"Người nói chuyện này, người khác sẽ không nghi ngờ chứ?" Vương ma ma hướng về nơi ở của lão phu nhân, vẻ mặt mịt mờ hỏi.
Lâm thị dừng tay một chút, "Hẳn là trong lòng đã nghi ngờ rồi, có điều tốt xấu gì cũng không tìm ra được nhược điểm, việc này vẫn là cho qua đi."
Lâm thị lại truy vấn nói: "Ngươi mau đem tình hình hôm ấy trong chùa nói cho ta nghe một chút đi."
Sau khi nghe Vương ma ma tỉ mỉ kể lại, Lâm thị có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói Trần Thuỵ kia sau khi tiến vào, chưa nói được mấy câu liền bị đại tiểu thư gọi người tới đánh à?"
Lại có chút không thể tin được, tự hỏi: "Tính tình của nha đầu này ta biết rõ, bất quá thanh thuần mộc mạc, lần này là làm sao vậy?"
Vương ma ma giải biện nói: "Lão nô cũng không biết, ta là nhìn người kia vừa mới đi vào, liền nghe được đại tiểu thư gọi người, Xuân Nha đã mang theo mấy hộ vệ đi vào. Ta đi theo vào đại điện liền thấy Vương Xung cho người lôi Trần Thuỵ kia ra ngoài."
"Từ từ đã, Xuân Nha dẫn người tới nhanh như vậy, chẳng lẽ đã ở ngoài điện chờ sẵn rồi? Nàng ta làm sao mà biết được?" Lâm thị nghe như thế nào cũng đều cảm thấy mơ hồ.
"Cái này lão nô cũng không biết." Nghe Lâm thị nhắc đến, Vương ma ma cũng cảm thấy quá mức trùng hợp.
"Có phải lúc trước ngươi đã để lộ ra dấu vết gì không? Hoặc là tên Trần Thuỵ này khi lên chùa, bị người khác thấy được liền nói cho đại tiểu thư biết?"
"Có lẽ thời điểm Trần Thuỵ đi vào bị phát hiện được." Vương ma ma không xác định được, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
"Cái đồ ngu xuẩn này, cơ hội tốt như vậy lại để bị lãng phí, sớm biết hắn vô dụng như vậy ta đã tuyển người khác rồi." Lâm thị đem Trần Thuỵ ra trút oán hận.
Vương ma ma nhanh chóng phụ họa: "Hay là nói cho cữu lão gia, đem hắn đuổi ra khỏi kinh thành? Lưu lại hắn chung quy cũng là một tai họa."
Lâm thị trầm tư một chút rồi nói: "Ta đã nhiều ngày tìm ca ca thương nghị rồi, ngươi cứ an tâm tịnh dưỡng, để nhanh chóng khỏi hẳn, ta sẽ để ngươi bên người, không để ngươi rời đi đâu cả."
Vương ma ma gật đầu, dùng sức nói: "Được, lão nô nghe theo phu nhân."
Hai người chủ tớ Hạ Hầu Sương xuyên qua hành lang, lướt qua đám hoa trong vườn, rồi tới Bích Sọt Hiên của mình, Lục Hồ cùng mấy tiểu nha đầu khác, chờ ở cửa sân, thấy Hạ Hầu Sương trở về, từ xa đã nghênh đón vào phòng, phân phó dùng thiện buổi sáng.
"Tiểu thư đi mấy ngày rốt cuộc cũng đã trở lại, nô tì làm đồ ăn thỉnh tiểu thư nhấm nháp." Xảo Ngữ đứng một bên với vẻ mặt mong chờ.
Xảo Ngữ là người hầu, là bếp nữ của phòng bếp lớn, từ nhỏ đã giỏi về nấu ăn, Hạ Hầu Sương trong viện của mình lập nên phòng bếp nhỏ, lão phu nhân thấy vậy liền phái Xảo Ngữ đến.
"Ồ, nhìn không tồi, đây là món gì?" Hạ Hầu Sương chỉ vào một mâm, từng món thanh tao như Phật, xanh đen biên biếc mà hỏi.
