Phiên ngoại 2

Khóe miệng Vệ Du Dương hơi cong lên, y cũng tùy ý Vệ Kiến Sâm cắn mình, chỉ là hơi dùng sức đè eo hắn, bàn tay lặng lẽ trượt xuống cái mông hắn, to gan lớn mật vói vào áo choàng xoa bóp mông thịt hắn: "Sao trong lòng lại không có cha được? Không phải ta trốn cha, ta chỉ sợ cha thấy ta rồi thì sẽ ăn vạ không chịu đi, nếu không thì là ba ngày hai lần chạy tới đó, làm cho người ta nói bậy." Y cười nói, bình tĩnh không lộ chút dấu vết, bên dưới lại xốc áo choàng Vệ Kiến Sâm lên trên eo, do dự có nên lột luôn cái quần của hắn ra luôn hay không.

Hai người đều bất chấp mặt đất dơ bẩn, Vệ Kiến Sâm càng không quan tâm mà ngồi trên đùi Vệ Du Dương, nghe y nói xong liền đẩy y ra một chút, có chút ngạo mạn nói: "Ta đi thăm ngươi là chuyện theo lẽ thường, hơn nữa một năm ta chỉ đi thăm hai lần. Vậy thì ai dám nói xấu chứ?"

Vệ Du Dương bất đắc dĩ nhìn chằm chằm mắt hắn, trả lời: "Một năm hai lần, một lần ở lại hai ba tháng. Cha đó, mỗi lần trước lúc đi đều phải quậy một trận, ta phải âm thầm che chở cho ngươi đến gần kinh thành. Cha, ta làm như vậy là không tuân theo quy định trong quân."

"Ngươi âm thầm về cùng ta sao?" Vệ Kiến Sâm hoảng hốt, hắn ngẫm nghĩ mấy chữ quan trọng, đột nhiên nhớ lại một chuyện lớn vào năm trước, nôn nóng vuốt ve áo giáp chưa cởi trên người Vệ Du Dương: "Vậy có nghĩa là lần ta bị ám sát đó, người mặc áo đen nhảy ra giúp là ngươi? Ta còn cảm thấy đôi mắt người đó sao lại quen thuộc như vậy, ngươi còn bị chém một đao!" Hắn vừa vội vừa lo, càng nghĩ càng sợ, vội vàng đứng dậy kéo Vệ Du Dương chạy về phòng, trong miệng còn tức giận mắng: "Ngươi đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, bên người ta có nhiều hộ vệ như vậy còn cần ngươi nhảy ra chắn đao sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, không phải là bảo ta đi tìm chết sao? Mau vào trong cởϊ qυầи áo, để ta nhìn trên người của ngươi..."

"Cha." Vệ Du Dương ngắt lời hắn, bỗng chốc im khiến cho hắn ngừng lại, ôn nhu nắm lấy bàn tay toát mồ hôi của hắn, lúc hắn quay đầu thì nhẹ giọng hỏi: "Lời vừa rồi của cha là muốn sống chết có nhau với ta à?"

Vệ Kiến Sâm cười lạnh nhìn y, tát y một cái không nhẹ không nặng: "Sống chết có nhau? Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này. Thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta đã phái cấm quân bao vây Chinh Nguyệt Điện rồi, lần này ngươi trở về thì đừng hòng rời đi nữa!"

Vệ Du Dương hơi chau mày, y tùy ý sờ sờ má, nhưng lại vô cùng khó hiểu: "Cha..."

Dường như nghe ra được ý cầu xin của y, nụ cười của Vệ Kiến Sâm lại lạnh hơn rất nhiều, giọng nói vốn ấm áp cũng lộ ra mấy phần ngoan độc: "Vệ Du Dương, đời này ngươi đừng nghĩ quay về đại mạc của ngươi nữa, cho dù phải đánh gãy hai cái chân ngươi thì ta cũng phải buộc ngươi phải ở lại bên cạnh ta, ta đỡ phải mỗi đêm đi ngủ đều bị hành hạ, mấy năm qua không có một giấc ngủ nào được yên ổn."

