Phiên ngoại 4

Trong cơ thể có một loại cảm giác nôn nóng không tên, Vệ Kiến Sâm bất an nắm chặt quần, theo bản năng kẹp chặt hai chân che giấu phản ứng thân thể, đáng thương nhìn y: "Dương nhi, con đừng ép cha, cha không chịu nổi."

Vệ Du Dương ôm hai má hắn ép hắn ngẩng đầu, khoan dung cười cười với hắn: "Nếu cha chịu ngoan ngoãn nghe lời ta, ta cũng sẽ không dùng tới chiêu này, cha không thể trách con được. Ta vẫn còn là thân đồng tử, tuy trong mơ đã dâm loạn cha rất nhiều lần nhưng vẫn không có kinh nghiệm thực tế, hạ chút thuốc cho cha thì tốt hơn."

Vệ Kiến Sâm cuộn tròn trên ghế dựa, không kiềm được cơn rối loạn đang lan tràn dưới bụng, hắn thở hổn hển, không khỏi nới lỏng cổ áo, mồ hôi chảy đầy người, cầu xin nói: "Dương nhi ngoan, mau đưa cha trở về, để cha gọi thái y đến. Cha nóng quá."

Vệ Du Dương đau lòng lau mồ hôi trên trán hắn, đầu ngón tay chạm lên đôi môi hồng hào: "Ngoại trừ làm tình với ta thì sẽ không có thuốc nào chữa được."

"Làm tình..." Vệ Kiến Sâm nhắm hai mắt lặp lại hai chữ này, vẻ mặt hắn vô cùng thống khổ, hơi thở quanh thân dần dần trở nên nguy hiểm: "Ta là cha, ngươi là con, ngươi động tâm tư này với ta, ngươi không sợ bị trời đánh sao? Từ lúc ngươi được sinh ra, ta tìm mọi cách che chở ngươi, hôm nay ngươi lại dùng cách này báo đáp ta? Thận chí còn vọng tưởng thành thân với ta? Ngươi quả thật hoang đường!" Nói tới đây, giọng hắn có hơi cao lên, chờ đến khi hắn lại lần nữa đối mắt với Vệ Du Dương, đôi mắt đen vốn tràn đầy yêu thương đã biến thành lạnh băng, hắn bỗng dưng duỗi tay bóp chặt cổ y, thấp giọng quát khẽ: "Cưỡng gian cha ruột, ta dù có bóp chết ngươi cũng là hợp tình hợp lý!"

Không quan tâm tới áp lực trên cổ, Vệ Du Dương tương đối bình tĩnh, y không sợ sệt đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Vệ Kiến Sâm, cười lạnh dán sát vào mặt hắn, một cổ khí thể mạnh mẽ phóng thẳng về phía hắn, nói: "Sao cứ phải giả ngu? Ngươi vỗ ngực tự hỏi xem, ngươi đối với ta thật sự chỉ là tình cảm cha con thôi sao? Từ lúc ta bắt đầu có kí ức, ngươi liền thích thân mật với ta, khi còn nhỏ hôn môi sờ tay ta thì thôi, đến lúc ta mười bốn tuổi ngươi vẫn còn như vậy, không có ta ôm thì ngươi không ngủ được, ta không chịu sờ thì ngươi lại làm nũng với ta... Tự ngươi nghĩ lại xem, giữa chúng ta ngoại trừ việc động phòng thì có khác gì so với những cặp phu thê ngoài kia không hả?"

Vệ Du Dương cho rằng đây vốn không phải là do y, mà sự thật cũng là như vậy. Từ nhỏ y đã lớn lên bên người cha, hai cha con vẫn luôn ngủ cùng nhau, y nhớ rõ lúc còn nhỏ cha rất thích sờ y chạm y, lúc ấy y còn ngây thơ mờ mịt, tất nhiên cũng sẽ ôm lấy cha chơi đùa, thấy cha rất thích thì càng thêm cẩn thận hầu hạ, cho đến khi lớn hơn một chút mới biết được hành động thân thiết giữa bọn họ là không bình thường.

Đáng tiếc đã quá muộn, y đã động tâm với cha ruột, không còn thỏa mãn với việc chỉ ôm nhau hôn nhẹ, mà Vệ Kiến Sâm vốn không có ý định tiến thêm một bước, sự dày vò này khiến cho y buộc phải chạy xa đến nơi khác. Vệ Kiến Sâm rất vô tình, hắn vẫn luôn chán ghét việc tiếp xúc thân thể với kẻ khác, ngoại trừ đứa con trai ruột của mình.

