quý trọng ôm đóa hoa nhỏ không tên kia vào trong ngực, cảm nhận được ấm áp tràn đầy xung quanh, lòng dạ hậm hực suốt đêm cũng vơi bớt, tức giận nói; "Ý trung nhân kia của ngươi không phải là con gái của nhà nông sao? Có thể chuẩn bị được bao nhiêu sơn hào hải vị chứ?"

Vệ Du Dương chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo thâm ý, bình tĩnh cười cười, nói: "Ngươi tới thì sẽ biết."

"Ngươi muốn nạp vào cung thì có thể, nhưng muốn để nàng làm Thái tử phi thì chắc là không được, không môn đăng hộ đối." Vệ Kiến Sâm cường điệu, có chút trào phúng, trên mặt rõ ràng viết 'ngươi cố mà làm đi'.

Vệ Du Dương vuốt ve bờm ngựa, đưa bầu rượu cho hắn giải khát, sau đó sửa sang lại vạt áo cho hắn, hầu hạ trước sau, tiếp đó ẩn ý cười nói: "Ngươi có thể yên tâm, trong thiên hạ này không tìm được người nào có thể môn đăng hộ đối với chúng ta hơn người đó đâu."

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Vệ Kiến Sâm im lặng không lên tiếng, khinh thường lời nói mang tính chắc chắn tuyệt đối của y, quay đầu nhìn đồng ruộng kéo dài bên tay phải, vẻ mặt không tự giác lộ ra ảm đạm cô đơn. Vệ Du Dương luôn luôn chú ý tới hắn, bây giờ thấy phản ứng của hắn như vậy liền âm thầm vui vẻ, cũng không nói lời nào an ủi hắn, dọc theo đường nhỏ đi đến chỗ căn phòng phía cuối.

Trên đỉnh núi chỉ có duy nhất một ngôi nhà gỗ này, trong rất đơn giản mộc mạc, trước phòng có một cái thang, quanh nhà được rào tre vây quanh tạo thành một khoảng sân không lớn không nhỏ, đặt đủ loại dụng cụ nhà nông, còn có một bó củi đã được chặt sẵn.

Dưới quang cảnh trời xanh mây trắng, đúng là có chút giống như nơi thế ngoại đào nguyên. Phía chính giữa nhà gỗ có một đường nhỏ uốn quanh làm bằng bùn đất, bên trái là một hồ nước trồng đủ loại cây, bên phải là ruộng lúa mạch màu vàng, từng hạt no đủ, mọc cao tới cỡ đầu gối.

Vệ Kiến Sâm xuống ngựa, phát hiện ngoại trừ tiếng gió thổi thì không còn tiếng người nào khác.

"Dương nhi, cô nương kia của ngươi thật sự ở đây sao?" Hắn kéo cánh tay trái Vệ Du Dương hỏi, hoài nghi nhìn về phía cánh cửa gỗ khép hờ: "Tuy căn nhà này cũng chắc chắn, nhưng mà một cô nương có thể ở nơi này à? Ở cùng người nhà sao? Chúng ta đường đột tới thăm như vậy, không chuẩn bị quà gì cả, có phải là hơi bất lịch sự không?"

"Ngươi chịu tới đây đã là món quà quý nhất rồi, có gì không ổn chứ." Vệ Du Dương xua ngựa về phía bên hồ nước, tiếp đó hôn lên mặt hắn vài cái để trấn an, dắt tay hắn đi lên cầu thang trong sân, chưa gõ cửa đã trực tiếp mở ra. Vệ Kiến Sâm cũng không kịp cản lại, một giây sau, lúc hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì có chút sững sờ, cực kì hoang mang mà cau mày: "Dương nhi, đây là làm gì vậy?"

Nhà gỗ không một bóng người được bài trí vô cùng đơn sơ, ở giữa có một bàn tiệc rượu, bốn cái ghế dựa, phía góc phòng có một hòm thuốc. Trên mặt đất được trải thảm đỏ, cửa sổ dán mấy chữ hỉ đỏ thẫm bắt mắt, trên mặt tường bên cạnh treo ba bức tranh của nam nhân. Trong tranh đều là cùng một người, vẽ lại bộ dáng khi nghỉ ngơi hoặc khi ngắm hoa của hắn, từng nét bút đều vô cùng sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh bỏ rất nhiều tình cảm lúc vẽ.

"Sao ở đây lại có tranh của ta?" Vệ Kiến Sâm chậm rãi đi vào mép giường đánh giá, lại nhìn, ngôi phòng được trang trí như phòng tân hôn này, trong lòng mờ mịt.

"Ngươi đừng có nói với ta là ngươi đã thành thân với cô nương kia, treo bức tranh của ta xem như đã bái cao đường rồi đấy?"

