Chương 27

Theo như lời của Vệ Du Dương thì nữ thần y kia họ Diệp, tên một chữ 'Tịnh'. Lúc mới gặp nàng, Vệ Kiến Sâm vô cùng kinh ngạc, bởi vì y thuật của nàng trong miệng người khác vô cùng lợi hại, hắn không thể ngờ được tuổi nàng lại nhỏ như vậy, chỉ là một cô nương khoảng hai mươi ba tuổi mà thôi.

Diệp Tịnh khịt mũi coi thường chuyện này, nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo vui sướиɠ, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Hai mươi ba? Năm nay tuổi mụ của ta đã ba mươi hai rồi." Bởi vì nàng uống thuốc Trú Nhan, được điều chế ra dựa vào một phương thuốc bí mật. Vệ Kiến Sâm thầm nghĩ trong lòng, thật là lãng phí, trong cung không có phi tần, thuốc này không có đất dụng võ.

Diệp Tịnh là một cô nương không tệ, tính cách hào sảng, rất thích nói, không câu nệ tiểu tiết. Vệ Kiến Sâm rất thích nói chuyện phiếm với nàng, nghe nàng kể một vài câu chuyện giang hồ thú vị, mỗi lần đều như lạc vào trong cốt truyện, lúc thoải mái lúc hồi hộp, hắn càng thêm muốn đi ra ngoài ngao du.

Nhưng có một chuyện Diệp Tịnh không được tốt, đó là nàng nấu là một vài loại nước thuốc có hương vị vô cùng kì quái. Vẻ mặt Vệ Kiến Sâm đông lạnh nhìn chén sứ trên bàn, một chén nước canh màu trắng ngà, tỏa ra mùi lạ, lúc uống vào càng thêm khó hình dung. Cũng không phải là khó uống, chỉ là có chút kì quái.

"Không thể không uống thứ này sao?" Hắn chậm rãi hỏi, hơi chau mày lại, trong mắt lộ ra chút kháng cự: "Mùi vị thật sự rất kì lạ."

Diệp Tịnh không màng lễ nghi mà ngồi một bàn với Vệ Kiến Sâm, nàng dùng cái muỗng khuấy cho thuốc nguội đi sau đó rắc một chút bột phấn vào: "Tuy có lạ một chút nhưng mà không tính là khó uống, vì đứa nhỏ, ngài cố gắng một chút là qua thôi." Nàng nói, trong giọng điệu lại không chừa đường thương lượng.

Đứa con do họ hàng gần sinh ra thường không được khỏe mạnh, bọn họ vô cùng băn khoăn với việc này, Diệp Tịnh lại nói có thể dùng thuốc để giảm thấy nguy hiểm, kết quả nàng đóng cửa ba ngày ba đêm nghiên cứu ra phương thuốc này, lúc đi ra thì đầu bù tóc tối, mặt mày tiều tụy, hai mắt lại sáng rực. Vệ Kiến Sâm chần chờ trừng mắt nhìn chén nước thuốc này, chờ đến khi hết nóng hắn mới quyết tâm bưng nó lên, nín thở trút hết một lần vào trong miệng.

Diệp Tịnh tán thưởng nhìn hắn uống xong chén thuốc, chờ đến khi hắn đặt chén xuống mới đưa cho hắn một đĩa mứt hoa quả. Vệ Kiến Sâm vội vàng nhét mấy viên vào trong miệng, đợi cho mùi lạ trong miệng được thay thế bằng hương vị ngọt ngào, hắn mới thở dài một hơi, mệt mỏi xụi lơ dựa vào ghế, lau lau mồ hôi mỏng trên trán.

Bộ dáng như mới thoát chết của hắn làm Diệp Tịnh cười lắc đầu, lúc nàng thu dọn đồ định đi ra ngoài lại nghe được hắn yếu ớt gọi một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy hắn mang vẻ mặt xấu hổ lúng túng: "Sao vậy?" Nàng đứng ở cạnh cửa, nghi hoặc đánh giá hắn, muốn nhìn ra chút dấu vết.

