Chương 1-1

Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay, xuân thu biến ảo, triều đại thay đổi, những quyển sổ sách phủ bụi trần tận tụy trong công việc, ghi lại thành bại hưng suy của người đời, của nhiều anh hùng hào kiệt không đếm được, hoặc là của những văn nhân nhã sĩ nói không xong.

Nhưng trời đất to lớn, đã có người chính trực lỗi lạc, tất nhiên cũng sẽ có kẻ gian nịnh âm u.

Có sáng thì có tối, có âm thì có dương, có giang sơn tươi đẹp vạn dặm, cũng có hẻm tối lén lút dơ bẩn.

Cũng có loại chuyện hoang đường bậc này.

Từ khi Thái tổ hoàng đế Vệ Thành Quang lật đổ chính sách tàn bạo của tiền triều, lập ra Minh Sở hoàng triều tới nay đã qua khoảng 300 năm. Sau khi ngọc tỷ tượng trưng cho địa vị tối cao được truyền qua tay hai mươi bốn người, bây giờ hiện đang nằm trong tay hoàng đế Vệ Kiến Sâm.

Tư chất của con cháu Vệ gia rất bình thường, may mà mỗi lần quốc gia có dấu hiệu dao động thì đều sẽ xuất hiện một vị minh quân kế thừa đại nghiệp, lại chưa từng gặp phải hoàng đế thô bạo nào, thật sự là trời xanh phù hộ.

Trong phía vách tường thành Bắc thủ đô, hoàng cung được xây bằng ngọc bằng vàng kia, từ trước đến nay đều là thứ tượng trưng cho quyền lực.

Hoàng cung trang trọng đồ sộ, bên trong tản ra uy áp vô hình của đế vương, màu vàng đại biểu cho hoàng thất rực rỡ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, càng có vẻ thần thánh to lớn, làm cho người ta từ xa nhìn lại đã cảm thấy kính sợ, chỉ có thể thành kính quỳ bái ở ngoài thành.

Hai mươi mốt năm trước, tiên hoàng chết vì bệnh, Hoàng thái tử Vệ Kiến Sâm đăng cơ vào ở Bàn Long điện, sửa niên hiệu thành Ninh Khang, năm ấy mười lăm tuổi. Tháng 5 năm đó sắc lập con gái Lận Tú Hà của tướng quốc làm hoàng hậu, tháng 12 liền truyền ra tin vui Hoàng hậu đã mang long thai.

Vào tháng chín năm thứ ba Ninh Khang, đô thành mưa to mấy ngày, nước đã ngập đến đầu gối của nam tử thành niên, không ít ngôi nhà cũng bị nước tràn vào. Bá tánh đau khổ không thôi, một đời vất vả lại hóa thành dòng nước, cho dù là nam nhân cao bảy thước cũng không khỏi khóc lớn, trong thành một mảnh thảm đạm.

Trong hoàng cung cũng không có chút nhàn rỗi nào, giông tố ầm trời, Lận hoàng hậu đã kêu đau hơn hai canh giờ nhưng thai nhi vẫn còn chưa ra, có dấu hiệu khó sinh. Mà đế vương tuổi trẻ đứng trước cửa lại gấp đến độ không biết phải làm sao.

Hắn liên tục đi qua đi lại, nghe tiếng khóc la dần dần nhỏ xuống của hoàng hậu, thỉnh thoảng ngừng chân nhìn chằm chằm cánh cửa, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay của mình, khuôn mặt anh tuấn khó nén nôn nóng. Đây là Vệ Kiến Sâm, người đứng đầu của hoàng triều Minh Sở. Dù sao cũng là con nhà đế vương, tướng mạo của hắn tất nhiên cũng rất xuất chúng.

Dáng người to lớn, mày kiếm mắt sáng, tóc dài được lấy trâm cài bằng vàng búi lại, sau đó được cố định bằng ngọc quan, trên người mặc thường phục màu lam nhạt thêu hình rồng, đai lưng tinh xảo bằng tơ lụa, bên hông treo một khối bạch ngọc thượng đẳng trong suốt, mỗi một chi tiết đều nói lên thân phận không giống người thường của hắn. Tuy Vệ Kiến Sâm còn trẻ, nhưng tính cách ôn hòa rộng lượng, tướng mạo anh tuấn, một thân cải trang giả dạng này càng khiến khí chất của hắn thêm phần nho nhã.

Mấy tiểu thái giám không dám chậm trễ, bọn họ nhắm mắt theo đuôi đi phía sau lưng hoàng đế chống mấy cây dù, sợ nước mưa ngoài hành lang làm hắn bị ướt. Vệ Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn sắc trời quỷ dị, tiếng mưa rơi trộn lẫn với tiếng sấm, ồn ào không thôi, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, còn có nỗi khổ không dám để người ta biết.

