Chương 8: Phong ba (Một)

"Từ hôm nay mỗi buổi tối, ba người các ngươi gồm ngươi cùng Lục Hồ và Xuân Thiền, thay phiên nhau trông chừng bọn nha hoàn bà tử trong viện, nhìn xem có ai đi Thúy Trúc Hiên cùng Nhã Đình Cư."

"Nơi ở của phu phân và tam tiểu thư?" Nghe Hạ Hầu Sương nói xong, Xuân Nha vẻ mặt kinh ngạc, "Tiểu thư, chẳng lẽ người cảm thấy nơi này của chúng ta có nội gián?"

"Ừm." Nàng hiện tại nghĩ đến kiếp trước mình cùng Trần Thụy lén gặp, nhất định là trong viện mình có người mật báo, bằng không sẽ không có khả năng người khác biết được.

Được Hạ Hầu Sương phân phó, Xuân Nha trịnh trọng gật đầu nói: "Được, nô tì đi tìm hai người họ dặn dò, buổi tối chúng ta sẽ thay phiên trực đêm."

"Tiểu thư, Nguyệt Vân cô nương bên cạnh lão phu nhân đến." Lục Hồ tiến vào bẩm báo.

Nguyệt vân cô nương mặt mày thanh tú, nhìn thấy nàng cười nói: "Đại tiểu thư, tam lão gia cùng nhị thiếu gia đều đã trở về, lão phu nhân sai nô tì đến, thỉnh đại tiểu thư dời bước đến Duyên Hạc Đường dùng bữa tối."

"Làm phiền Nguyệt Vân cô nương đến thông báo, ta thay y phục rồi đến ngay." Vì Nguyệt Vân là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân nên Hạ Hầu Sương cũng đối đãi khách khí.

"Vậy nô tì xin phép cáo lui." Nguyệt Vân xoay người rời đi.

Đến khi Hạ Hầu Sương đến Duyên Hạc Đường của lão phu nhân, trong phòng đã đầy người ngồi. Lâm thị mang theo Hạ Hầu Yên, nhị thẩm mang theo Hạ Hầu Tĩnh, với thị thϊếp cùng mấy hài tử, nhị ca Hạ Hầu Trạch đứng gần nhị thúc Hạ Hầu Lâm.

Nhị thúc Hạ Hầu Lâm nhậm chức Binh Bộ thị lang. Năm nay ba mươi tuổi, dáng người thon dài tướng mạo anh tuấn, là một cực kỳ nghiêm túc, ít khi nói cười.

Kiếp trước Lâm thị vì hài tử của mình âm mưu muốn chiếm tước vị hầu phủ, Hạ Hầu Lâm không nghi ngờ lại còn đối xử chất nhi rất tốt, đối đãi với trưởng tẩu Lâm thị cũng rất là tôn trọng.

Hạ Hầu Trạch mười lăm mười sáu tuổi, mày cong như kiếm, mắt sáng quắc, đúng là có khí phách hăng hái.

Hạ Hầu Trạch từ nhỏ tài học xuất chúng, làm người sang sảng trượng nghĩa, trong lứa bạn cùng tuổi rất là xuất chúng, tuy không phải cháu đích tôn con vợ cả , nhưng cũng đã được thái tử phong thưởng.

Hiện tại ở Đông Cung làm thư đồng cho thái tử, ngày thường hiếm khi thấy được bóng dáng, hôm nay có thể cùng nhị thúc hồi phủ đúng là hiếm có.

"Xin thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an nhị thúc, thỉnh an mẫu thân nhị thẩm." Hạ Hầu Sương hành lễ cẩn trọng.

"Đại tỷ tỷ bây giờ mới đến, mấy người chúng ta chỉ chờ một mình ngươi." Hạ Hầu Yên dẫn đầu làm khó dễ.

Hạ Hầu Sương không để tâm đến lời nàng ta, xoay người hướng sang lão phu nhân nói: "Cháu gái vì tổ mẫu chuẩn bị một hộp điểm tâm, cho nên đến chậm, mong rằng tổ mẫu chớ trách."

