Chương 6

Hoàng Dung dâʍ đãиɠ trả lời:

-Hảo nhân, biết ngươi lợi hại, chờ ngươi ăn xong, có sức, ta nhất định dùng tiểu huyệt hảo hảo chiêu đãi ngươi, đên lúc đó ngươi muốn bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu, ta không muốn ngươi kiền nát tiểu da^ʍ huyệt của ta, Quách sư huynh ngươi sau này không có chỗ chơi.

Doãn Chí Bình nghe vậy cười to:

-Quách sư huynh biết ta ở đây khổ cực giúp hắn an ủi phu nhân, nhất định sẽ cảm kích vô cùng, ha ha ha!

Nòi xong một cước dẫm lên tiểu nộn huyệt Hoàng Dung, dùng bàn chân ma xát tiểu huyệt đang chảy nước của Hoàng Dung. Hoàng Dung kêu thảm một tiếng, cơn đau từ hạ thân truyền đến khắp người, không tự chủ được ưỡn song nhũ cong người lên, dòng sữa màu trắng từ song nhũ cao vυ"t bắn ra. Tiếp theo Doãn Chí Bình lại dẫm xuống, Hoàng Dung đau đên mức ngất đi, nhưng song nhũ vẫn không ngừng theo Hoàng Dung hit thở phập phồng chảy ra nước sữa. Doãn Chí Bình hắc hắc da^ʍ tiếu, không nhìn lại Hoàng Dung bước ra ngoài.

Hoàng Dung một lúc sau từ từ tỉnh lại, không thấy Doãn Chí BÌnh đâu, vội vàng rửa sạch hạ thân, toàn thân lúc này không rõ đâu là mồ hôi, dâʍ ŧᏂủy̠, nước sữa. Khi thấy tiểu huyệt của mình bị Doãn Chí BÌnh dẫm xuống làm sưng đỏ lên, trong lòng không khỏi thầm mắng:”Lão mũi trâu này thật là, gian da^ʍ tiểu huyệt người ta, còn không tận hưng, còn dẫm lên tiểu huyệt người ta nữa, cũng may vô sự, nếu không sau này không có cái mà chơi rồi.

Vừa nghĩ đến tràng cảnh Doãn Chí Bình gian da^ʍ mình, bên trong tử ©υиɠ lại không tự chủ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Hoàng Dung sơ Doãn Chí BÌnh và Tiểu Vũ đợi lâu, vội vàng tắm rửa, sau đó còn phủ thêm một lớp khinh sa, khi Hoàng Dung chuẩn bị quần áo thì Tiểu Vũ đang chuẩn bị cho bữa tiệc.

Tiểu Vũ phân phó hạ nhân đưa thức ăn đến phòng ngủ Hoàng Dung, rồi đuổi hạ nhân ra, lại nghĩ đến tại bàn tiệc cùng Doãn Chí Bình đồng thời gian da^ʍ, chơi đùa sư mẫu hiệu xưng “Trung Nguyên đệ nhất mỹ nữ” của mình.

Hoàng Dung một thân khinh sa, mỏng manh như không mặc gì, khinh sa được đặc chế từ tơ hồng không dễ dàng nhìn xuyên qua, cổ áo để thấp, trên vai không có dây áo, ngực áo chỉ do hai vυ" cao vυ"t nâng đỡ như chực rơi xuông bất cứ lúc nào. Khi nàng di chuyển cả hai vai và da thịt tuyết bạch phía trên ngực thấp thoáng ẩn hiện làm cho người ta phải nuốt ngước miếng, khe vυ" thật sâu lộ ra nửa bộ ngực và nhũ đầu cao cao khiến ai nhìn thấy không khỏi ngứa ngáy tay chân. Vành áo đưa lên đưa xuống trên hai vai nhỏ nhắn mềm mại, từ ngực trở xuống khinh sa ôm chặt lấy cái eo thon nhỏ, hạ thể mê người cùng bờ mông lớn gợi cảm. Âm bộ nhô cao cùng hai điểm trước ngực hình thành lên một tam giác, bờ mông phía sau nhô lên, làm người khác nhìn thấy hận không thể lập tức đem Hoàng Dung đè xuống, một bên từ phía sau cắm vào tiểu da^ʍ huyệt của nàng, một bên vỗ mạnh váo bộ mông khả ái kia.

Đúng khi Hoàng Dung bước chân vào ngọa phong thì Tiểu Vũ và Doãn Chí BÌnh đều nhìn đến ngơ ngẩn. Hoàng Dung mĩ mục lưu quang, khuông mặt ửng hồng khẽ cười:

-Để các ngươi đợi lâu, các ngươi nhìn xem ta mặc có đẹp không?

