Chương 28

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, trong cung điện bao vây bởi cấm quân, có một vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé yếu ớt đang bay bổng, nghe ra là giọng khàn khàn của một nam nhân. Dường như hắn đang phải chịu đựng đau khổ không thể nói ra, hoặc là như có như không kháng cự lại thứ gì đó.

Dạ minh châu được khảm trên vách tường làm cho căn phòng có chút ánh sáng le lói, nương theo tia sáng tối tăm có thể thấy được bóng dáng của một nam nhân đang nằm trên giường, tấm màn được khép kín, một mình hắn nằm trên cái giường to rộng, trên người chỉ mặc một cái áo đơn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán chặt lên cơ thể cường tráng lại kì dị.

Đây chắc chắn là một nam nhân, có thể chứng minh qua l*иg ngực bằng phẳng của hắn nhưng bụng của hắn lại phồng lên như đang mang thai, mà thân thể được che đậy bên dưới vạt áo lại có một chỗ khác biệt với nam nhân bình thường. Trên bộ ngực rắn chắc của hắn, hai bên đầṳ ѵú vô cùng nổi bật, mặc dù cách một lớp áp cũng có thể thấy được màu sắc đỏ thẫm của chúng.

"A... Không..."

Dường như là bị bóng đè nên nam nhân này ngủ không được yên ổn, đôi môi ướt hồng của hắn tỏa ra chút hơi nóng, khóe mắt nhắm chặt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô.

"Ưʍ..." Trong lúc ngủ mơ hắn lại làm lộ nội tâm đang sợ hãi, cái tay nắm chặt chăn lụa không buông, không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ tỉnh lại.

Hắn thà rằng bị ác mộng vây quanh cũng không muốn tỉnh táo, tuy hắn không muốn đối mặt nhưng thật ra hắn vẫn biết vải dệt ở trước ngực đã bị chất lỏng không tên thấm ướt, hai viên trái cây chín muồi được giấu ở phía dưới trở nên càng rõ ràng, phồng lên đỏ ửng... Chúng nó không cần bị khıêυ khí©h cũng đã đứng thẳng, sữa tươi bị nghẹn đã lâu lén lút trào ra, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

"Nóng..." Vệ Kiến Sâm mê man nỉ non, hắn không chịu được nóng nên không ngừng vặn vẹo trên giường, trong lúc ngủ mơ nửa người trên hơi ưỡn lên, hai chân thon dài kẹp chặt chăn cọ xát, dươиɠ ѵậŧ giữa háng cũng đã cương cứng: "Dương nhi..."

Tựa hồ khát vọng của hắn đã được đáp lại, cửa phòng không tiếng động mở ra, có một nam tử trẻ tuổi rảo bước tiến vào. Y đóng chặt cửa sổ, sau đó rón ra rón rén lại cạnh cái giường lớn ái muội kia, kéo màn giường lại kín mít, sợ sẽ để lộ hương vị thơm ngọt và tiếng rêи ɾỉ mê người ra ngoài.

Trong mơ, Vệ Kiến Sâm bị vô số cảnh lộn xộn vây quanh, trên trán thấm đẫm mồ hôi, gương mặt hắn nổi lên vệt đỏ không bình thường, vài sợi tóc đen như mực dán chặt lên cổ, cả người giống như được ngâm qua nước ấm, trong cơ thể vẫn luôn có một ngọn tà hỏa không tên len lỏi khắp nơi làm hắn không thể chịu đựng... Cho đến khi có một bóng ma bao phủ hắn, lúc này hắn càng bị ép đến không thở nổi.

"Tránh ra... Ngươi đang làm gì đấy?" Giọng nói Vệ Kiến Sâm khô khốc trầm nặng, cảm giác quen thuộc làm hắn bình tĩnh lại, hắn dùng hai tay chặn bả vai Vệ Du Dương lại, một bên muốn đẩy y ra, một bên ăn nói nhỏ nhẹ xin tha: "Đã khuya rồi, ngươi tạm tha cho cha có được không, mấy ngày nay cha rất mệt, không chịu nổi bị ngươi lăn lộn nữa đâu."

"Ta sẽ không lăn lộn ngươi, ta chỉ là muốn uống mấy ngụm sữa, ngươi ngoan ngoãn nghe theo ta đi, đừng ép ta phải ra tay." Dứt lời, Vệ Du Dương gấp không chờ nổi xốc chăn lên, đè chặt hắn ở phía dưới, đầu tiên y hôn vài cái lên hầu kết và xương quai xanh của hắn, ngay sau đó liền thẳng tiến đến bộ ngực phồng lên, chóp mũi đẩy ra vạt áo tán loạn, dán sát vào đầṳ ѵú bên trái của hắn, mê luyến ngửi ngửi mùi sữa nồng đậm, lẩm bẩm nói: "Cha, sữa nhiều thì nên bảo con uống, đừng lãng phí."

Vệ Kiến Sâm không có năng lực, cũng không có can đảm phản kháng y xâm lược, hắn im lặng không nói quay mặt đi, đáy lòng có chút khuất nhục, lúc hơi thở ướt nóng của con trai phất qua đầṳ ѵú sưng đau, cảm giác ngứa ngáy nổi lên làm hắn càng thêm không chịu nổi, thân thể dâʍ đãиɠ đã chịu nhiều dạy dỗ không có cách chống lại, thậm chí còn có thể làm ra chuyện khó tin như là đút sữa.