"Tốt, nha đầu này ngươi chuẩn bị món ngon gì? Mau mau mang lên cho ta xem xem." Lão phu nhân vừa nghe tới đã hứng thú.

Hạ Hầu Sương bảo Xuân Nha dâng lên, bản thân nâng hộp điểm tâm đến trước lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, đây là dùng những cánh hoa đào tươi ủ mà thành, thỉnh tổ mẫu nhấm nháp."

"Tốt, tốt lắm." Hạ Hầu lão phu nhân cười, phấn khởi lấy một miếng bỏ vào trong miệng, "Không tồi, lại còn giữ được hương thơm thanh mát của hoa đào, các ngươi cũng đều nếm thử đi."

Hạ Hầu Yên cầm lấy một miếng căm giận cắn một ngụm. Hừ, thì ra là có chuẩn bị mà đến! Khi nào mà đại tỷ lại trở nên thông minh như vậy!

"Tay nghề đại tiểu thư của chúng ta không tồi, đại tẩu ngươi cảm thấy thế nào?" Nhị thẩm một mặt nhấm nháp khen, một mặt dò hỏi Lâm thị.

Bởi vì chuyện của Hạ Hầu Sương mà Lâm thị bị lão phu nhân quở trách, Vương thị mấy ngày liên tiếp đều vui vẻ ra mặt, lúc này vừa thấy Lâm thị mặt mày ảm đạm không lên tiếng, liền chạy nhanh đến khơi mào nói khích.

"Đại tiểu thư ngày thường mười đầu ngón tay đều không dính nước, không nghĩ tới có thể làm ra món mỹ vị tuyệt vời như thế này." Lâm thị sao lại không biết trong lòng Vương thị đang nghĩ gì, chỉ là không đáng phải tranh chấp miệng lưỡi với nàng. Nghĩ đến Vương ma ma đến bây giờ còn không xuống giường được, một ngụm lửa giận nghẹn ở trong lòng, lời nghĩ trong lòng cũng khó mà nén giận nói ra.

"Mẫu thân nói như vậy, là không tin chính tay ta làm rồi." Ánh mắt Hạ Hầu Sương lạnh lẽo đảo qua mặt Lâm thị. Lâm thị trong lòng run lên, giận tím mặt: "Đại tiểu thư, ngươi đây là có thái độ gì, dám vô lễ với mẫu thân mình như vậy?"

Hạ Hầu Sương lạnh lùng nói: “Mẫu thân ta đã đi về cõi tiên mười mấy năm, ngươi đã quên mất rồi sao?"

"Ngươi." Lâm thị tức giận thiếu chút ngã ngửa, nha đầu này vì sao mới mấy ngày ngắn ngủi, đã thay đổi lớn như vậy, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra.

"Tốt, tốt lắm, các ngươi đây là muốn làm cái gì? Muốn gia trạch nháo nhào không yên sao?" Lão phu nhân lớn tiếng quát, Lâm thị đang định há mồm quở trách, chỉ đành phải ngậm ngùi câm miệng.

Lão phu nhân cũng là tâm sinh kinh ngạc, Sương nha đầu này ngày thường, đối Lâm thị luôn nói gì nghe nấy, rất là tôn trọng kính cẩn nghe theo. Lần này là chuyện như thế nào, chẳng lẽ Lâm thị đối Sương nha đầu, làm cái gì mà đến chính mình cũng không biết.

Lão phu nhân đem ánh mắt sắc bén nhìn nhìn Lâm thị, xem ra chính mình phải cùng Sương nha đầu hỏi một chút chuyện. Bất quá nha đầu này hôm nay còn có khí thế của đích nữ hầu phủ, thay đổi như thế cũng tốt.

Hạ Hầu Trạch nhìn về phía Hạ Hầu Sương, thái độ nàng đối với Lâm thị cũng làm chính mình có phần kinh ngạc.