"Cho dù ngươi có cầu xin ta giống như mấy năm trước cũng vô dụng, sau này cứ thành thật ở bên cạnh ta là được, đừng nhắc lại mấy chuyện ta không muốn nghe nữa, nếu không ta sẽ nhốt ngươi trong phòng, hừ, nhốt đến khi nào ngươi nghe lời mới thôi." Vệ Kiến Sâm nói xong liền phất tay áo xoay người, bỏ mặc y đi vào phòng. Vệ Du Dương ngơ ngẩn nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn của hắn, dựa bên cạnh cửa nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả mi mắt cũng là ý cười động lòng người, một tia giãy giụa cuối cùng trong lòng cũng tan biến.

"Là do ngươi đã đáp ứng lời thề của ta trước, Vệ Kiến Sâm." Y tự mình lẩm bẩm, thấy nam nhân kia đang lựa quần áo để y rửa mặt chải đầu, giống hệt như lúc tự mình chăm sóc y hồi nhỏ: "Sao ta có thể không cần ngươi được? Ngươi nói ngươi bị hành hạ, nhưng ngươi có biết ta đã khổ sở như thế nào không? Mỗi đêm ngươi đều quấn lấy ta không bỏ, ngay cả giọng nói của ngươi cũng biến thành ma chướng của ta."

Đối với chuyện phải bên nhau cả đời, hai bọn họ đều vô cùng kiên định, tuy rằng ý của hai người không hoàn toàn giống nhau lắm. Bốn năm trước, ở nơi này, Vệ Kiến Sâm mặc áo giáp cho Vệ Du Dương, hôm nay lại giúp y cởi xuống từng món, hơn nữa còn cẩn thận thưởng thức mỗi một tấc da thịt trên thân thể rắn chắc của y, cảm thán nói: "Dương nhi cao hơn cha nhiều rồi."

Trong phòng chỉ có hai cha con bọn họ, sắc trời đã hoàn toàn sáng ngời, nắng sớm chiếu vào cửa sổ giấy đang đóng chặt, khắp phòng đều là mùi đàn hương nhạt nhẽo.

"Bảo bối Dương nhi của cha đã trưởng thành." Vệ Du Dương hôn lên trán hắn, nụ hôn tràn đầy thương tiếc và che chở: "Trở thành người mà cha có thể dựa vào, có thể yêu cha, thương cha."

Ngày thường Vệ Kiến Sâm cũng rất siêng rèn luyện, thể trạng cũng tốt hơn nhiều so với những nam nhân bình thường khác, nhưng đứng ở trước mặt Vệ Du Dương lại bị đè ép, hắn vừa hâm mộ lại vừa kiêu ngạo sờ soạng l*иg ngực con trai mình, cuối cùng trực tiếp nhào vào lòng y, không kiềm được mà ôm eo y, chôn vào ngực y buồn buồn nói: "Dương nhi, cha rất nhớ ngươi."

Vệ Du Dương hiểu được sự cô đơn của hắn, đau lòng vỗ về sau lưng hắn, dùng sức hôn lên tóc hắn, ôn nhu nói: "Ta biết, thật xin lỗi, bỏ lại cha một mình lâu như vậy."

Vệ Kiến Sâm lắc đầu, trước giờ tình cảm giữa hai cha con bọn họ tốt đến kì lạ, hắn tự nhiên đáp lại cái hôn của Vệ Du Dương, ngẩng đầu thân thiết duỗi lưỡi liếʍ lên mặt y, hai tay quấn quanh cổ y, thả lỏng người dán sát vào.

Lúc đầu bọn họ chỉ dùng nụ hôn để an ủi lẫn nhau, nhưng sau đó giống như không còn đơn thuần như vậy nữa, tứ chi càng thêm quấn chặt. Bây giờ Vệ Du Dương chỉ khoác một cái áo mỏng, y có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Vệ Kiến Sâm, hô hấp dần trở nên dồn dập, nhịn không được nắm cằm hắn muốn hôn lên môi hắn, nhấm nháp hương vị của hắn.