Nước mưa đánh vào trên mái hiên làm cho rèm châu không ngừng đưa đẩy, sau màn che, đất trời mênh mang, sắc thái u ám làm tâm lý người ta sinh ra chút điềm xấu. Vệ Kiếm Sâm thật sự rất sợ, ngoài lo lắng cho vợ con, hắn càng sợ sẽ xảy ra chuyện mà mình không thể đối mặt.

Dày vò như vậy làm thể xác và tinh thần của hắn đều mệt mỏi, cũng không để bụng ghế đá đã bị ướt trực tiếp ngồi xuống, tiểu thái giám bên người hoảng sợ, vội vàng trải một tấm đệm lót lên.

"Chỉ mong tiên hoàng có linh, đừng làm con của trẫm phải chịu đau đớn khổ sở, phù hộ con cháu Vệ gia chúng ta sinh sôi nảy nở, không còn đơn bạc." Vệ Kiến Sâm nhíu mày nhịn không được nhỏ giọng thở dài: "Nếu giống... Vậy thì không bằng đừng đến thế gian này..."

Người khác không nghe rõ lời hắn nói, lúc này một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, Vệ Kiến Sâm lập tức như bị kim đâm, vội vàng đá văng cửa vọt vào. Một đá của hắn khiến cho thủ vệ và cung nữ bên trong phải lui vài bước, vội vàng kêu thảm một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng bò dậy hành lễ, nhưng hắn không nhìn một cái đã đi thẳng vào bên trong.

Hoàng đế đã hạ lệnh thái giám và cung nữ không thể tiến vào nội thất, cho nên bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi tin tức. Vệ Kiến Sâm xốc rèm che lên, đi vào buồng trong, một người phụ nữ tuổi già tươi cười đầy mặt đón hắn, trên tay ôm một đứa trẻ mới sinh.

Hắn bỗng nhiên có chút lùi bước, ánh mắt dừng ở đứa nhỏ trong lòng ngực của phụ nhân kia, nghe tiếng khóc trong trẻo của đứa con ruột hắn, khỏe mạnh như vậy: "Bà vυ", con của trẫm sao rồi?" Cơ thể Vệ Kiến Sâm hơi hơi cứng đờ, hắn nhìn về lão phụ nhân duy nhất biết bí mật của hắn. Lão phụ nhân hiểu rõ hắn đang sợ chuyện gì, cũng không nhiều lời, chỉ là đưa đứa nhỏ vào trong tay hắn, cười vô cùng thâm ý, nói: "Bệ hạ, là bé trai."

Đáp án này vẫn không làm cho hoàng đế an tâm, hắn cúi đầu hôn hôn cái trán đứa nhỏ, lúc nó đã ngừng khóc nháo mới lấy tay chạm chạm vào giữa hai chân nó, sợ đυ.ng phải nơi không nên có... Bà vυ" rất vui mừng, nhìn đứa nhỏ mà mình chăm lớn lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng, sợ hãi trong lòng bà coi như đã lắng xuống, nhiều năm qua, người này đã chịu khổ biết bao nhiêu, bà rất rõ ràng.

Vệ Kiến Sâm đặt đứa nhỏ lại vào trong lòng ngực bà vυ", hắn bước nhanh đi đến bên mép giường, nắm lấy đôi tay có chút lạnh của thê tử, thấp giọng nói: "Tử Đồng, vất vả cho nàng rồi."

Lận hoàng hậu nỗ lực nâng mi, suy yếu cười cười nắm lấy tay của trượng phu, chỉ cảm thấy bàn tay của hắn rất ấm áp an toàn, làm nàng không khỏi thả lỏng tinh thần đã mệt nhọc quá mức, ngủ thϊếp đi.

Vệ Kiến Sâm ôm đứa nhỏ ra cửa, hắn nhìn ráng màu đầy trời, ánh sáng phá tan mây đen đang che đậy, châm sáng khắp vòm trời. Núi cao to rộng nơi xa, không trung sáng ngời, mưa to mấy ngày liền rốt cuộc cũng dừng.

"Từ nay, con là con trai của phụ hoàng, là Hoàng thái tử của đất nước này." Vệ Kiến Sâm ngóng nhìn bé trai đang ngủ yên trong ngực, ra phía trước mái hiên, đặt đứa bé dưới ánh mặt trời. Lúc mọi người xung quanh hô to quỳ xuống, hắn không khỏi lộ ra tươi cười kiêu ngạo: "Con trai của trẫm, con tên là Vệ Du Dương."