Trong trí nhớ thì vị muội muội này, luôn là vâng vâng dạ dạ, đi theo bên người đại bá mẫu. Hằng ngày chạm mặt cũng không có lời gì để nói nhiều, là bộ dạng duyên dáng của tú nữ khuê các, làm cho hắn thấy bộ dáng của tiểu thư hầu phủ cũng không có gì thú vị.

Hôm nay hồi phủ thì cảm thấy Hạ Hầu Sương tự nhiên hào phóng, hoạt ngôn vui cười bức ép tam muội và làm khó dễ đại bá mẫu, thay đổi lớn như vậy, có phải là đã phát sinh sự tình gì mà chính mình không hề biết. Hạ Hầu Trạch nghiền ngẫm mang theo một tia suy nghĩ.

Hạ Hầu Sương cũng không biết, chính mình đang bị nhị ca quan sát. Ngồi ở bên cạnh tổ mẫu, định nhặt một ít lời nói vui miệng làm tổ mẫu vui cười.

"Lão phu nhân, tam thiếu gia tới." Từ ngoài cửa nha hoàn vào bẩm báo, nhi tử của Lâm thị Hạ Hầu Bác đi đến.

Hạ Hầu Bác năm nay tám tuổi, đi theo học tập với một đệ tử trong tộc của mình, nhìn vị tam đệ này, tâm tình Hạ Hầu Sương phức tạp.

Kiếp trước, tất cả mọi việc mà Lâm thị làm, đều là vì làm đứa con trai này của mình mà mưu cầu tước vị hầu phủ. Nhưng Hạ Hầu Bác lương thiện trung hậu, Lâm thị làm những chuyện như vậy hắn cũng hoàn toàn không biết sự tình.

Kiếp này chính là mình cùng Lâm thị đấu nhau sống chết không ngừng, nhưng đối với vị đệ đệ này, Hạ Hầu Sương không biết phải xử lý thế nào.

Lâm thị chạy nhanh lên phía trước đón. Trong phủ Hạ Hầu gia quy định nghiêm ngặt, vì tránh cho mẫu thân dung túng hài tử của mình, mà nam hài tử sớm được phân viện ở riêng.

Hạ Hầu Bác ngày thường buổi sáng đi học trong tộc đường, buổi chiều đến võ trường, cùng sư phó luyện tập võ nghệ. Lâm thị tuy rằng là mẫu thân của hắn, nhưng cũng không thể ngày ngày gặp nhau.

Hạ Hầu Bác nghiêm trang chắp tay thi lễ, miệng nói: "Bác Nhi bái kiến tổ mẫu, thúc thúc, mẫu thân..."

"Tốt, tốt, đứa nhỏ này ngươi cũng rất thành thật, mau mau ngồi xuống." Lão phu nhân đối tôn tử cũng là yêu thích, không thể gặp thì không ngừng chắp tay thi lễ.

Tay thu vào để phía sau người, tinh tế hỏi phu tử về nội dung hôm nay, Hạ Hầu Bác nề nếp trả lời.

"Hôm nay có một chuyện, phải cho các ngươi nghe nói một chút." Lão phu nhân ý bảo Hạ Hầu Bác ngồi xuống sau, đối với mọi người tuyên bố.

"Tổ mẫu thoải mái như thế, nhất định là chuyện tốt." Hạ Hầu Sương trêu ghẹo nói.

Lão phu nhân thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe, mỉm cười nói: "Đình nhi sắp về tới, hơn nữa còn mang theo phu nhân của mình cùng nhau trở về."

Lâm thị vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tam thúc sắp về tới?"

Lão phu nhân vẻ mặt vui mừng nói: "Đúng vậy, cả ngày vào nam ra bắc, hôn sự của bản thân cũng chậm trễ, ta mỗi ngày đều lo lắng không thôi, không nghĩ tới lần này hắn lại mang thê tử trở về."

Lại xoay người sang phân phó cho Lâm thị: "Tức phụ lão đại, ngươi chạy nhanh đến phía đông Lạc Hà Các thu thập thu dọn một chút, chờ lão tam về đến thì vào đó ở."