Ngón tay Vệ Kiến Sâm bất án nắm góc áo, lòng bàn tay đè lên cái bụng mượt mà, ánh mắt không ngừng dao động: "Ta... ta..." Hắn ậm ừ, cúi mặt trốn tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diệp Tịnh, vất vả tìm kiếm từ ngữ để biểu đạt ý mình: "Chỗ đó, ta... có đôi khi... sẽ có thứ kia..."

Diệp Tịnh nghe đến mờ mịt, nàng nỗ lực lý giải lời hắn nói, cuối cùng vẫn không nắm được trọng điểm: "Ta không hiểu được." Nàng quyết định ngắt lời hắn, bất đắc dĩ nhún vai: "Ngài nói rõ hơn có được không? Nói cho ta biết, là chỗ nào? Như thế nào?"

Quả nhiên nàng vẫn hào sảng trước sau như một, khuôn mặt tuấn tú của Vệ Kiến Sâm lúng túng đến đỏ bừng, hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết dũng khí: "Ngực của ta..." Đang lúc hắn chuẩn bị nói ra, lúc ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt thản nhiên của Diệp Tịnh hắn bỗng dưng ngừng lại, lời nói đảo một vòng quanh miệng lại nuốt xuống, khóe môi nâng lên bày ra nụ cười miễn cưỡng: "Không sao cả, ngực ta gần đây rất thoải mái, rất tốt, ngươi đi đi."

"Thật sự không có việc gì à?" Diệp Tịnh lo lắng hỏi, Vệ Kiến Sâm che tay ho nhẹ một tiếng, hắn ôn hòa gật đầu, khẳng định: "Không có việc gì, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Diệp Tịnh nửa tin nửa ngờ, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, không tìm được manh mối liền đẩy cửa rời đi. Nàng mới rời khỏi, Vệ Kiến Sâm đã hối hận đến mức dùng sức đập bàn mấy cái, hắn bực bội xoa loạn mái tóc của mình, sau đó bổ nhào vào trên giường dùng chăn che đầu lại, không ngừng lăn lộn, nghiến răng phát tiết.

Sau khi phun hết mớ bực bội trong ngực ra ngoài, Vệ Kiến Sâm mới dần dần an tĩnh, hắn nằm trong chăn thở dốc, hiểu được không thể tiếp tục xem nhẹ sự khác thường của cơ thể nữa, cuối cùng hắn run rẩy dùng ngón tay vói vào trong vạt áo, đè lên cơ ngực sưng cứng, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua đầṳ ѵú đỏ bừng cứng ngắc, làm nổi lên một trận đau đớn...

"Ưʍ..." Vệ Kiến Sâm đau đớn rêи ɾỉ, hắn không dám đυ.ng tới hai điểm đỏ kia nữa, xoay người dùng hai tay ôm chặt chính mình, buồn bực lẩm bẩm: "...Người ta là một cô nương, sao ta có thể nói ra khỏi miệng được chứ?"

Bởi vì Vệ Du Dương có du͙© vọиɠ chiếm hữu vô cùng cao nên Diệp Tịnh chưa từng nhìn thấy cơ thể của Vệ Kiến Sâm, tuy rằng nàng rất tò mò cấu tạo lưỡng tính là như thế nào nhưng mà đạo đức và tu dưỡng của Vệ Kiến Sâm không cho phép hắn nói tới mấy bệnh trạng của mình với một cô nương chưa gả chồng. Gần đây không biết tại sao ngực hắn đột nhiên trở nên căng trướng, núm vũ cũng sưng to hơn nhiều, mỗi lần bóp đều có cảm giác xấu hổ hoang đường.

Vệ Kiến Sâm mơ màng sắp ngủ, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, trong tai của hắn lại văng vẳng mấy câu nói bậy bạ lúc trước của Vệ Du Dương, mỗi một câu đều xoay vòng vòng bên tai, hắn hoảng loạn tỉnh dậy, trong lòng càng nghĩ càng sợ, trộn lẫn với một chút tủi thân: "Thảm... thảm rồi." Hắn nói xong thì dùng gối đầu che lỗ tai lại, sau đó ngủ mất.