Chương 6: Trừng phạt Vương ma ma (Hai)

Vừa rồi ồn ào một trận, thϊếp thất Hạ Hầu Lâm không khỏi một trận thấp thỏm lo âu, chỉ là bản thân không thể tự ý lui xuống, đành đứng một bên mà không dám thở mạnh. Nghe được lão phu nhân lên tiếng, liền bảo ma ma bên cạnh bế Hạ Hầu Quảng lên, nhanh chóng hành lễ rồi hận không thể lập tức biến mất. "Tức phụ lão đại, ngươi ở lại một chút." Lão phu nhân lên tiếng gọi, Lâm thị lúc này đang chuẩn bị rời đi.

"Dạ." Lâm thị lại ngồi trở lại ghế cẩm thượng.

Sau khi người người rời đi hết, lão phu nhân nhìn chằm chằm Lâm thị, nói: "Lần này xử phạt người của ngươi, trong lòng ngươi có điều không phục?"

"Con dâu không dám," Lâm thị đứng dậy, làm bộ nhảy mũi.

"Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, việc này xác thực do Vương ma ma, đánh bà ta gậy bản không oan."

"Ngươi tuy không phải mẫu thân thân sinh của Sương nha đầu, nhưng từ nhỏ nó cũng là lớn lên bên cạnh ngươi, luôn cùng ngươi thân cận. Chuyện của Sương nha đầu ngươi làm từ trước đến nay đều thoả đáng, trước kia chưa bao giờ xảy ra sai lầm, lần này là chuyện như thế nào?" Lão phu nhân chất vấn nói.

"Lần này là con dâu sơ sót, chỉ phái một ít người đi theo, về sau tất nhiên sẽ không như vậy nữa." Lâm thị nhanh chóng bảo đảm.

"Ngươi lui xuống xử lý một chút, những người theo Sương nha đầu lần này lên chùa đều tắc trách, vẫn là nên bán đi, còn không cứ đưa đến trang viện ở nông thôn. Sương nha đầu cũng lớn rồi, đã đến tuổi tác làm mai, không được để tổn hại đến danh dự của Sương nha đầu, tránh cho những tin đồn nhảm nhí truyền đi."

"Dạ."

Lão phu nhân không để ý đến thái độ Lâm thị, trong lòng nàng ta dậy lên từng gợn sóng, cái lão thái bà này quả nhiên vẫn một lòng thiên vị Hạ Hầu Sương, tưởng tượng đến những tâm phúc mà chính mình phái đến đều lần lượt bị tiễn đi, Lâm thị cảm thấy đáng tiếc không thôi.

"Ngươi cũng lui ra đi." Lão phu nhân mặt mày mệt mỏi, rốt cuộc là tuổi tác đã cao, không chịu nổi lăn lộn.

"Dạ."

Đợi Lâm thị rời đi, Trần ma ma nhanh chóng tiến lên xoa nhẹ đầu vai cho lão phu nhân, lại phân phó tiểu nha hoàn bưng trà rót nước, lão phu nhân gọi Trần ma ma lại: "Ngươi nói xem chuyện này là sơ sót hay cố ý đây?"

Trần ma ma tiếp nhận chung trà, sau khi đưa cho lão phu nhân thì ra hiệu bảo tiểu nha hoàn lui xuống, "Phu nhân vẫn luôn an phận, ngày thường lão nô cũng chưa từng nhìn ra manh mối gì, lần này có lẽ không phải cố ý."

"Hừ!" Lão phu nhân hừ thật mạnh một tiếng, "Sương nha đầu đã lớn, hôn sự cũng nên đề tới, nhưng hôn sự của tiểu thư hầu phủ ta, cũng phải là ai đều có thể lừa gạt."

Trần ma ma vừa thấy lão phu nhân lại có chút tức giận, tiến lên cười nịnh nọt nhẹ nhàng khuyên: "Vẫn là lão phu nhân nhìn xa trông rộng, tuy nói hiện tại đại tiểu thư chưa đến tuổi cập kê, nhưng cũng nên xem trước tướng mạo tuổi tác. Chúng ta từ từ chọn, tìm một người nhân phẩm tốt để xứng đôi với đại tiểu thư."

