Chương 7

Hoàng Dung đã có điểm hoải nghi Doãn Chí BÌnh có bệnh tật, kinh hãi hỏi:

-Doãn đạo huynh, ngươi…ngươi…! A…! Đừng cọ xát nữa…! Mau cầm đại xà của ngươi ra…! Ta không muốn nữa…! A…! Ngươi có phải có bệnh hay không…! A…! Đừng đút vào nha…! A…! Hảo sảng…!

Doãn Chí Bình đột nhiên đem đại qυყ đầυ đút mạnh vào, chỉ thấy tiểu âm thần Hoàng Dung bị đại qυყ đầυ phân khai, mép thị khẩn khẩn bao lại phần thịt sù sì phía trên qυყ đầυ, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng từ bốn phía nhục bổng chảy ra, phun lên trên phần da thịt sù sì của nhục bổng, thuận theo khe đùi Hoàng Dung từng giọt chảy xuống đất.

Lúc này Tiểu Vũ thấy Hoàng Dung phát hiện ra, sợ nảy sinh sự cố, mới đánh mắt sang Doãn Chí Bình, bảo hắn đừng gấp! Ôn nhu nói với Hoàng Dung:

-Tiểu bảo bối! Không phải sợ! Doãn đạo huynh không phải cố ý! Chính là gặp phải sư mẫu xinh đẹp nên không nhịn được! Ngươi cũng để cho đại nhục bổng của hắn ma xát lâu như thế, tiếp xúc như vậy, cái gì có thể cũng nhiễm rôi. Nói lại, Doãn đạo huynh tính bệnh đã khỏi, chỗ thịt sù sì kia chính là vết sẹo lưu lại, sẽ không có nguy hiểm gì, Doãn đạo huynh ngươi nói có phải hay không?

Lại quay sang Doãn Chí Bình nháy mắt ra dấu.

Doãn Chí Bình lập tức hiểu ý nói:

-Quách phu nhân! Ngươi đừng sợ! Ta tịnh không có bệnh tật gì, chỗ thịt sù sì đó là ta cố ý lưu lại, trừu sáp vào đàn bà sẽ rất sướиɠ, ngươi nói có phải hay không…

Kỳ thật Doãn Chí Bình đối với trên người mình có hay không bệnh tật cũng một điểm cũng không nắm chắc, nhưng vì kiền được Hoàng Dung mỹ mạo khuynh võ lâm, cũng cố gắng giả vờ.

Hoàng Dung bán tin bán nghi kiều thanh hỏi lại:

-Ta biết sẽ rất sảng nha! Nhưng vì sao ngươi không nói trước ngươi đã từng có bệnh chứ! Cái này người ta chỉ có làm cho ngươi đeo thượng minh giao sáo ( một loại nhựa cây cao su trên Đào Hoa đảo chế thành - lời tác giả) (ta không tin - lời của CucSuc) đến kiền ngươi ta thôi!

TIểu vội vàng muốn đi lấy, nhưng bị Hoàng Dung gọi lại:

-Quên đi, không cần nữa, ngươi cũng đã vào rồi, thì không cần nữa, dù sao ngươi cũng không phải chưa kiền qua tiểu huyệt người ta, bây giờ dùng cũng không còn tác dụng nữa, đeo cái đó lên kiền không có sướиɠ nữa, người ta còn muốn Doãn đạo huynh đem bảo bối bắn vào trong tử ©υиɠ ngươi ta mà…! Cảm giác kia quá sung sướиɠ…! A…! Tiểu Vũ, ngươi đừng nghịch tiểu đậu đậu (hạt đậu nhỏ ) nha…! Bây giờ nó theo Doãn ca ca rồi…! A…! Được rồi…! Được rôi…! Ngươi ta để cho ngươi sờ bộ ngực được không…!