TIểu Vũ và Doãn Chí Bình không hẹn mà cùng lúc gật đầu, Hoàng Dung thấy hai người bộ dạng tựa như trư ca, không khỏi che miệng khẽ cười, hiện ra thần thái tiểu nữ nhi, trong lòng hai người lại càng ngứa ngáy. Mĩ thực mĩ tửu trên bàn đã sẵn sàng, vội vàng kêu Hoàng Dung ngồi xuống. Hoàng Dung chỉ thấy giữa hai người có một vị trí, xếp rất gần hai người, tùy lúc đều có thể trái ôm phải ấp, biết là hai người cố ý sắp xếp, cũng không vạch trần, trương khai đùi đẹp ngồi xuống.

Lúc này Doãn Chí Bình ở bên phải Hoàng Dung, Tiểu Vũ bên trái, Tiểu Vũ cố ý hỏi:

-Sư mẫu làm chúng ta chờ lâu vậy, tắm rửa thế nào lại lâu thế, có phải hay không đặc biệt tắm rửa sạch sẽ để chiêu đãi Doãn đạo huynh? Ha ha!

Hoàng Dung khuôn mặt hồng hồng, khóe miệng hàm xuân đáp:

-Tiểu Vũ ngươi thật không nghiêm chỉnh, sư mẫu ta là không cẩn thận để một con đại xà cắn, ngươi cũng không đến giúp, làm hại người ta bị đại xà kia cắn đến chết đi sống lại!

Nói xong mỹ mục đảo nhẹ qua Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình không khỏi tâm lý chợt động, nghĩ thầm:”Tiểu da^ʍ phụ ngươi, còn chưa thỏa mãn sao, mới ăn cơm đã bắt đầu câu dẫn chúng ta, lát nữa sẽ cho ngươi thật sự chết đi sống lại.

Tiểu Vũ cười hì hì:

-Sư mẫu thật đáng thương, để đại xà kia cắn ở chỗ nào vậy? Có phải chỗ này không, hinh như so với trước kia sưng hơn nhiều!

Đang nói dùng ngón tay chỉ vào vυ" trái của Hoàng Dung.

-Doãn huynh, Toàn Chân giáo ngươi y thuật cao minh, không mau nhìn giúp sư mẫu ta xem có gì nghiêm trọng không.

Doãn Chí bình thấy thế cũng nói theo:

-Tiểu Vũ huynh có lệnh, bần đạo không dám không nghe theo!

Cũng không đợi Hoàng Dung có nguyện ý không, hai tay phân biệt cầm song nhũ của Hoàng Dung, mặc dù qua lớp khinh sa nhưng vẫn làm cho Hoàng Dung cảm thầy từ vυ" truyền tới trận trận da^ʍ ý. Hoàng Dung vội vàng kiều thanh nói:

-Không muốn nha! A..! Không muốn!

Tiểu Vũ ở một bên thấy vậy hứng khởi, từ phía sau lưng Hoàng Dung, vôi vàng cởi dây buộc áo ra, quay sang Hoàng Dung da^ʍ tiếu:

-Sư mẫu vẫn nên cẩn thận, vạn nhất xà có độc thì bất hảo, nên cơi quần áo ra để cho Doãn huynh kiểm tra một chút, cũng dễ kêu Doãn huynh đến hút xà độc!

Hoàng Dung vốn đang lấy tay ngăn cản động tác của Tiểu Vũ, nhưng đã chậm, Doãn Chí Bình đã cởi ra y phục trước ngực, hai đại ngọc thỏ lập tức nhảy ra, hai khỏa đỏ hồng nhũ đầu so với bồ đào còn lớn hơn hiện ra trước mắt. Doãn Chí Bình nhìn đến ngơ ngẩn, quên cả động tác tiếp theo.

Mà Tiểu Vũ lúc này đem thân thể Hoàng Dung dựa vào người mình, hai tay từ phía dưới Hoàng Dung vươn lên phân biệt cầm lấy cự đại nhũ thể Hoàng Dung, hắc hắc cười nói:

-Doãn huynh, mau nhìn xem xà độc ở đâu!

Rồi lại dùng sức bóp một cái, nãi thủy từ nhũ đầu tràn ra trên quầng vυ" hồng hồng, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Doãn Chí Bình không để ý tới phản ứng của Hoàng Dung, trương miệng luân lưu mυ"ŧ vào nhũ thủy từ đầṳ ѵú đỏ hồng chảy ra, hơi sữa thơm ngọt tỏa ra khắp phòng.