"Vẫn là nên như vậy." Lão phu nhân gật đầu.

"Đại tiểu thư đối với lão phu nhân người luôn luôn cung kính hiếu thuận, việc này đến cuối cùng còn không phải nghe theo người sao." Vẫn là Trần ma ma hiểu lão phu nhân nhất, sau khi nói mấy câu đã làm mày lão phu nhân giãn ra không ít.

Nghĩ đến Hạ Hầu Sương, lão phu nhân thầm than, nha đầu này quá mức dịu ngoan, sinh ra ở nhà võ tướng lại thiếu vài phần gan dạ sáng suốt, lúc ở nhà mẹ đẻ bà còn có thể bảo hộ nàng chu toàn, về sau xuất giá thì với tính tình này không thiếu người muốn hãm hại, nên hôn sự này bảo đảm phải tính toán cho tinh tế tỉ mỉ.

"Tiểu thư, chúng ta ở chùa miếu đã trừng phạt Vương ma ma rồi, trở về lão phu nhân lại trừng phạt bà ta, liệu phu nhân có ghi hận chúng ta hay không?" Xuân Nha đi theo sau Hạ Hầu Sương vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không cần lo lắng!" Tong mắt Hạ Hầu Sương hiện lên một tia lạnh lẽo, về sau cùng Lâm thị từ từ tính toán, những chuyện sau này làm nàng ta tâm sinh cáu gắt có lẽ sẽ còn nhiều lắm.

Nhìn vẻ mặt thong dong của Hạ Hầu Sương, Xuân Nha chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình có chỗ thay đổi. Trước kia, mọi chuyện đều lấy Lâm thị làm chủ, lại còn nhường nhịn tam tiểu thư, ngay cả vật phẩm hồi môn của mẹ đẻ mình để lại, đều bị tam tiểu thư bá chiếm không ít, vì việc này mà mình cùng Lục Hồ không khỏi nhọc lòng.

Hiện tại, thoạt nhìn đã biết đại tiểu thư biết đề phòng Lâm thị, tiểu thư thay đổi lần này là chuyện tốt. Tiểu thư nói không lo lắng liền không lo lắng, dù sao tiểu thư nói cũng không sai. Suy nghĩ đến đây, bước chân Xuân Nha đi lại nhẹ nhàng.

Nhìn Lâm thị từ phòng lão phu nhân đi ra, Hạ Hầu Yên cùng hai nha hoàn chạy nhanh đến đón, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm thị thì lo lắng hỏi: "Mẫu thân, tổ mẫu không có trách phạt người chứ?"

"Không có việc gì." Lâm thị vỗ vai Hạ Hầu yên, nàng ta trong lòng ấm lại, "Vương ma ma kia, bà ấy..."

"Bà ấy chắc chắn phải ăn gậy bản tử rồi, ta đi xem thế nào."

"Mẫu thân, lần này đều do đại tỷ cáo trạng với tổ mẫu, người phải dạy dỗ lại nàng ta thật tốt." Hạ Hầu Yên nắm chặt khăn tay, vẻ mặt phẫn hận nói.

"Nói bậy gì đó." Lâm thị nhìn ra phía sau rồi nhìn xung quanh, con đường rộng mấy nha hoàn ra ra vào vào mà không ai chú ý đến nơi này, Lâm thị đè thấp giọng lại rồi nói: "Ngươi cũng không nhìn xem đây là ở đâu."

"Con không có nói sai, nếu không phải do nàng ta châm ngòi, người cùng Vương ma ma sẽ không bị tổ mẫu trách phạt!"

"Im miệng, con nha đầu này..." Lâm thị e ngại Hạ Hầu Yên nói không lựa lời, e sợ nếu để người khác tình cờ nghe được, truyền đến bên tai lão phu nhân thì không hay.