Tiểu Vũ hắc hắc da^ʍ tiếu, vươn hai tay phân biệt cầm song cự nhũ của Hoàng Dung, ngón cái và ngón trỏ kẹp vào hai khỏa bồ đào đỏ hồng, bắt đầu xoa nắn, lập tức nhũ thủy từ song nhũ Hoàng Dung rỉ ra, Hoàng Dung bị xoa nắn làm cả người run loạn, khuôn mặt đỏ bừng, hai chân giang ra, dùng ngón tay trái vạch hai mép âm thần ra, tiểu âm thần phấn hồng và âm hạch sưng đỏ nhô lên ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, long lanh phát sáng. Hoàng Dung thuận thế nhấc mông lên, làm nộn huyệt mở ra, da^ʍ thanh nói:

-Doãn ca ca…! Mau đến nha, dùng đại kê ba của ngươi cắm vào ta đi…! Tiểu mễ mễ của ta chảy ra nhiều nước quá…! A….! Ngươi đưng ma xát nữa…! Mau cắm vào ta….! A…! Lại chảy nước nữa…!

Doãn Chí Bình da^ʍ tiếu nói:

-Ngươi là tiểu da^ʍ phụ thiếu kiền…! Muốn đạo gia ta kiền ngươi…! Tỉnh lại mở mắt tử tế nhìn, nhìn xem ta thế nào nhập vào tiểu da^ʍ huyệt của ngươi…!

... đọc truyện tại TruyenVKL .com

Mà lúc này tay phải Hoàng Dung lại đặt trên âm hạch của mình không ngừng kéo qua kéo lại, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt chảy tràn ra, đôi mắt đẹp long lanh như sóng nước mùa thu nhìn vào tiểu huyệt mình, âm thần ở tiểu huyệt bị cự thương của Doãn Chí Bình cọ lên cọ xuống, qυყ đầυ chọc ra chọc vào tại tiểu âm thần, nhưng lại không cắm vào. Hoàng Dung hé miệng không ngừng liếʍ bờ môi đỏ mọng:

-A…! Ta thấy được….! A…! Đại nhục bổng to thật khủng khϊếp nha…! Mau thao ta…! Phía dưới ta rất đáng thương…! Nhất định sẽ thao phá âm huyệt…! Doãn ca ca…! A…! Ngươi cần nhẹ một chút nha…! Ngươi ta cái gì đều cũng cho ngươi…! A…! Sảng…sảng…sảng…! A…! A…! A…!

Doãn Chí Bình đem nhục bổng cắm vào một chút, chỉ nghe “Tư” một tiếng, nhục bổng lực mạnh thao vào tiểu da^ʍ huyệt Hoàng Dung, đại nhục bổng đầy những cục thịt sù sì đột phá vào trong, Hoàng Dung cực độ trương khai hai đùi, đại âm thần càng tách, cự đại qυყ đầυ cường hành phân khai tiểu âm thần đột phá phòng tuyến cuối cùng của tiểu mỹ huyệt. Da^ʍ thuỷ từ xung quanh âm nhục đang bao chặt nhục bổng phun ra, đại xà nhanh chóng tiến vào, trong nháy mắt đã tiếng sâu vào trong âʍ đa͙σ Hoàng Dung, xuyên qua cổ tử ©υиɠ của Hoàng Dung, xuyên suốt tử ©υиɠ, sau đó Doãn Chí Bình mới đem đại qυყ đầυ kéo về, vành qυყ đầυ bị cổ tử ©υиɠ của Hoàng Dung bao chặt, từ nơi tử ©υиɠ truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm cho cả người Hoàng Dung chìm vào cao triều, tử ©υиɠ bài xuất âm tinh, thấm khắp trên đầu đại qυყ đầυ Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình cảm thấy chợt lạnh run, đại qυყ đầυ càng bành trướng!

Hoàng Dung lập tức cảm tháy hạ thân thập phần rung động:

-Doãn ca ca…! A…! Ta chết mất…mất…! A…! Đại qυყ đầυ của ngươi trương chết ta mất…! A…!