Hơn hai mươi năm cô đơn làm cho hắn chuyển hết khát vọng lên người Vệ Du Dương, tình cảm quá nhiều liền khó tránh khỏi hóa thành hành động, cuối cùng hành vi cử chỉ cũng cơ hồ đã đến tình trạng dâm loạn con trai ruột, bản thân hắn lại không tự nhận ra, cảm thấy hai người chỉ thân cận hơn người khác một chút mà thôi. Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ cho rằng hắn bị khinh nhục.

"Ngươi nói bậy nói bạ, ngươi là con trai của ta, ta vốn không có ý tứ kia với ngươi!" Vệ Kiến Sâm khó thở quát, đẩy Vệ Du Dương ra, hắn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, ngọn lửa không tên trong người đang thiêu đốt xương cốt hắn, cảm giác không nói nên lời này ngày càng rõ ràng, hắn liền muốn chạy trốn về phía cửa, giận dỗi nói: "Ngươi không nói đạo lý, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi về."

Vệ Du Dương nhanh chóng đuổi theo, y giữ chặt cánh tay Vệ Kiến Sâm, dùng sức đè hắn lên trên vách tường cạnh cửa, ngay sau đó liền thô bạo lôi kéo quần áo hắn, hạ vô số ụ hôn ướt nóng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Hửm? Không thừa nhận? Muốn chạy trốn? Nếu không phải ngươi kéo ta xuống nước, không phải ngươi câu dẫn ta thì ta sẽ biến thành như bây giờ sao?" Lời chất vấn hung tợn xé rách vẻ mặt ôn hòa của y, đầu gối chặn giữa hai chân Vệ Kiến Sâm, dâm ô dùng dương vật cương cứng cọ xát trên bụng nhỏ của hắn, va chạm bắp đùi hắn: "Ta cưỡng hiếp ngươi thì đã sao? Hôm nay nếu ngươi không để ta chơi vài lần, không để ta tận hứng thì ngươi cũng đừng mơ tưởng quay về cái hoàng cung kia của ngươi!"

Vệ Kiến Sâm không biết võ công, muốn dựa vào sức mạnh để phản kháng là không thể, nhưng bây giờ hai chân hắn bị ép buộc mở ra, dương vật nóng rực thỉnh thoảng lại cọ đến huyệt nhỏ đang chảy nước của hắn, hắn tuyệt đối không thể công khai bí mật tràn ngập nguy cơ này, sự sợ hãi thậm chí vượt qua hiệu quả của dâm dược, khiến cho hắn cố gắng kêu lớn: "Đừng, đừng, người đâu, mau tới đây!" Nội tâm hắn hoảng loạn đều hiện hết lên mặt, ra sức vặn vẹo giãy giụa trong khuỷu tay Vệ Du Dương: "Ngươi khốn kiếp, Vệ Du Dương, ngươi là tên khốn kiếp!"

"Quanh đây không có ai, nếu không ta đã không dẫn ngươi đến đây rồi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ thương yêu ngươi, sẽ không làm cho ngươi phải đau." Vệ Du Dương thở gấp cười nói, tay trái nắm chặt hai cổ tay Vệ Kiến Sâm kéo lên đỉnh đầu, tay phải vén áo choàng hắn lên kéo lưng quần của hắn xuống, trong tiếng mắng kịch liệt tức giận của hắn, Vệ Du Dương vói tay vào trong quần hắn, lại ngoài ý muốn sờ đến chút dịch ướt át nhớp nháp, không khỏi giật mình: "Đây là cái gì... Có nước?"

Vệ Kiến Sâm mãnh liệt lắc đầu, hắn dùng sức kẹp chặt đùi ngăn cái tay của Vệ Du Dương đang tiếp tục hướng lên trên, côn thịt cứng lên không thể che giấu, bộ phận bên dưới cũng ẩm ướt, giọng điệu của hắn tràn đầy tuyệt vọng hoảng sợ: "Ta không biết là cái gì, ta cũng không biết là cái gì, ngươi buông ta ra... Hức hức... Đừng đè ta, đừng sờ ta có được không?"

Vệ Du Dương dễ dàng đọc hiểu sợ hãi trong mắt hắn, thế là rút tay ra, nhìn chằm chằm nước sốt dính trên đầu ngón tay, tò mò ngửi mùi hương dâm mị của nó, tự mình lẩm bẩm: "Sao lại có thứ này?"