Xảo Ngữ nhanh chóng tiến lên một bước nói: "Đây là rau trộn thập cẩm, dùng loại rau dưa vài mùa, trải qua bao mùa mưa nắng trên núi đá mà thành."
"Ừm, không tồi, thơm thơm giòn giòn, mồm miệng vẫn còn lưu lại mùi hương." Nhìn Hạ Hầu Sương dùng một chén cơm, Xảo Ngữ cao hứng cong cong lông mi.
"Ta nghe nói tiểu thư đã trở lại, tiểu thư..." Hạ Hầu Sương vừa mới buông chén đũa xuống, đã nghe được một giọng nói rất lớn từ xa truyền vào.
Xuân Nha quát lớn đến ngoài cửa: "Âm thanh ngươi không nhỏ, có còn là bộ dạng của một cô nương hay không?"
Xuân Thiền bước vào phòng cũng không tức giận, cười hắc hắc, đi đến bên người Hạ Hầu Sương nói: "Tiểu thư, người rốt cuộc đã trở về. Người lần sau ra ngoài nhớ mang ta theo với, ta đợi người buồn đến chết rồi."
Xuân Thiền là cô nhi do Hạ Hầu Trung trong một lần ác chiến ở biên quan nhặt về. Trước đây, trong nhà Xuân Thiền vốn dựa vào đi săn mà sống, tuy nàng sinh ra nhỏ gầy, nhưng sức lực so với nam tử cùng tuổi lại mạnh hơn.
Hạ Hầu Trung mang theo nàng bên người được hai năm, dạy một ít võ thuật phòng thân đơn giản, sau đó liền đem nàng về kinh thành. Lưu lại bên người Hạ Hầu Sương làm thị nữ.
Chỉ là nàng từ nhỏ lớn lên ở biên quan, một ít tập tính sinh hoạt vẫn không đổi được, dần dà Hạ Hầu Sương cũng mặc để nàng tự do thoải mái.
"Được, lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo."
Kiếp trước Xuân Thiền vẫn luôn là trung thành và tận tâm, ở đâu cũng đều che chở cho mình. Sau lại bị người khác vu hãm ăn cắp nhưng Xuân Thiền luôn luôn quật cường ngay thẳng, từng đau khổ cầu xin hy vọng Lâm thị điều tra sự thật, nhưng cuối cùng lại bị Lâm thị đuổi ra ngoài.
Xuân Thiền rời khỏi hầu phủ thì vào một gánh xiếc ảo thuật, hành tẩu trên giang hồ, sau này thì không còn tin tức nữa.
Suy nghĩ đến đây, biểu tình Hạ Hầu Sương ảm đạm, chính vì mình khom lưng cúi đầu trước người khác mà làm liên lụy quá nhiều nha hoàn bên cạnh, kiếp này quyết sẽ không để những việc này phát sinh!
"Tiểu thư, ta mỗi ngày ở trong nhà đều luyện võ công, không có một chút lười biếng."
Hạ Hầu Sương nhớ tới, lần này đến chùa miếu Xuân Thiền không đi theo, là bởi vì Lâm thị nói nàng quá mức lỗ mãng, sợ đυ.ng chạm đến Phật Tổ. Vì làm nàng có thể ở lại nhà, mà còn nối dối sẽ khảo võ công của nàng."
Hạ Hầu Sương trong lòng vừa động liền nói: "Ta tìm cho ngươi một sư phó, để hắn dạy võ nghệ cho ngươi, thấy thế nào?"
"Vậy tiểu thư phải tìm một người thân thủ lợi hại, nếu không lợi hại, sẽ đánh không lại ta." Vẻ mặt Xuân Thiền tự đắc nói.
"Nào có ai lại khen chính mình như ngươi, ngươi là một cô nương, còn có thể lợi hại thế nào?" Xuân Nha trêu ghẹo nói.
"Ta nói chính là sự thật." Màu da Xuân Thiền vốn dĩ ngăm đen, bị nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa cường điệu.
"Được, Xuân Nha ngươi cho người đến mời Vương Xung tới đây." Hạ Hầu Sương giải vây.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa tiểu nha hoàn hồi bẩm Vương Xung đã đến.