Bởi vì sâu trong tử ©υиɠ Hoàng Dung bị nong ra quá lớn, Hoàng Dung sướиɠ quá muốn ngất đi…! Tiểu Vũ vội vàng dùng miệng cấp không khí cho Hoàng Dung, Hoàng Dung mới tỉnh táo lại đôi chút…! Toàn thân mêm nhũn mê man dựa vào lòng Tiểu Vũ, đôi mắt đẹp nhắm chặt, thở hổn hền hi hi nói:

-Quá sung sướиɠ…! Hồn cũng muốn bay lên…! Doãn ca ca…! Thật xin lỗi…! Vừa rồi đã doạ ngươi …! Không làm ngươi tận hứng! Bây giờ ta tùy tiện cho hai ngươi chơi đùa nhé…!

Doãn Chí Bình nhìn ánh mắt vừa khả ái vừa dâʍ đãиɠ của Hoàng Dung, cúi người xuống hôn nàng, Hoàng Dung nhiệt liệt hôn trả, hai người vừa cắn vừa mυ"ŧ nước miếng của nhau! Doãn Chí Bình thật không nghĩ đến Hoàng Dung không chỉ dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều, nãi thủy nhiều mà nước miếng cũng nhiều, không chút khách khí liếʍ mυ"ŧ nước miếng của Hoàng Dung, đó cũng một trong những phép thái bổ của đạo gia, mà Doãn Chí Bình cũng đồng thời bắt đầu trừu sáp đại bổng bên trong, tại bên trong mỹ huyệt Hoàng Dung tiến ra tiến vào. Hoàng Dung do tử ©υиɠ bị đại qυყ đầυ tiến xuất nạo vét làm nàng vừa đau lại vừa khó chịu…! Cái miệng nhỏ nhắn bị Doãn Chí Bình hôn lên không ngừng ô ô muốn kêu! Tiểu Vũ cũng mơ hồ không rõ Hoàng Dung là thống khổ hay quá sung sướиɠ. Mỗi lần đại kê ba Doãn Chí Bình tiến xuất, Hoàng Dung đều cũng giơ hạ thân lên dùng tử ©υиɠ liên tục ma sát đại qυყ đầυ của Doãn Chí Bình, không ngừng tự mình xoa bóp song nhũ cao vυ"t, nãi thủy theo tiểu phúc trơn nhẵn đẹp đẽ chảy xuống tiểu huyệt cùng mồ hôi, dâʍ ŧᏂủy̠, âm tinh chảy ra lẫn lộn cùng một chỗ.

Chỗ thịt sù sì trên đại nhục bổng Doãn Chí Bình do ma sát càng nổi lên, tựa như trên nhục bổng đầy gai nhọn, mà vách thịt trong tiểu âm huyệt vẫn không một khe hở, vẫn như cũ ôm chặt “nó”, theo “nó” tiến tiến xuất xuất, làm cho người khác nhìn thấy hận không thể đem tiểu huyệt Hoàng Dung đâm nát. Hoàng Dung dưới sự trừu sáp mạnh mẽ của Doãn Chí Bình, đã lại gần đến cao triều, hai vυ" nhũ thủy chực phun ra, da^ʍ từ loạn ngữ từ đôi môi đỏ hồng mỹ diễm của Hoàng Dung truyền ra vang khắp phòng:

-Chết mất…! Hảo nhân…! Ta lại muốn mất…! Không muốn…! A…! Đừng có ngừng…! Lực mạnh một chút nữa…! Đem tử ©υиɠ của ta kiền nát đi…! A…! Đúng rồi…! A…! Doãn ca ca…! Chính là kiền chỗ đó…! A…! Đâm xuyên đi…! Ô…! Ô…! Tiểu…Tiểu Vũ…mạnh hơn một chút…! Kẹp vυ" của ta đi…! A…! Lại chảy nước ra rồi…! Ô…! Ô…! Các ngươi kiền chết ta mất…! A …! A…!

Thanh âm lại từ bên trong tử ©υиɠ của Hoàng Dung truyền ra, Tiểu Vũ biết Hoàng Dung lại đạt tới cao triều, nhục bổng của hắn cũng căng lên rất khó chịu.

Tiểu Vũ dùng sức xoa nắn song nhũ Hoàng Dung:

-Tiểu da^ʍ phụ! Ngươi có sướиɠ không! Nhục bổng ta trướng lên rất khó chịu.