Hoàng Dung lúc này bị Tiểu Vũ không ngừng dùng sức xoa bóp cự nhũ và nhũ đầu bị Doãn Chí Bình luân lưu liếʍ mυ"ŧ kí©h thí©ɧ phát ra trận trận rêи ɾỉ:

-A…! A…! Không muốn mυ"ŧ! Tiểu Vũ mạnh hơn một chút! A…! Dừng lại! A..! Doãn ca ca…! Ngươi đừng cắn nha! A…! Mυ"ŧ mạnh lên!

Hoang Dung song nhũ bị hai ngươi không ngừng đùa bỡn nhanh chóng trướng lên, Hoàng Dung chỉ cảm thẩy song nhũ sưng lên khó chịu, không ngừng động đậy song nhũ, hân không thể đem cả song nhu tiến vào lấp đầy miệng Doãn Chí Bình cho hắn hảo hảo hưởng dụng.

Hoàng Dung lúc này quay đầu lại hôn nhẹ Tiểu Vũ, da^ʍ thanh nói:

-Tiễu Vũ! Tiểu điểm kính ngươi! Đừng hủy mất vυ" sư mẫu! A…! Mạnh hơn một chút…! Hôn ta…! Ah…! Ah…!

Tiểu Vũ vẫn hôn môi Hoàng Dung, không ngừng mυ"ŧ vào nước miếng Hoàng Dung, liên tục thổ ra nước miếng đê cho Hoàng Dung mυ"ŧ vào, hai người trao đổi nước miếng với nhau. Tiểu Vũ hai tay cũng không dừng lại, đưa song nhũ lên cho Doãn Chí Bình để Doãn Chí Bình thoải mái mân mê song nhũ Hoàng Dung, khiến cho hai vυ" hằn lên rất nhiều vết ngón tay và móng tay. Nhũ đầu tràn ra nãi thủy, Doãn Chí BÌnh một chút cũng không lãng phí, liếʍ mυ"ŧ sạch sẽ, hai khỏa bồ đào dần dần cứng nhọn, lớn như đầu ngón tay, hồng diễm như quả dâu tây, mà bởi vì vυ" trướng đại, quầng vυ" xuất hiện không ít lỗ sữa, không ngừng chảy ra sữa trắng. Doãn Chí Bình lặp tức dùng răng cắn vào, dùng miệng liếʍ sạch.

Tiểu Vũ thả hai tay xuống đem lụa mỏng vây quanh hạ thân Hoàng Dung xé ra, mới phát hiện Hoàng Dung căn bản không mặc nội khố, hạ thân dâʍ ŧᏂủy̠ sớm đã giàn giụa, chảy ra hai bên đùi, cũng không trách được, căn bản thân thể Hoàng Dung phi thường mẫn cảm, rất dễ đạt tới cao triều.

Hoàng Dung một bên ưỡn vυ" cho Doãn Chí Bình hưởng dụng, một bên đưa mắt với Tiểu Vũ da^ʍ thanh nói:

-Hảo Tiểu Vũ! A…! Phia dưới ta rất khó chịu nha! Nhất định là do khi nãy tắm rửa bị đại xà cắn rồi…! A…! Tiểu Vũ ngươi đừng dùng tay móc vao tiểu huyệt người ta….! A…! Mau lên…! Mau dùng đại nhục bổng giúp ta kiểm tra đi….! A…!

Tiểu Vũ cười hắc hắc:

-Hảo sư mẫu! Nên để Doãn huynh giúp ngươi đi! Hắn có cái còn lớn hơn so với đại xà trong phòng tắm! Ha ha ha!

-Tiểu Vũ đáng chết…! Đi! Ngươi đi…! A…! Nhanh một chút…! Ta lại chảy rất nhiều nước rồi!

Hoàng Dung không ngừng lay động hạ thân, hướng mông ra phía sau áp sát vào hạ thân Tiểu Vũ, để cho Tiểu Vũ từ phía sau dễ dàng cắm vào tiểu mỹ huyệt của nàng.

Nhưng Tiểu Vũ tinh không để ý tới Hoàng Dung, đem Hoàng Dung ôm vào trong lòng, hai bàn tay phân biệt nắm lấy song cước Hoàng Dung tạo thành hình chữ V, làm cho Hoàng Dung dễ dàng nhìn thấy tiểu huyệt đang ướt đãm dâʍ ɖị©ɧ, hướng ra ngoài trương ra hơp vào bài xuất dâʍ ŧᏂủy̠.

Doãn Chí Bình đã bỏ ra song nhũ Hoàng Dung, bắt đầu từ từ cởϊ qυầи áo toàn thân, lộ ra vóc người kiện mỹ, thanh đại nhục bổng rất kỳ lạ, qυყ đầυ rất lớn, nếu đại qυყ đầυ ở trong tiểu huyệt rút ra cắm vào thì sẽ làm cho nữ nhân phi thường kɧoáı ©ảʍ.

