Chương 20

Y đặt đồ lên bàn, ngồi xuống cạnh Vệ Kiến Sâm, bưng chén sứ lên nói: "Món cháo này được hầm từ xương cá rất lâu, ta đã cố ý bảo đầu bếp khử hết mùi tanh đi rồi, chọn phần thịt cá mềm nhất, chắc ngươi sẽ nuốt trôi thôi." Y ôn nhu nói, múc một muỗng cháo cá, cẩn thận thổi thổi lại đưa đến bên môi Vệ Kiến Sâm: "Ăn đi, ăn no rồi mới có sức đánh ta."

Vệ Kiến Sâm ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được mùi thơm của cá, lại nhìn nhìn vết sưng đỏ trên mặt Vệ Du Dương, khinh thường trào phúng: "Ngươi còn mong ta đánh ngươi à? Lấy lòng ta cũng vô dụng, ăn xong rồi ta vẫn đánh ngươi." Nói xong, hắn do do dự dự mở miệng, ngậm lấy cái thìa, mùi thơm từ nước canh lướt qua cổ họng hắn lập tức làm hắn nổi lên cơn thèm ăn. Vệ Kiến Sâm vội vàng nuốt xuống, dạ dày đã sớm đói khát chậm rãi trở nên ấm áp, rất là thoải mái.

"Ngươi sinh ta ra, nuôi ta lớn, ngươi muốn đánh thì tùy ngươi đánh, không sao cả, chỉ cần không đánh tới chết hoặc tàn phế là được rồi." Vệ Du Dương vô cùng chân thành nói nhỏ, lại đút cho Vệ Kiến Sâm một muỗng cháo, mỗi lần đều thổi nguội rồi mới đút. Y ân cần như thế này có thể là vì không quan tâm gì cả, cũng có thể là có ý đồ riêng, nhưng mà ngày thường y đối với Vệ Kiến Sâm cũng giống như vậy.

Vệ Kiến Sâm liếc nhìn đôi mắt xinh đẹp mang ý cười của y, hừ nhẹ: "Ta không có ngu như vậy, đánh chết ngươi thì ta sẽ không được rảnh rỗi nữa." Hắn không kiên nhẫn mà cầm lấy chén sứ, không chịu nổi y hầu hạ ân cần như vậy: "Ngươi qua một bên ngồi đi, tự ta ăn."

"Cẩn thận nóng, đừng vội, còn một nồi cháo kìa." Vệ Du Dương buồn cười nhắc nhở, chăm chú nhìn Vệ Kiến Sâm, trong giọng nói chất chứa nhu tình như sắp trào ra, đối phương ngược lại chỉ nhìn y một chút, cái miệng ngậm cháo phát âm không rõ: "Ngươi không cần dùng chiêu này, không có tác dụng đâu."

Vệ Du Dương dùng ngón tay lau đi hạt cháo bên miệng hắn, không để ý mà bỏ vào trong miệng mình, vừa nhận lấy chén không rồi múc cho hắn một chén cháo đầy nữa vừa nói: "Ôn nhu với ngươi mà ngươi còn không chịu sao? Chẳng lẽ phải lột sạch rồi đè trên giường thao ngươi mới chịu à..." Lời nói không đúng mực làm cho nam nhân kia ngừng ăn cháo, y nhét cái muỗng vào lại trong tay Vệ Kiến Sâm, vội vàng giơ tay xin tha, có chút hèn mọn: "Được được, ta không nói nữa, ngươi mau ăn tiếp đi, ngươi làm ơn nhét đầy bụng rồi mới giận có được không."

Thấy thái độ y chân thành, Vệ Kiến Sâm cũng không làm khó dễ nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, bụng đã no vài phần. Vừa rồi Vệ Du Dương đã đi dạo bên ngoài vài vòng rồi, bây giờ lại nhìn thấy hắn thành thật ăn mấy chén cháo, bây giờ không còn chút tức giận nào nữa, chỉ muốn lấy lòng hắn, bởi vậy không những vào buồng trong cầm một cái áo phủ thêm cho hắn mà còn múc nước cho hắn súc miệng, giúp hắn xử lý hết mọi việc.

Đúng là rất ấm, Vệ Kiến Sâm cố ý châm chọc vài câu nhưng không được đáp lại, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm khó dễ từ đâu, im lặng không nói tiếng nào. Vệ Du Dương cân nhắc khoảng nửa canh giờ, đỡ hắn đến bên mép giường, còn không quên đưa cái roi mây cho hắn.

"Không còn sớm nữa, ngươi chờ một lát, ta quay lại nhanh thôi." Vệ Du Dương nói, sau đó vội vàng ra cửa, tiếp theo liền bưng một chậu nước ấm quay lại. Vệ Kiến Sâm cũng đã thành thói quen, hắn thuận tay ném roi mây sang một bên, vô cùng tự nhiên cởi giày lộ ra hai chân.

Hai người đều không cảm thấy như vậy có gì không đúng, bọn họ luôn là như vậy.

Vệ Du Dương nửa quỳ rửa chân cho Vệ Kiến Sâm, từ bắp chân đến mỗi ngón chân đều được rửa cẩn thận chu đáo, cuối cùng săn sóc tỉ mỉ dùng khăn vải lau khô cho hắn. Vệ Kiến Sâm lại cầm roi mây lên, quơ quơ trong không khí, chỉ nghe được tiếng quất vang trong gió rợn cả người.