Hoàng Dung ưỡn ngực lên để cho Tiểu Vũ bóp, da^ʍ thanh hổn hển nói:

-Doãn ca ca thật sự rất lợi hại nha, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ người ta ra nhiều quá! A…! Sướиɠ…! Tiểu…! A! Tiểu Vũ…ngươi chờ ta một chút…! A…! Tiểu tổ tông! Đừng tức giận…! A…! Ta để cho cả hai ngươi đồng thời kiền ta là được…! A…

Doãn Chí Bình rút ra đại nhục bổng, đứng ở một bên:

-Quách phu nhân! Ngươi thật là dâʍ đãиɠ…! Một người kiền ngươi không đủ, còn muốn đồng thời hai người mới chịu thỏa mãn! Ha ha! Nói đi, muốn chúng ta kiền ngươi thế nào?

Hoàng Dung mị nhãn liếc nhìn Doãn Chí Bình:

-Ngươi xấu chết đi được! Các ngươi một người bóρ ѵú người ta sưng lên rồi, một người đem tiểu huyệt người ta thao nát ra. Bây giờ còn muốn hợp lại khi phụ ta!

Tiểu Vũ cố ý quay sang Doãn Chí Bình thở dài nói:

-Doãn huynh, chắc ngươi thao tiểu huyệt sư mẫu ta mạnh quá, nếu sư mẫu không nguyện ý, như vậy đi, đêm nay đến đây thôi! Chúng ta để cho sư mẫu nghỉ ngơi!

Doãn Chí Bình lập tức hiểu ý:

-Tiểu Vũ huynh nói có lý! Quách phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng đi ngủ sớm, ngày mai ta sẽ quay lại Toàn Chân giáo!

Nghe vậy Hoàng Dung lập tức vội vàng dựa ngực ôm chặt Doãn Chí Bình, không ngừng dùng song nhũ ở trước ngực Doãn Chí Bình ma sát:

-Doãn ca ca…! Ngươi đừng đi nha, đừng làm người ta phải suy nghĩ, không để ý tới người ta sao! Thật sự là không có lương tâm!

Doãn Chí Bình thuận tay véo một cái lên tuyết nhũ Hoàng Dung, đưa tay nâng cằm Hoàng Dung lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng đang thẹn thùng của Hoàng Dung, không khỏi rung động vì mỹ thái của nàng, há miệng hôn lên nàng. Hoàng Dung lập tức nhiệt tình đưa ra cái lưỡi nhỏ, tùy ý Doãn Chí Bình liếʍ mυ"ŧ. Doãn Chí Bình hôn một lúc Hoàng Dung đã cảm thấy trong lòng khó chịu:

-Doãn ca ca! Phía dưới người ta lại chảy nước rồi! Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!

Hoàng Dung da^ʍ thanh vừa dứt, Tiểu Vũ đã từ phía sau Hoàng Dung cầm đại nhục bổng thô đen, vẩy vẩy lên bờ mông trắng tinh của Hoàng Dung. Hoàng Dung biết Tiểu Vũ muốn từ sau lưng cắm vào tiểu huyệt của nàng, liền rời khỏi ngực Doãn Chí Bình, quay lại hôn Tiểu Vũ một cái:

-Tiểu tổ tông! Còn có ngươi là yêu thương sư mẫu! Biết sư mẫu muốn cái này!

Hoàng Dung cúi vai xuống ngang eo Tiểu Vũ, đưa cái mông ưỡn về phía sau, cả tiểu huyệt liền xuất hiện trước mặt Tiểu Vũ, tiểu âm thần đỏ hồng như máu do vừa trải qua trừu sáp đã lộ ra bên ngoài, ngoại âm thần béo mập đem tiểu huyệt hiện ra giữa hai chân hình thành một cái khe dài nhỏ hẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ từ giữa khe không ngừng tràn ra, âm mao bên cạnh dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ sáng lấp lánh, mặt trong đùi vẫn có dâʍ ŧᏂủy̠ chảy theo xuống làm ướt một khoảng trên mặt đất.