Dường như hiểu được chất lỏng đó là từ đâu ra, Vệ Kiến Sâm xấu hổ không dám mở miệng, xuân dược và nhiệt độ cơ thể của thanh niên kích thích dục vọng dưới đáy lòng hắn, hắn vừa xô đẩy đánh đấm lên lồng ngực cường tráng của y, vừa kinh hoảng nắm chặt quần áo che hạ thể mình lại, nức nở: "Không có gì hết... Hức hức, không có nước, thật đó, nó không phải của ta..."

Vệ Du Dương liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nghi ngờ xoa xoa thứ nước giữa ngón tay, cuối cùng không nhịn được đưa vào trong miệng liếm một chút, sau đó ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu y.

"Cha, rất ngọt, hình như không phải là mồ hôi." Y khàn khàn nói, thâm tình nhìn chằm chằm đôi mắt Vệ Kiến Sâm, giọng nói mềm nhẹ như muốn khống chế tư tưởng của hắn: "Để ta xem phía dưới của ngươi một chút, xem thử thứ nước ngọt ngào này chảy ra từ đâu, sau đó mới có thể lau khô giúp ngươi, có được không? Nếu không sẽ làm dơ quần."

"Đừng... Không được xem, không được xem..." Vẻ mặt hỗn loạn của Vệ Kiến Sâm khiến người ta vô cùng đau lòng, cảm giác chưa từng có trên thân thể tra tấn hắn, quần hắn đã bị cởi xuống dưới đầu gối, không khí trực tiếp thổi vào giữa hai chân hắn, dương vật cứng ngắc dán lên bụng nhỏ, dược hiệu hóa thành sóng tình chiếm cứ hắn, một đóa hoa đang nở rộ bên dưới tùy ý phun ra dịch mật, lỗ nhỏ đã khô héo nhiều năm không nghĩ tới lại được tình triều tẩm bổ, rất nhanh nước dâm đã chảy xuống theo bắp đùi hắn.

Vệ Du Dương trấn an vỗ mông hắn, tay trái vói vào áo choàng hắn, không để ý tới sự cự tuyệt của hắn mà chen vào dưới háng hắn, bá đạo xoa nắn nơi riêng tư: "Được được, ta không xem, ta chỉ sờ một chút thôi." Y dụ dỗ có lệ, lúc đầu ngón tay chạm đến mật động ướt mềm bên dưới tinh hoàn, y khiếp sợ ngốc lăng tại chỗ, ngay sau đó hung hăng moi vài cái trong thịt môi non mềm, xác nhậc nó thật sự tồn tại: "Đây là cái gì? Cha, sao ngươi lại có chỗ này? Ngươi là người song tính sao?"

Xưng hô thô lỗ làm Vệ Kiến Sâm thương tâm, ngón tay đang xoa loạn dưới háng cũng làm cho hắn phát đau. Vệ Kiến Sâm đau khổ xoay mặt, khóe mắt hắn chảy nước mắt, trong lòng bắt đầu sinh ra một loại lực lượng trộn lẫn giữa khuất nhục và quật cường, dưới cơn nổi giận thế nhưng hắn lại có thể tránh thoát được, thế là hắn xoay người chạy ra ngoài cửa, kết quả hoảng loạn không nhìn đường lại chạy vào ruộng lúa mạch.

"...Là thật?" Vệ Du Dương không lập tức đuổi theo, y vừa kinh ngạc vừa khó tin ngửi mùi trên ngón tay, khóe môi dần cong lên, nghĩ đến vừa rồi sờ đến động nhỏ không ngừng chảy nước, trong lòng hắn dâng lên sự vui vẻ cực độ, thậm chí còn biết ơn: "Xem ra ta thật sự đã nhặt được bảo bối."

Ánh mặt trời trút xuống giữa đồng ruộng, gió nhẹ làm cây lúc lay động, tạo ra một cơn cuộn sóng.

Ngựa nâu đang nghỉ ngơi dưới một cây đại thụ nơi xa, nó nhìn hai vị chủ nhân của mình lần lượt lao ra khỏi nhà gỗ, cảm thấy không thể hiểu được mà phun khí, nhưng cũng không tới gần.

"Hức... Đáng giận..." Vệ Kiến Sâm dùng mu bàn tay chà lau nước mắt trên mặt, hắn mặc bộ quần áo hở hang vội vàng chạy về phía trước, quần áo tán loạn làm lộ thân trên của hắn, trong lúc vội vàng cũng không kịp mặc quần cho chặt, đi vài bước thì quần đã rớt xuống mắt cá chân, làm cho hắn vướng víu ngã trên mặt đất, phẫn hận suýt chút nữa đã khóc lên: "Khốn nạn... Dương nhi, khốn nạn!"