Tính ra thì nửa tháng trước hắn đã bắt đầu tiết sữa, mới đầu chỉ có một ít mà thôi, dưới cơn hoảng loạn thì hắn đã nói với Vệ Du Dương, kết quả lập tức bị đối phương lột đồ đè lên bàn, níu chặt đầṳ ѵú liền đút vào trong miệng, sau đó không màng đến việc hắn khóc kêu tức giận mắng mỏ hút hết sạch sẽ mở sữa loãng kia. Hai ngày sau đó Vệ Du Dương cơ hồ không cho hắn xuống giường, hai tay không ngừng xoa bóp bộ ngực căng chặt của hắn, dùng hết thủ đoạn làm hắn tiết sữa, còn không cho hắn gián đoạn việc uống thuốc để tích sữa.

Diệp Tịnh thề rằng đây là tác dụng phụ của loại thuốc kia, Vệ Kiến Sâm lại cho rằng nàng đang lừa gạt hắn, cũng đoán rằng là có người sai bảo nàng, nhưng hắn xem nhẹ sự cố chấp của Vệ Du Dương đối với việc này, hắn có nói như thế nào thì y cũng không chịu nhượng bộ, thậm chí có mấy ngày y say mê hút sữa đến mức không quan tâm chính sự, suốt ngày canh hắn uống thuốc, thỉnh thoảng sẽ bóp chặt ngực hắn xoa bóp giúp hắn tiết sữa... Cuối cùng ép cho hắn phải phục tùng, đồng ý sẽ không ngừng việc uống thuốc.

Biết đây chỉ là hiện tượng ngắn ngủi, hơn nữa thực ra lượng sữa của hắn không nhiều lắm, Vệ Du Dương đối đãi vô cùng cẩn thận đối với đống sữa này, y dùng môi nhẹ liếʍ lên núʍ ѵú dính sữa của hắn, đầu lưỡi ấm mềm lướt nhẹ qua quầng vυ" sưng đỏ, không ngừng mυ"ŧ liếʍ xung quanh, thái độ thái quá như vậy làm Vệ Kiến Sâm mất kiên nhẫn.

"Đồ khốn, muốn uống thì... nhanh lên." Hắn không nhịn được mà phun ra những lời này, đôi tay nắm chặt đệm giường, đôi môi gần trong gang tấc làm cho ngực hắn trướng lên, dụ dỗ hắn cố sức ấp ủ càng nhiều sữa tươi, chỉ là bị cảm giác xấu hổ tra tấn làm cho cơ thể hắn cứng đờ, tình triều dưới hạ thể cũng có dấu hiệu lui giảm. Vệ Du Dương ngước mắt liếc nhìn hắn, mạnh mẽ hôn lên đầṳ ѵú hắn, lưu luyến oán giận nói: "Đều do vυ" ngươi quá nhỏ, sữa rất ít, ta chờ suốt một ngày nhưng chỉ mới hút mấy ngụm đã hết rồi, hại ta còn không nỡ uống, mỗi lần uống hết ngươi đều kêu đau."

Bộ ngực của Vệ Kiến Sâm cũng không khác gì nhiều so với lúc ban đầu, vẫn rắn chắc xinh đẹp như cũ, cho dù tiết sữa cũng chỉ sưng lên, Vệ Du Dương bóp nhẹ hơn nửa tháng cũng trở nên mềm mại hơi một ít, bởi vậy lượng sữa rất ít, nhưng chỉ mới thế cũng làm cho hắn vô cùng xấu hổ, lời chỉ trích vô lý của Vệ Du Dương kí©h thí©ɧ cảm xúc của hắn, khiến cho hắn vô cùng tức giận.

"Nếu đã như vậy thì ngươi cũng không cần chịu thiệt nữa, nhanh chóng đi tìm vυ" bự mà chơi đi, đừng để ý đến ta." Hắn cười lạnh nói, dùng tay đẩy nam tử trên người ra: "Ngươi đi tìm người khác sinh con cho ngươi đi."

Vệ Du Dương vội vàng đè hắn lại, cúi đầu hôn ngực hắn vài cái, duỗi tay lột áo mỏng của hắn ném xuống giường, trấn an hắn: "Đừng đừng, ta còn hận không thể luôn giắt ngươi trên eo mình thì sao có thể dám ghét bỏ ngươi chứ, chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

Bây giờ chỉ còn lại có mỗi cái qυầи ɭóŧ mỏng manh che đậy cơ thể, Vệ Kiến Sâm còn muốn phản kháng nhưng Vệ Du Dương đã nhân cơ hội chen chân vào giữa hai đùi hắn, dươиɠ ѵậŧ nóng rực cách vải dệt cọ xát huyệt mềm nơi riêng tư, hai tay nắm lấy hai bên vυ" của hắn ép chặt lại vào giữa, há miệng liền ngậm lấy một viên trái cây no đủ đỏ thắm, hưởng dụng chất lỏng ngọt ngào.

Đôi tay thường xuyên cầm kiếm nên dày đặc vết chai, chúng nó vuốt ve bộ ngực bóng loáng của Vệ Kiến Sâm mang đến cảm giác đau đớn nhỏ bé, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của hắn nổi lên lần nữa, không bao lâu sau hắn đã nhẹ giọng lẩm bẩm, toàn thân đã bắt đầu thả lỏng, hai tay chủ động ôm chặt đầu Vệ Du Dương áp xuống trước ngực, làm cho y tận tình liếʍ mυ"ŧ nước sữa của mình, giảm bớt xấu hổ và cảm giác ngứa ngáy vì trướng sữa