Hắn trừng mắt nhìn Vệ Du Dương, lời nói dần dần có chút túc giận: "Nếu là như vậy, ta sẽ đánh chết ngươi trước rồi mới thỉnh tội với tổ tông sau."

Vệ Du Dương không khỏi cười khổ, y ôm lấy Vệ Kiến Sâm từ sau lưng, nhìn về phía bức tranh sinh động như thật: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Đây là tranh do ta vẽ, vẫn luôn đặt bên người, bây giờ lấy ra để dỗ ngươi vui vẻ."

Vệ Kiến Sâm không có tâm trạng thưởng thức bức tranh, hắn đẩy hai cái tay đang quấn bên hông mình ra, tìm kiếm trong phòng một lát mới hỏi: "Ý trung nhân của ngươi đâu?"

Vệ Du Dương cười cười, chậm rãi ngồi vào bàn, chỉ vị trí đối diện nói với hắn: "Ngươi ngồi xuống trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."

Mặc dù có chút không vui nhưng Vệ Kiến Sâm cũng không tiện phát tác, thế là hắn ngồi xuống đối diện Vệ Du Dương, bưng ly ngọc lên uống mấy ngụm rượu ngon, tâm trạng tốt hơn một chút. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hí, còn có tiếng ống trúc đánh lên hòn đá, vô cùng thích ý. Thức ăn đầy bàn tỏa ra mùi hương mê người, vẫn chưa nguội lạnh.

"Nếu muốn ra ngoài du ngoạn thì nói thẳng là được rồi, cần gì phải giả vờ bảo gặp ý trung nhân? Đúng là nhàm chán." Vệ Kiến Sâm ăn một ít liền buông đũa, hai ngón tay gõ lên bàn vài cái, Vệ Du Dương lập tức rót đầy ly rượu mát lạnh thơm ngon cho hắn, gắp mấy miếng sủi cảo bỏ vào trong chén của hắn, ôn nhu mềm giọng đáp: "Ta không có giả vờ, bây giờ ta đã gặp được ý trung nhân của ta."

Vệ Kiến Sâm ngẩng đầu đánh giá đôi mắt của y, khóe miệng giật giật: "Là ta à?"

Vệ Du Dương trịnh trọng gật đầu, giơ chén rượu về phía hắn, một ngụm uống cạn: "Chính là ngươi."

"Phiền." Dường như Vệ Kiến Sâm không đặt lời nói của y vào trong lòng, hắn bưng chén rượu trong tay thưởng thức, ánh mắt lười biếng dừng trên con chim nhỏ đang nhảy lên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói một câu: "Phiền muốn chết."

Vệ Du Dương nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt thâm trầm hiện lên một chút khát vọng, ôn nhu cười nói: "Sao lại phiền? Nếu ngươi và ta có thành thân thì cũng giống như bây giờ vậy, chỉ là ngươi cần phải cởϊ qυầи áo ngủ với ta."

Dứt lời, không khí lập tức lạnh xuống, con chim nhỏ kia tò mò đảo tròng mắt. Vệ Kiến Sâm đặt ly lên bàn, hắn giống như suy tư mà nhìn chăm chú vào cửa sổ, chờ đến khi chú chim kia vùng vẫy bay đi, hắn mới rầu rĩ trả lời: "Ta không muốn, là do ngươi lừa ta tới đây." Bộ dáng của hắn vô cùng tủi thân, khoanh hai chân ôm chặt đầu gối, cái đầu vùi vào giữa hai gối cọ xát: "Ta không thành thân với ngươi, không ngủ với ngươi, ngươi mau đưa ta về."

Vệ Du Dương im lặng một lát, sau đó kiên định đẩy cái bàn đang ngăn giữa bọn họ ra một bên: "Không có khả năng." Y nói xong, chậm rãi ngồi xổm trước mặt Vệ Kiến Sâm, cởi cái ủng đen sạch sẽ của hắn ra, nâng hai chân đang mang vớ trắng của hắn lên khẽ cắn hai cái, sau đó vén ống quần hắn hôn lên mắt cá chân của hắn: "Cha, ta rất chân thành, ngươi ngoan ngoãn nghe theo ta, đừng để cho ta phải dùng sức mạnh, có được không?"

Vệ Kiến Sâm không trả lời, hắn chỉ dùng sức ôm chặt mình, không để cho người khác thấy rõ mặt, buồn buồn hỏi: "Ngươi hạ thuốc ta?"

Vệ Du Dương phát hiện cơ thể hắn bỗng nhiên phát run, y đứng dậy nắm chặt vai hắn, lòng bàn tay cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cơn nóng bức, bởi vậy y cũng không chút che giấu, dỗ dành nói: "Hạ chút xuân dược cho ngươi, sau khi ngủ với ta tự nhiên sẽ giải hết."