Cú ngã này cũng không đau, nhưng tư thế nằm sấp bây giờ của hắn thật sự rất mê người, chỉ thấy hai bên vạt áo hắn đều trượt xuống chỗ khuỷu tay, bả vai và ngực trần trụi, áo cũng chỉ che được tới phần eo, lộ ra cái mông vểnh tròn lẳng cùng với cặp chân dài gợi cảm, hai chân còn đang mang vớ trắng... Vệ Kiến Sâm không còn sức chạy nữa, hắn miễn cưỡng bò về phía trước, tóc dài đen nhánh tán loạn bốn phía, cơn tình dục xa lạ tra tấn làm cả người hắn mềm nhũn: "Ưm... nóng quá..."

Vệ Du Dương đẩy cây lúa ra chậm rãi bước tới, nhặt cái quần mỏng của Vệ Kiến Sâm lên, hít ngửi vài cái trên mặt quần ướt át của hắn, đôi mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn chằm chằm cơ thể hắn, cuối cùng dừng lại trên bộ phận bí mật xinh đẹp giữa bắp đùi: "Đừng sợ, hôm nay ta làm bẩn ngươi, sau này nhất định sẽ phụ trách." Y chậm chạp nói, quỳ gối bên cạnh Vệ Kiến Sâm, cường thế lật người hắn qua, kéo đai lưng của hắn xuống: "Tuy có chút bất ngờ, nhưng không sao, ta chỉ càng thêm yêu thương ngươi mà thôi."

"Đừng trói cha, Dương nhi, cầu xin con." Vệ Kiến Sâm vô lực kêu thảm, quần áo hắn bị lột ném ra xa, đôi tay bị đai lưng trói chặt, toàn thân chỉ còn lại đôi với trên chân. Vệ Du Dương cơ hồ phải thở dài vì cảnh đẹp trước mắt, nam nhân làm y điên đảo bây giờ lại nằm im chờ đợi được y yêu thương, y tách đôi chân thon dài kia ra, tham lam thưởng thức trân bảo ngoài ý muốn phát hiện được: "Cha, thật đáng yêu, ta không nghĩ tới cha lại có cái động nhỏ đáng yêu như vậy, nếu dùng dương vật nhét vào dùng sức thao một cái, nó nhất định sẽ trở nên càng xinh đẹp."

Nghe thấy mấy lời dâm uế này, Vệ Kiến Sâm hoảng hốt nhìn Vệ Du Dương, hắn chưa từng tự mình chạm qua chỗ đó nhưng cũng biết không thể tùy tiện chơi, cho dù lúc này dục vọng có dâng cao cũng vậy: "Không được, không được, không thể thao chỗ đó, nó sẽ hư mất." Hắn gian nan nói, theo bản năng lui về sau, đôi tay bị kìm chặt trên đỉnh đầu dùng sức nắm mấy ngọn lúa: "Nó không thể hư được, nó hư thì cha sẽ chết mất, con đừng chơi nó, cầu xin con đó."

Dưới thân bọn họ là ruộng lúa, Vệ Kiến Sâm dùng tư thế xấu hổ rộng mở cơ thể, hắn yếu ớt nức nở, dâm dược làm cho mỗi một tấc da thịt hắn đều khát cầu được nam nhân vuốt ve, hai núm vú trước ngực chưa bị khiêu khích cũng đã đỏ hồng phồng lên, côn thịt dưới háng cũng hưng phấn trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, huyệt nhỏ bị phơi bày dưới ánh mặt trời cũng co lại phun ra nước dâm trong suốt, làm cho Vệ Du Dương liên tục tấm tắc.

"Thật sự sẽ hư à? Rõ ràng chảy nhiều nước như vậy mà." Vệ Du Dương cười khẽ hỏi lại, không chút kiêng dè hoàn cảnh xung quanh, y gắt gao nắm chặt vòng eo của Vệ Kiến Sâm, dùng tay cào loạn trong thư huyệt chật hẹp của hắn, ngón giữa sờ soạng dọc theo hai mảnh hoa môi, trắng trợn táo bạo đùa giỡn đóa hoa đang chờ được ban mưa móc: "Ta sờ sờ xem, nếu cái miệng nhỏ này ăn không vô thì ta chậm rãi đút cho nó là được."