Vệ Kiến Sâm kịp thời tránh đi, rồi lại chủ động kề sát lại liếʍ láp đôi môi y, hàm hồ nói: "Không thể hôn miệng được."

Vệ Du Dương cũng không ép buộc hắn, nửa đẩy nửa ôm kéo hắn đến mép giường, đè trên giường mở rộng cổ áo liếʍ mυ"ŧ vai và cổ hắn, sau khi để lại mấy dấu hôn liền muốn cởi vạt áo trước của hắn ra, không ngờ lại bị hắn chặn tay lại.

"Ngươi đi tắm đi." Vệ Kiến Sâm cũng có chút thở dốc, gương mặt hắn đỏ ửng, nâng người dậy sửa sang áo quần lộn xộn, chậm rãi đẩy Vệ Du Dương đang muốn tiếp tục quấn quít ra: "Ôm hôn như vậy là được rồi, thiên hạ nào có chuyện con trai đè cha xuống giường hả? Đừng quậy nữa."

Có lẽ Vệ Kiến Sâm thật sự cảm thấy hành vi gần như được gọi là tán tỉnh giữa cha con bọn họ rất bình thường, chuyện vừa ôm vừa hôn như vừa rồi rất thường xảy ra, trong một lần vong tình nhất của bọn họ, sau khi tỉnh lại thì toàn thân chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ. Vệ Kiến Sâm chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác nhưng lại khát vọng có thể tiếp xúc, thế là đứa con trai mà hắn yêu đến tận xương tủy liền trở thành lựa chọn thích hợp nhất, hắn cũng xem nhẹ việc con trai đã không còn là đứa nhỏ nữa, thỉnh thoảng tiếp xúc da thịt sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng.

Vệ Du Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, rất nhanh, ý đồ xâm lược dưới đáy mắt y cũng dần dần biến mất, nhưng vẫn ôm hắn vào trong ngực, vừa sửa sang mái tóc cho hắn vừa không chút để ý nói: "Cha, ngày mai tới một chỗ với ta, gặp ý trung nhân của ta."

Vệ Kiến Sâm bỗng dưng cứng đờ, liếc nhìn thanh niên tuấn tú một cái, tươi cười vặn vẹo hỏi: "Là thiên kim nhà ai? Nhà Tướng quân sao? Đứa con gái kia của hắn chỉ mới 11-12 tuổi phải không? Hay là nhà ai khác? Cần phải xứng đôi với ngươi mới được."

"Chỉ là nhà làm nông bình thường thôi, ta cũng đã che giấu thân phận." Tâm trạng Vệ Du Dương không tồi, lúc Vệ Kiến Sâm đang muốn hỏi nữa, y hôn nhẹ một cái lên môi hắn, ôn nhu nói: "Cha đừng vội không đồng ý, qua hai ngày nữa rồi nói tiếp."

Tổ tiên Vệ gia cũng không thiếu người xuất thân từ nhà nông, Vệ Kiến Sâm cũng không tiện nói gì, hắn trừng mắt nhìn bộ dáng phong lưu của Vệ Du Dương, suy đoán ý trung nhân của y là ai, trong lòng bỗng nhiên không vui, khıêυ khí©h cắn môi y một cái sau đó ngã vào trên giường mặc cho y đè mình hôn đến thỏa mãn.

Trong xương cốt nam nhân này có một loại kiêu căng tùy hứng, còn may trước kia đã từng hôn miệng đối miệng, Vệ Du Dương cũng vui vẻ hưởng thụ hắn tự dâng lên, ôm mặt hắn môi lưỡi quấn quít, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn đảo loạn, hôn cho đến khi hắn hết giận xụi lơ trên giường mới thôi.

Vệ Du Dương ôn nhu dỗ dành hắn một lúc mới đi tắm, trong lòng Vệ Kiến Sâm vẫn không vui, hắn nằm chờ trên giường, một mình ôm chăn bông tưởng tượng ra một cô nương không biết mặt, vô ý thức gặm móng tay, tự mình giận đến đỏ mắt, trong lòng giống như bị người ta đâm một đao, vừa đau vừa khổ sở, cuối cùng hắn trực tiếp giận đến ngủ mất.