Chương 1-2

Đêm dài, sâu bên trong hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, cấm vệ quân tuần tra ban đêm. Mắt bọn họ sáng như đuốc, khuôn mặt đông lạnh, tiếng áo giáp va chạm và tiếng bước châm vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Có một chỗ được hạ lệnh cấm người tới gần, cho dù là cấm vệ quân cũng không được, đó là tẩm cung của Thái tử. Nửa tháng trước, Thái tử điện hạ từ biên cương khải hoàn trở về, sau đó không bao lâu đã hạ mệnh lệnh này, trừ bỏ cận vệ bên người y, không cho bấy kì kẻ nào dưới tình huống chưa được triệu kiến tiếp cận nơi này, người vi phạm gϊếŧ không tha.

Đến nỗi nguyên nhân, chỉ sợ cũng không có người nào đoán được. Sau khi mặt trời lặn, Thái tử sẽ lặng yên đi đến tẩm cung của Hoàng đế, điểm huyệt hắn rồi dùng chăn bông bọc lại mang đến trong Chinh Nguyệt điện này, tiến hành việc phu thê, hàng đêm cưỡng bách cha ruột y thị tẩm.

Trong cung điện tráng lệ huy hoàng, trên bàn châm một ngọn đèn, ánh nến mờ nhạt chợt sáng chợt tối làm cho cả căn phòng có vẻ ái muội mê người. Trên cái giường to lớn bên cạnh, quần áo rơi rụng ném đầy đất, còn có một cái chăn mang đến từ chỗ tẩm cung Hoàng đế.

Tấm rèm che lấp cảnh tượng trên giường, trong lung lay chỉ nghe được tiếng khóc lóc xin tha rất nhỏ của nam nhân cùng với tiếng nước róc rách như có như không truyền ra. Một thanh niên đang cưỡng chế trên người nam nhân, cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay chân quấn quanh làm cho màn che hiện lên một đôi bóng người đang giao triền như uyên ương giao cổ. Hai cha con điên loan đảo phượng, cực kì khoái hoạt.

"Dương Nhi, đừng muốn nữa mà, phụ vương thật sự không chịu nổi nữa." Vệ Kiến Sâm ngăn hai tay của thanh niên đang muốn ôm lấy hắn lần nữa, kéo lấy tấm chăn che lại cơ thể của mình, trong miệng cũng nhỏ giọng xin tha: "Con tốt bụng tha cho phụ vương lần này đi mà, phía dưới thật sự là rất đau, không chịu nổi con lăn lộn nữa đâu."

Vệ Du Dương không những không thuận theo tha cho hắn mà lại lần nữa ôm lấy nam nhân dưới thân, cúi đầu hôn lên thái dương mướt mồ hôi của hắn, không cho hắn né tránh nửa phần: "Phụ vương thật sự không chịu nổi nữa sao? Để nhi thần kiểm tra xem sao, xem xem phụ vương có nói thật hay không nào?" Y cười hỏi, dứt lời lập tức duỗi tay vào trong chăn, dùng tay tách hai chân đang kẹp chặt của nam nhân ra, đi vào dưới háng hắn cẩn thận sờ soạng chỗ ướŧ áŧ nào đó: "Cha, ngươi đừng gạt con, chỗ này của ngươi rõ ràng là đang chảy nước, trên chăn đều là nước da^ʍ của ngươi, tuy có chút sưng nhưng cũng không nghiêm trọng, ít nhất vẫn còn có thể chơi hai canh giờ nữa đấy."

"Đừng có nói lung tung xằng bậy, ưʍ... Dương nhi, đừng chạm vào mà..." Vệ Kiến Sâm khó chịu quay mặt đi, hai tay hắn chống trên ngực con trai, lại vô lực đẩy y ra, khóe mắt uất ức liếc mắt nhìn y, nhưng mà mặt mày của thanh niên lại làm cho hắn hoảng loạn.

Dạ mình châu được khảm trên cột giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, vầng sáng này chiếu lên gương mặt trắng nõn của Vệ Du Dương càng có vẻ tuyệt mỹ xuất trần, chỉ là diện mạo xinh đẹp này hoàn toàn không xứng đôi với thân hình to lớn của y. Nhiều năm nay y chinh chiến bên ngoài, dãi nắng dầm mưa, nhưng mà tu luyện võ công âm hàn dẫn tới toàn thân tuyết trắng không mang theo chút huyết sắc nào, thậm chí có thể thấy được huyết mạch màu xanh lá, giống như mỹ nhân được khắc từ bạch ngọc.