"Kêu hắn vào đi."
"Tiểu nhân bái kiến đại tiểu thư."
Vương Xung lần đầu tiên tiến vào bên trong phòng khuê các của đại tiểu thư, có chút không được tự nhiên. Thân thể cứng đờ, tay chân càng lúng túng, không biết sắp đặt để đâu.
Nhìn Vương Xung khẩn trương, Hạ Hầu Sương có chút buồn cười, chẳng lẽ so với quân địch trên chiến trường mình còn đáng sợ hơn. "Vương hộ vệ, hôm nay gọi ngươi tới là có một chuyện muốn nhờ."
"Không dám, đại tiểu thư cứ phân phó." Chỉ có thể nhìn đến cái bóng hình xinh đẹp qua rèm châu thoáng ẩn, Vương Xung nhìn thoáng qua, chạy nhanh lại cúi đầu chắp tay.
Chỉ nghe được tiếng nói thanh lãnh của Hạ Hầu Sương truyền đến: "Nha đầu này bên người ta thích võ như mạng, nhưng không có người chỉ dạy, ta nhờ muốn Vương hộ vệ hàng ngày chỉ giáo nàng ta một chút."
Một tiểu nha đầu gầy đen không cao không lớn xuất hiện trước mắt Vương Xung.
Vương Xung nhìn nhìn rồi hướng về Hạ Hầu Sương: "Tiểu thư, ta là một người thô lỗ, luyện quyền cước không hề có mắt, e sợ sẽ làm vị cô nương này bị thương."
"Ta không sợ, ngươi cứ việc tới." Xuân Thiền vỗ vào ngực ra vẻ ngạo nghễ nói.
"Vương hộ vệ, nếu đã giao người vào tay ngươi, ngươi cứ việc ra tay dạy dỗ, có chuyện gì cũng không trách tội ngươi."
Nghe được Hạ Hầu Sương nói như thế, Vương Xung chỉ đành phải đáp ứng: "Tiểu nhân lĩnh mệnh."
Nói rồi xoay người sang Xuân Thiền: "Mời vị cô nương này..."
"Ta là Xuân Thiền, cứ gọi Xuân Thiền là được." Xuân Thiền sang sảng nói.
"Được, mời Xuân Thiền cô nương mỗi ngày vào giờ tị, đến trường luyện võ tìm ta." Vương Xung nói.
"Được." Xuân Thiền vui vẻ lên tiếng.
"Đại tiểu thư, nếu không còn gì phân phó, tiểu nhân xin cáo lui trước." Được Hạ Hầu Sương đáp ứng, Vương Xung rời đi.
"Xuân Thiền, ngươi thấy sư phó này thế nào?" Từ phía sau rèm, Hạ Hầu Sương đi ra hỏi.
Xuân Thiền không cần nghĩ ngợi nói: "Thật ra nhìn cũng cường tráng, chỉ là không biết thân thủ thế nào."
Hạ Hầu Sương buồn cười nói: "Vương Xung này chính là vệ binh bên cạnh phụ thân, từng lập được chiến công, ngươi cũng không nên coi thường."
Lại hài hước nói: "Ngươi nếu bị đánh đến khóc nhè thì ta cũng mặc kệ."
"Lợi hại như vậy à." Xuân Thiền hai mắt tỏ sáng, "Ta đây sẽ theo Vương sư phó học tập thật tốt, về sau nhất định có thể bảo vệ tiểu thư thật tốt." Xuân Thiền vỗ ngực đảm bảo.
"Tiểu thư có gì nguy hiểm đều cần ngươi bảo hộ, hiện tại nên để tiểu thư nghỉ ngơi rồi." Xuân Nha tiến vào đuổi người ra ngoài.
Lại dâng lên chung trà nói: "Mời tiểu thư uống trà."
Tiếp nhận chung trà Xuân Nha đưa qua, Hạ Hầu Sương nhấp một ngụm, trầm tư một chút gọi Xuân Nha lại: "Ngươi lại đây, ta có một việc muốn phân phó ngươi."