Đứa nhỏ đang bọc trong chăn vẫn ngủ say như cũ, nhưng sinh ra dưới ánh sáng bao trùm đã chú định cuộc đời không tầm thường của nó.

...

Trên dưới Minh Sở quốc không có ai là không biết, năm đó Hoàng thái tử Vệ Du Dương ra đời đã kết thúc đợt mưa to khó gặp kia. Hắn chân chính là đứa con của trời, sau ngày hắn ra đời nước mưa trong thành thế nhưng cũng rất nhanh đã biến mất, tướng quân đã khổ chiến suốt ba năm nơi biên cương cũng mang về thư đầu hàng của địch.

Từ xưa đến nay, hoàng đế đều là tam cung lục viện, phi tần muôn vàn, nhưng hoàng đế Vệ Kiến Sâm này lại đi ngược với thói đời, chỉ có một mình hoàng hậu, hai người sinh hoạt như vợ chồng bình thường, tình thâm ý trọng. Người dân đã nghe đồn đủ thể loại, có người nói bởi vì mẹ đẻ của hoàng đế chết vì hậu cung tranh đấu, nên hắn rất thống hận tranh chấp trong hậu cung, vì vậy không muốn nạp phi tần. Có người lại nói hoàng đế muốn hướng tới sinh hoạt của người bình thường, hơn nữa ngày thường hắn rất tín ngưỡng tôn giáo, thế nên đã nghiêm khắc tự hạn chế.

Rốt cuộc nguyên nhân là gì thì bá tánh tầm thường há có thể hiểu được, nội tình của hoàng gia cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể bàn đến. Nhưng mà sau khi Lận hoàng hậu chết bệnh vào bảy năm trước, hậu cung vẫn trống rỗng như cũ, chuyện này cũng thật sự làm người khác rất khó hiểu. May mà đã lập Thái tử, nếu không lấy tác phong thanh tâm quả dục như vậy của hoàng đế, đó chính là trăm triệu không được.

Nghiêm khắc mà nói, Vệ Kiến Sâm không thể được gọi là người tài ba, nhưng hắn là một hoàng đế tốt luôn suy nghĩ cho muôn dân, lấy nhân từ trị quốc, sinh hoạt ngày thường vô cùng giản dị, nội nhu ngoại cương, sau khi tiên hoàng định ra thể chế trị quốc, hắn cũng nghiêm khắc vâng theo. Tuy hắn không có chiến tích lớn lao, nhưng cũng không có chỗ làm cho người khác có thể buộc tội, giữ được bá tánh an cư lạc nghiệp, huống hồ hắn đã mang lại cho Minh Sở hoàng triều một đại anh hùng.

Đó chính là Hoàng thái tử Vệ Du Dương, Thái tử điện hạ văn võ song toàn, học vấn sâu rộng, dụng binh như thần.

Lúc Vệ Du Dương mười bốn tuổi đã bắt đầu xuất chinh cùng với Trấn Viễn đại tướng quân, đóng giữ ở biên quan hơn bốn năm, kiêu dũng thiện chiến làm giặc ngoại xâm không dám xâm phạm, vừa nghe tên y đã kinh hồn táng đảm. Y bái đệ nhất cao thủ trong giang hồ làm sư phụ, học được võ công chân truyền. Thiên phú võ học của y cực cao, một thân khinh công cũng là xuất thần nhập hóa, càng không nói đến từ nhỏ y đã được dạy dỗ hun đúc, không chỉ tài đức vẹn toàn, còn luyện được một tay thư pháp cứng cáp hữu lực.

Người này thật sự là không thể bắt bẻ, nhưng ai lại lường trước được y sẽ làm ra cái chuyện hoang đường kia? Y là kỳ tài trị quốc khó gặp, dẫn dắt Minh Sở quốc tiến vào thời kì cường thịnh vô tiền khoáng hậu, nhưng y cũng làm ra chuyện dơ bẩn hôi thối không chịu được – y đi ngược lại luân thường đạo lý, lấy cha ruột làm vợ, khiến cho Thái Thượng hoàng biến thành Hoàng hậu của y!

Chớ nói đến, sau khi phát sinh chuyện làm người nghe rợn sống lưng này, tuy Vệ Du Dương đã thực hiện được việc đưa Vệ Kiến Sâm lên ngôi Đế hậu, nhưng lúc đầu cũng làm cho vài đại thần trong triều đang sống sờ sờ phải tức chết, ngay cả Tĩnh Đức vương gia cũng ốm đau ba tháng không dậy nổi, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, vẫn luôn thẹn với tổ tiên...