Xưa nay nam nhân vô cùng yêu thương con trai độc nhất của hắn, Vệ Du Dương càng thêm không kiêng nể gì, đầu gối y chống lên giường, thẳng lưng, hai ngón tay phải nắm lấy núʍ ѵú trên ngực trái của phụ vương, tay trái tiếp tục trêu chọc ở chỗ tư mật của hắn, đùa bỡn bộ phận non mềm hơn nhiều so với nam nhân khác của hắn: "Sao lại không được chạm vào? Cái lỗ nhỏ này của ngươi được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta rót đầy nhiều năm như vậy, sờ lên càng thêm trơn trượt, bây giờ chỉ cần lấy ngón tay moi đào một chút sẽ chảy ra nước, thật sự là vô cùng dâʍ đãиɠ."

Vệ Du Dương dù sao cũng đã ở trong quân đội nhiều năm, từ ngữ thô tục ở trên giường làm cho Vệ Kiến Sâm vẫn luôn ở trong thâm cung không nghe lọt tai, hắn không chịu nổi mà nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm xúc trên cơ thể vẫn rõ ràng như vậy, chỉ cảm thấy không chỉ có đầṳ ѵú bị người niết đến cứng mà giữa hai chân càng thêm ẩm ướt, ngón tay thon dài kia liên tục đào bới hoa huyệt của hắn, dẫn đường cho nước da^ʍ từ trong cơ thể hắn chảy róc rách ra ngoài, lại tụ lại thành vệt nước chỗ cửa huyệt của hắn, thật sự là dâʍ đãиɠ không chịu được.

Nói đến đây thì cũng biết cơ thể của Vệ Kiến Sâm không giống người thường. Bộ ngực hắn bằng phẳng, có hầu kết, giọng nói trầm thấp, cũng có dươиɠ ѵậŧ nam tính, xác thật là đều có đặc trưng của nam nhân, nhưng từ trước đến nay hắn lại không có râu, làn da tuy ngày ngày phơi nắng nên có hơi nâu, nhưng lại bóng loáng hơn nhiều so với nam nhân bình thường. Nguyên nhân không chỉ vì hắn quen sống trong nhung lụa, chủ yếu là vì cấu tạo cơ thể của hắn, phía dưới dươиɠ ѵậŧ lại có một đóa hoa chỉ có nữ tử mới có.

Hoa huyệt của hắn không khác gì nữ nhân, chỉ là vô cùng nhỏ xinh, hơn nữa lớn lên vô cùng nhạt màu, gần với sắc trắng, chỉ có lúc hưng phấn mới có thể chuyển sang tươi đẹp ướŧ áŧ đỏ bừng, còn sẽ có một trận mùi hương thơm ngát. Nguyên nhân Vệ Kiến Sâm không gần nữ sắc cũng không khó hiểu, đường đường là đế vương mà lại có cơ thể không phân biệt nam nữ. Lúc phát hiện chuyện này, Vệ Du Dương cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lưu luyến không thôi đối với thân thể thế gian hiếm thấy này.

Nam nhân này đâu chỉ tôn quý, mà còn là độc nhất vô nhị trên đời này, phong tình lúc hoan ái càng làm cho y mê say, không nhìn ra được là trước đây không lâu, nam nhân này đã bị y đè ở ruộng lúa mạch cướp đi lần đầu tiên.

Lòng bàn tay Vệ Du Dương tùy tiện lau lau nước da^ʍ chảy ra quá nhiều trong hoa huyệt khép kín của hắn, sau đó dùng đầu ngón tay xoa vuốt trái phải ở thịt non chỗ cửa huyệt, kỹ xảo cao siêu làm cho nam nhân không tự giác mở hai chân ra kẹp lấy eo y, nâng cái mông, không tiếng động mà phát ra lời nói dâʍ đãиɠ: "Ưʍ... Dương nhi... Cha, đừng đùa cha nữa mà... Cha..." Giữa đôi môi Vệ Kiến Sâm phát ra tiếng rên khẽ khàn khàn, hai tay không tự chủ được ôm thanh niên đang nằm phía trên, hơi lắc mông đón ý nói hùa với ngón tay đang trêu chọc nơi mật huyệt của hắn, chỉ mong nó có thể hút vào sâu một chút, giống như bình thường mà đâm vào an ủi thịt da^ʍ đói khát bên trong: "Ưʍ... Dương nhi..."