"Còn không mau dìu tiểu thư nhà ngươi trở về, một chút mắt nhìn cũng không có." Lửa giận Lâm thị rải đến lên người hai nha hoàn Văn Trúc và Văn Tú của Hạ Hầu Yên.

Hai nha hoàn nhìn thấy thái độ của Lâm thị, thấp giọng kêu lên: "Tiểu thư."

"Mẫu thân." Hạ Hầu Yên phẫn hận dậm dậm chân rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng Hạ Hầu Yên rời đi, Lâm thị đi đến chỗ ở của Vương ma ma.

Vừa đến cửa viện, một tiểu nha hoàn từ trong buồng bưng một cái bồn ra, lập tức đυ.ng phải Lâm thị đang đi tới. Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng của cái bồn vương vãi đầy nước và máu, dây vào váy áo của Lâm thị. Tiểu nha hoàn sợ tới mức vội quỳ xuống xin tha, Lâm thị trong cơn giận dữ một chân đạp qua, "Kéo xuống vả miệng!"

Đi theo Lâm thị là đại nha hoàn Ngọc Dung cùng Ngọc Hà, không màng đến tiểu nha hoàn đáng thương đang cầu xin, liền đem người lôi ra ngoài, xa xa ngoài cửa truyền đến âm thanh của bàn tay đang vả miệng.

Lâm thị không màng đến y phục trên người bị ướt liền đi vào trong buồng, chỉ thấy Vương ma ma đang nằm trên giường không ngừng kêu thảm, còn hay quay đầu lại trách cứ tiểu nha hoàn đang bôi thuốc bảo nhẹ tay.

"Ma ma, làm ngươi chịu khổ rồi." Nhìn đến cảnh này Lâm thị đau lòng không thôi.

Từ khi Lâm thị sinh ra, Vương ma ma đã làm nãi ma ma của nàng, khi còn nhỏ vì phụ thân làm quan không thoải mái, sau khi về nhà thường xuyên đem lửa giận phát tiết lên người thê tử hài nhi, mà người mẫu thân trọng nam khinh nữ này của nàng cũng chỉ biết bảo hộ cho ca ca.

Chỉ có Vương ma ma thường trộm đưa ít thức ăn cho nàng khi bị đói. Bị đánh cũng chính là Vương ma ma lao đến bảo hộ cho mình, ở trong lòng, địa vị của Vương ma ma so với mẫu thân còn trọng hơn vài phần.

Vương ma ma theo nàng gả vào hầu phủ, từ từ nắm giữ quyền to trong phủ, Vương ma ma theo nàng từ trước đến nay, chưa từng chịu qua loại nhục hình nào!

Tưởng tượng đến đây, Lâm thị hận đến ngứa răng, Hạ Hầu Sương, chuyện này chúng ta chậm rãi tính sổ!

Nghe thấy động tĩnh, Vương ma ma ngẩng đầu lên nhìn Lâm thị, lòng nhất thời thấy đau buồn, nức nở nói: "Phu nhân, sao người lại tới đây, thứ cho lão nô thất lễ không thể xuống giường."

"Ma ma, lúc này còn chú trọng lễ tiết cái gì." Lâm thị một mặt nhận thuốc mỡ từ trong tay tiểu nha hoàn, bảo người lui ra, một mặt thấp giọng an ủi: "Ngươi nhẫn nại một chút, ta bôi thuốc cho ngươi."

Vương ma ma liên thanh cự tuyệt: "Phu nhân, không được, như vậy làm khó lão nô rồi."

Lâm thị ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng bôi thuốc trị thương: "Ma ma, việc này do ta an bài không chu toàn mới làm ngươi chịu cực khổ này, vì ngươi bôi thuốc trong lòng ta cũng dễ chịu."

"Phu nhân, người thật là làm khó lão nô." Khoé mắt Vương ma ma ươn ướt nước mắt, không khỏi than vãn. "Lần này lão nô hành sự bất lực, liên luỵ người phai chịu quở trách."