"Chọc ngươi tức giận là ta sai, ta còn làm ngươi đau lòng, rất xin lỗi. Lát nữa ta sẽ không dùng nội lực, ngươi càng dùng sức thì ta càng đau." Vệ Du Dương đẩy chậu nước qua một bên, ngồi xếp bằng dưới đất ôm chân Vệ Kiến Sâm vào trong ngực, vừa mát xa cho hắn vừa bất đắc dĩ nói: "Nhưng ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu thật sự không muốn thì mai liền bỏ nó, về sau chúng ta không muốn sống ở đây nữa thì tìm một người có bản lĩnh trông coi giang sơn này là được."

Vệ Kiến Sâm cứ cho rằng y sẽ kiên trì đến cùng, không khỏi sửng sốt, hắn suy nghĩ cả buổi, cuối cùng thái độ cũng mềm xuống đưa ra đề nghị: "Vì lưu lại huyết mạch, vậy, vậy không bằng ngươi nạp một vị..."

"Được rồi, ngươi đừng nói mấy lời như vậy nữa!" Vệ Du Dương ngắt lời hắn, chua xót cười, thậm chí còn có chút đau lòng khổ sở, giọng nói hơi cao phủ định lời nói tự cho là đúng của Vệ Kiến Sâm, nói: "Ngươi vẫn không hiểu rõ sao? Ta không muốn tình cảm của chúng ta trở nên phức tạp, nếu như giữa hai ta có thêm một đứa nhỏ do ta và người khác sinh ra thì sẽ ra sao? Ngươi nói xem ta nên mặc kệ nó hay là nên yêu thương nó đây?"

"Ta có nguyên tắc của ta, ta không muốn làm ra chuyện có lỗi với ngươi..." Y nhẹ nhàng thở dài áp chế sự xúc động, những lời đã giữ thật lâu từ dưới đáy lòng đều được trút ra, cuối cùng Vệ Du Dương chỉ nói: "Ngươi đã nói rằng ngươi thích ta."

Vệ Kiến Sâm nhận ra ẩn dưới mấy câu nói này là tình yêu trung thành của Vệ Du Dương dành cho mình, hắn chưa từng nghĩ tới những chuyện mà y suy xét đều quay xung quanh hắn. Vệ Kiến Sâm không thể không bị chấn động, l*иg ngực hắn có chút đau đớn, ngay cả suy nghĩ cũng hỗn loạn, đầu lưỡi cố gắng phát ra mấy chữ: "Chuyện này... Thật xin lỗi, ta sẽ nghĩ kĩ."

Nếu như Vệ Kiến Sâm không thích Vệ Du Dương thì hắn sẽ chỉ quan tâm tới huyết mạch mà thôi, nhưng mà hắn lại thích, giống như lời Vệ Du Dương nói.

Hắn đã nói qua rằng hắn thích Vệ Du Dương.

Từ đầu đến cuối Vệ Du Dương cũng chưa từng ngẩng đầu, lúc này y mát xa chân của Vệ Kiến Sâm xong liền cởϊ qυầи áo mình, chỉ chừa lại một cái qυầи ɭóŧ: "Vậy ngươi đánh đi, đánh xong thì nghỉ ngơi, đêm đã khuya rồi." Y bình tĩnh nói, đưa lưng về phía Vệ Kiến Sâm, nặng nề quỳ xuống, phía sau tấm lưng cường tráng lưu lại mấy vết sẹo do đao kiếm mang về từ chiến trường.

Tuy Vệ Kiến Sâm ý chí sắt đá nhưng hắn sẽ không thật sự ra tay, hắn ném roi mây đi, đau lòng ôm chặt Vệ Du Dương từ sau lưng, hôn nhẹ vết sẹo trên lưng y, dùng đầu lưỡi liếʍ láp miệng vết thương đã khép lại, thấp giọng thở dài: "Dương nhi, chuyện đứa nhỏ này bỏ hay để lại, cha sẽ nghĩ kĩ."

Vệ Du Dương quay người nép vào trong vòng tay ấm áp của hắn, chôn mặt trước ngực Vệ Kiến Sâm, che giấu biểu tình, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi y cong lên một vòng cung quỷ dị, trong miệng lại vô cùng hiểu chuyện: "Cảm ơn cha, cho dù là ngươi làm gì thì ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi."

Lúc này trong đầu Vệ Kiến Sâm chỉ còn lại mấy đạo vết sẹo xấu xí kia, tim của hắn cũng đau như bị bóp chặt, hắn không còn hơi sức đi quan tâm tới chuyện khác, chỉ có thể cố gắng ôm đứa con trai còn cao hơn cả hắn vào sâu trong ngực, yêu thương hôn lên trán y, lẩm bẩm: "Dương nhi, Dương nhi, con trai bảo bối của cha, Dương nhi bảo bối của ta..."

...

Đêm nay, Vệ Kiến Sâm quyết đoán cự tuyệt cầu hoan, hắn ôm Vệ Du Dương đã ngoan ngoãn ngủ nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều việc, chúng nó như biến thành một đàn chim nhỏ bay tới bay lui trước mắt hắn, ríu rít ồn ào làm hắn quên mất mình đang nghĩ ngợi chuyện gì. Sau đó hắn mới mơ màng đi ngủ.

Ai ngờ mới ngủ đã bị bóng đè, tỉnh dậy rất nhiều lần. Vệ Kiến Sâm vào trong mộng liền trực tiếp đuổi theo con quái vật gϊếŧ chết nó, lúc hắn nhìn thấy trong bụng quái vật kia nổi lên mấy dòng chữ rậm rạp, máu chảy đầy đất, tâm trạng của hắn mới tốt lên, bước tới giẫm thêm vài cái.

Xong một trận này, hắn mới ngủ được một giấc ngon lành.