"Cha, ngươi thật đúng là phí phạm của trời." Vệ Du Dương bỗng nhiên có chút trách cứ nói, không những không theo ý muốn của hắn, mà còn không nhẹ không nặng bóp chặt thịt non trong cửa huyệt mềm mại của hắn một chút, không chút ôn nhu mà nhéo mấy cái, cho đến khi hắn mở ra đôi mắt thâm thúy mới thô tục nói tiếp: "Ngươi thế nhưng lại để cho cái thân mình này trống rỗng nhiều năm như vậy, nếu ngươi sớm nói cho ta thì mười hai tuổi năm ấy, lúc ta nhận ra tình cảm của mình đối với ngươi, ta đã leo lên long sàn an ủi ngươi rồi, sao có thể để cho đến hôm nay ngươi mới nếm được mùi vị của nam nhân chứ, làm phí nhiều thời gian như vậy." Đoạn lời nói này của y mang theo cảm giác trách móc, lại có thêm nhiều tia thương tiếc.

Xác thật là trước khi làm chuyện nghịch luân với con trai, số lần làʍ t̠ìиɦ của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn ba mươi năm, bí mật của hắn khiến cho hắn không thể thẳng thắn thành khẩn với người thân, lúc hắn và Lận Hoàng hậu cùng phòng đều cần dùng khăn che mắt để che lại, từ đầu đến cuối đều run như cầy sấy, mỗi lần đều vội vàng kết thúc như hoàn thành nhiệm vụ, đợi cho sinh ra Thái tử, càng là như được giải thoát, có thể miễn thì miễn.

May mắn cơ thể Hoàng hậu suy yếu, còn nghĩ là hắn săn sóc thương tiếc nàng. Từ trước đến nay hắn cũng cho rằng mình đã đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu, há có thể ngờ đến ngày đó, sau khi uống say lại bị con trai mạnh mẽ cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng hắn lại không nỡ đánh chửi, lại không tàn nhẫn được, vài lần sau đó lại nếm được tư vị mê hồn trong đó, cơ thể không biết cố gắng này chỉ cần con trai trêu đùa một chút đã xụi lơ trên giường, đợi đến khi tỉnh táo lại, chính mình đã bị chơi đến sạch sẽ, dần dần chìm sâu trong vũng lầy không thể bứt ra được.

Chuyện này cũng không thể trách Vệ Kiến Sâm, bởi vì bản tính của hắn đã vốn như thế rồi. Từ nhỏ hắn đã giữ khoảng cách với người khác, tránh thân mật tiếp xúc, cho dù cưới vợ thì hắn cũng không dám có nhiều tiếp xúc, tính dục của một nam nhân bình thường lại bị hắn áp chế hơn hai mươi năm, hơn nữa lúc mới bắt đầu, Vệ Du Dương còn vài lần hạ da^ʍ dược cho hắn, mấy phen chọc ghẹo đã tìm ra chỗ mẫn cảm của hắn, cứ như vậy du͙© vọиɠ của hắn đã bị khơi mào, chỉ tiện nghi cho tên tiểu Thái tử bức gian cha ruột này.

"Dương nhi, ta là cha ruột của con, con bất chấp làʍ t̠ìиɦ với ta đã là đại nghịch bất đạo, sao con còn có thể xem như không có gì vậy chứ?" Vệ Kiến Sâm hạ giọng trách cứ, ngữ khí có mấy phần uy nghiêm, hắn rút cánh tay đang vòng trên vai con trai lại, đang muốn đẩy y ra, thái độ coi khinh ánh mắt người ngoài đối với chuyện của bọn họ của thanh niên làm cho dục hỏa của hắn hơi lạnh.

Vệ Du Dương lại không cho là đúng, sức lực của hắn mạnh hơn nhiều so với nam nhân dưới thân, thế là dễ như trở bàn tay mà ngăn chặn hắn, ngón giữa thon dài bỗng nhiên đâm vào hoa huyệt ướŧ áŧ nhỏ hẹp, hơn nữa trầm giọng cười nói: "Ngươi là cha ruột của ta thì thế nào? Luật pháp không có viết rõ là con trai không thể cưới cha ruột làm vợ mà? Sư phụ của ta đã dạy ta, người ta sống trên đời này chủ yếu là để cho mình sống được thoải mái, không cần phải tự trói buộc chính mình. Lúc trước chuyện ta yêu ngươi đã làm cho ta phải chịu đủ tra tấn, thậm chí còn tự mình cưỡng ép phải xa ngươi bốn năm, ngày đêm đều mong nhớ ngươi, tương tư muốn phát điên cũng không dám trở về gặp ngươi, chỉ sợ thấy ngươi sẽ càng thêm luyến tiếc, sợ mình không khống chế được sẽ làm ngươi bị thương. Bây giờ ta đã nghĩ thông suốt, ngươi cũng đã thành của ta, ngươi đừng mơ có thể thoát khỏi ta!"