Tiểu Vũ thấy Hoàng Dung nhìn đại nhục bổng xong dáng vẻ trực nuốt nước miếng, thập phần hưng phấn, đưa hai đùi Hoàng Dung giang ra thành hình chữ V, chỉ thấy tiểu huyệt Hoàng Dung vẫn như cũ trương ra hợp vào chảy ra da^ʍ thuỷ, không vì bắp đùi giang ra mà âm huyệt lộ ra tiểu động, chứng tỏ Hoàng Dung huyệt hộ bảo dưỡng rất tốt, phi thường đàn hồi.

Lúc này đôi mắt đẹp của Hoàng Dung đã khép lại, kiều thanh rêи ɾỉ, chuẩn bị hưởng thụ đại nhục bổng trừu sáp. Tiểu Vũ thấy Hoàng Dung hình dạng dâʍ đãиɠ, đưa mắt tới Doãn Chí Bình, chỉ thấy đại nhục bổng thẳng đứng doạ người của Doãn Chí Bình, dài chừng một thước, qυყ đầυ to như nắm tay, bên ngoài phi thường thô ráp, đầy những cục thịt sù sì. Tiểu Vũ biết cái đó là di chứng do hắn thường đến kỹ viện mà nhiễm bệnh, có chút nghi ngại, có nên để cho hắn đút vào tiểu huyệt sư mẫu không, nếu để sư mẫu ngã bệnh chính mình sẽ có đoạn thoài gian không chơi đùa nàng được. Hắn cũng không biết Doãn Chí Bình tại phòng tắm đã đút vào tiểu huyệt của Hoảng Dung, chỉ nói sư mẫu để cho Doan Chí Bình nhìn trộm hoặc thủ da^ʍ mà thôi, bởi vì sư mẫu biết Doãn Chí Bình sẽ đến nhìn lén nên cố ý muốn thủ da^ʍ cho hắn nhìn trộm.

Mà Doãn Chí Bình tại phòng tắm đút vào tiểu huyệt Hoàng Dung xong, cố ý không nói với Tiểu Vũ, hắn trong lòng đã có tính toán, chính mình trên người đã mang bệnh nếu sớm nói cho hắn biết thì sẽ không có cơ hội kiền Hoàng Dung nữa. Hiện tại Hoàng Dung da^ʍ tính đã phát, bất quản như thế nào cũng sẽ không cự tuyệt mình. Nhưng Tiểu Vũ cũng không vạch trần Doãn Chí Bình, bởi vì hắn muốn nhìn một chút sư mẫu mĩ mạo trong tim để cho một tên gia hoả cuồng sáp sẽ có dáng vẻ gì?

Doãn Chí Bình đại nhục bổng đang thẳng đứng tại ngoại âm Hoàng Dung di chuyển ma xát, nhưng không tiến vào, Hoàng Dung bị ma xát làm hạ thân loạn động, muốn tự mình đem đại qυყ đầυ Doãn Chí Bình nạp vào bên trong âm huyệt, nhưng Doãn Chí BÌnh cố ý không đút vào nàng, đưa nhục bổng lùi lại, Hoàng Dung thở dốc liên tục:

-A…! Hảo ca ca…! Nhanh lên…! Nhanh tiến vào nha! Người ta sắp khó chịu chết mất…!

Tiểu Vủ cắn nhẹ vào tai Hoàng Dung:

-Tiểu da^ʍ phụ! Ngươi tỉnh lại mở mắt nhìn một chút! Có đại xà muốn cắn ngươi!

Hoàng Dung nghe thấy mở đôi mắt đẹp, mị nhẵn như có nước nhìn Doãn Chí Bình đang dùng đại nhục bổng doạ người kia ma xát ngoại âm của mình, mà không tiến vào trong âʍ đa͙σ ướt đẫm chảy nước của mình. Trên đại nhục bổng đầy những cục thịt sù sì, rất kinh khủng, không giống với kê ba thô đen của Tiểu Vũ, những cục thịt sù sì có màu đỏ hồng, không phải như dương cụ kia có màu hồng đen, phi thường bệnh hoạn. Hoàng Dung cả kinh, lúc ở phòng tắm bị Doãn Chí Bình đút vào tiểu huyệt thì khồng tử tế chú ý nhìn, bây giờ nhìn lại mới thấy rõ ràng, đại qυყ đầυ kia không ngừng ngúc ngoắc lay động, so với rắn rết còn muốn kinh khủng hơn.