"Ưm a... Sư phụ của con là người giang hồ, sao con có thể tin vào lời nói vớ vẩn của hắn? Nếu cha ruột gả cho con trai ruột làm vợ, đây chẳng phải là chuyện hoang đường nhất trên đời này hay sao? Cần gì phải có luật pháp đề rõ chứ?" Giọng nói dạy dỗ của Vệ Kiến Sâm có hơi run rẩy, khuôn mặt anh tuấn cũng động tình ửng hồng, ngón tay bỗng nhiên xông vào kia không khách khí mà cắm thẳng vào sâu bên trong cơ thể hắn, hắn muốn bắt lấy cổ tay của Vệ Du Dương, chỉ là huyệt mềm đã sớm bị nước da^ʍ làm ướt đẫm đã lập tức cuốn lấy ngón tay của y, bụng dưới của hắn trở nên căng chặt, thành thật kể ra nhu cầu: "Ưʍ..."

Vệ Du Dương gật đầu, ánh mắt nóng cháy nhìn chăm chú vào nam nhân ra vẻ đạo mạo dưới thân, khuôn mặt vẫn ôn nhu bình tĩnh nhưng câu hỏi lại vô cùng sắc bén: "Nếu như ta cứ muốn đi ngược lại thế gian này, cứ muốn cưỡng ép lấy ngươi làm vợ thì sao? Ngươi sẽ thế nào?" Y không kiềm được mà cười lạnh, tay phải rời khỏi đầṳ ѵú đang sưng đau của nam nhân, vòng đến dưới bụng nhỏ hắn, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn, ngón tay đang xâm nhập trong hoa huyệt không có mạnh mẽ thọc vào rút ra mà chỉ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn chỗ cửa động của hắn, câu dẫn sóng triều trong huyệt non của hắn: "Ta chính là muốn nói cho thế nhân này biết, Vệ Kiến Sâm ngươi phải gả cho Vệ Du Dương ta làm vợ, ngược lại ta muốn nhìn xem giang sơn mà ta trấn thủ, ai dám đối địch với ta!"

"A...A...Vạn lần không thể, Dương nhi... Cầu xin con, con, con đừng làm lớn chuyện này... Ta làm sao có thể làm người chứ..." Vệ Kiến Sâm nhẹ ngẩng mặt không thể kiềm chế tiếng rêи ɾỉ: "Ta, ta có thể ngủ với con hàng đêm... Thật sự không cần thành thân mà..." Nói xong, trong mắt hắn hiện lên sương mù mỏng manh, nôn nóng và sợ hãi làm cho hắn càng thêm mẫn cảm, dần dần truyền đến từ chỗ ướŧ áŧ phía dưới, dươиɠ ѵậŧ bị âu yếm sảng khoái phía trước làm cho hắn say mê, không tự chủ mà thả lỏng cổ tay Vệ Du Dương, giữ chặt bàn tay đang im lặng không động của y, dùng sức đè chặt xuống dưới háng, đưa lỗ da^ʍ đang tràn đầy nước sốt của mình vào trong tay y, để cho y tùy ý dâʍ ɭσạи.

Vệ Du Dương sẽ không bỏ qua cơ hội này, y mở tay trái ra che lại mật huyệt đang chảy nước của nam nhân, hung ác xoa nắn, tiếp theo dùng hai đầu ngón tay không ngừng moi đào khe thịt, còn dùng lòng bàn tay cọ xát nghiền áp trong hoa huyệt của hắn, xoa vuốt làm cho toàn bộ động nhỏ của hắn nóng lên: "Cha, phụ vương, ta lại cảm thấy vô cùng thích hợp, chuyện này ta đã bắt đầu tiến hành, chỉ là thông báo cho ngươi một tiếng thôi." Hơi thở Vệ Du Dương cũng có vẻ hỗn loạn, ngón tay cảm nhận được huyệt mềm ướt nóng đang ra sức khıêυ khí©h tự chủ của mình, y vẫn lựa chọn càng thêm ra sức vuốt ve dươиɠ ѵậŧ Vệ Kiến Sâm, ở bên tai hắn mê hoặc khuyên dỗ nói:

"Ta không thể cứ để cho ngươi cứ không danh không phận mà ngủ cùng ta cả đời, ta bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể của ngươi nhiều như vậy, ngươi nhiều lần vẫn bị ta thao đến sướиɠ không thôi, cứ như vậy thì có khi không bao lâu ngươi sẽ mang thai con của ta đấy, sao ta có thể nỡ lòng để cho người khác coi con ruột của ta và ngươi là con rơi chứ?"