Lâm thị nhìn sang phía Hạ Hầu Sương đang ngồi cạnh lão phu nhân, vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện. Chỉ có chính nàng ta biết được vở tuồng mà bản thân đã chuẩn bị cho Hạ Hầu Sương trong lần đi viếng chùa này, chỉ là từ khi Hạ Hầu Sương trở về đến bây giờ, lại không thể nhìn ra một manh mối nào.
Nghĩ đến tình cảnh lúc này thì thêm phần kinh hãi, thầm nghĩ sự việc mà mình đã an bài kia, không lẽ đã lộ dấu vết rồi?
Xuân Nha sợ tới mức chạy nhanh lên phía trước rồi quỳ xuống nói: "Vào ngày cuối cùng ở trong chùa thì có một nam tử lạ mặt bên ngoài xông vào."
"Cái gì?"
Bang, lão phu nhân giận đến mức buông rơi chén trà, "Rốt cuộc sao lại thế này, mau nói lại sự tình cho cẩn thận!"
Xuân Nha đem sự việc ngày đó, một năm một mười nói ra hết, nhưng giấu đi việc Hạ Hầu Sương biết trước có nam tử lạ xông vào rồi dặn mình chờ bên ngoài không nói, chỉ nói đến chuyện chính tai mình nghe tiểu thư bảo gọi người đến, liền lập tức chạy đi gọi hộ vệ tới.
"Những điều nha hoàn ngươi nói là thực?" Lão phu nhân nghe xong thì nhìn về phía Hạ Hầu Sương.
Hạ Hầu Sương không chút hoang mang, đứng dậy nói: "Hồi tổ mẫu, xác thực có việc này. Hộ vệ tới kịp thời nên đã đem người đó đuổi đi, cháu gái không nghĩ lại làm tổ mẫu lo lắng."
Rồi nàng liếc mắt nhìn sang Xuân Nha: "Ngươi không nên lắm miệng mà nói ra việc này, quấy rầy tổ mẫu."
"Nha hoàn ngươi cũng là thay ngươi lo lắng, ta xem nàng cũng là người trung thành. Đi gọi Vương Xung đến ta hỏi chuyện."
Ngoài cửa, sau khi nghe được thì tiểu nha hoàn vội chạy đi gọi người.
"Tiểu nhân Vương Xung, bái kiến lão phu nhân." Các vị tiểu thư ngồi sau bình phong, nghe được tiếng nói trầm thấp.
"Ngươi đứng lên nói chuyện."
Vương Xung vốn là gia tướng, lại từng bị thương ở biên quan, được lão phu nhân tương đối kính trọng, "Nghe nha hoàn của Sương nha đầu nói, Sương nha đầu ngày cuối dâng hương ở chùa từng có nam tử bên ngoài xông vào, ta kêu ngươi tới là muốn hỏi tình hình ngày đó một chút."
"Ngày hôm đó, tiểu nhân an bài các huynh đệ thay phiên nhau canh gác ở tiền điện, sau buổi trưa thì người bên cạnh Vương ma ma gọi hai vị huynh đệ đang canh gác đi dọn một ít vật phẩm lên xe ngựa. Tiểu nhân nghe được tiếng Xuân Nha cô nương tri hô liền đến đại điện xem xét, phát hiện trong điện có một nam tử lạ, sau đó đã đem người này ra ngoài đánh loạn côn."
Nói xong, Vương Xung lại quỳ phục xuống: "Tiểu nhân thất trách, thỉnh lão phu nhân trách phạt."
Lão phu nhân nghe xong không lập tức nói chuyện, mọi người đều không dám thở mạnh, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Thấy thế Lâm thị nhanh chóng đứng dậy thỉnh tội: "Là con ăn bài không chu toàn, xin mẫu thân chớ tức giận hại thân."
Lão phu nhân phẫn nộ nói: "Ngươi xác thực là có chỗ sai, lão gia nhân Vương ma ma kia là vυ" em của ngươi, lại không để ý sự thế mà hành sự."
"Tức phụ lão đại, ngươi nói xem phải phạt thế nào đây?" Lão phu nhân tuy phẫn nộ, nhưng vẫn giữ thể diện cho Lâm thị. Bà nghĩ rốt cuộc chính tay mình xử phạt vυ" em của Lâm thị cũng chính là tát vào thể diện của Lâm thị. Đành phải để Lâm thị tự mình đóng cửa suy xét.
"Tổ mẫu bớt giận, Vương ma ma là lão gia nhân bên cạnh mẫu thân, lần này đi đến chùa cũng là do mẫu thân sai bà ấy đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của cháu, đã nhiều ngày bôn ba, cũng thật là vất vả mệt nhọc."
"Cháu nghĩ Vương ma ma này chắc cũng không phải cố ý để người lạ xông vào đâu, có lẽ chỉ là sơ sót, may mà cháu vẫn vô sự, tổ mẫu vẫn là miễn trách phạt bà ta đi." Hạ Hầu Sương mềm giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Những lời này Hạ Hầu Sương vừa nói ra, không khác nào âm thầm nói Lâm thị không tốt, lão phu nhân tuy rằng không thể hỏi đến cuộc sống hàng ngày của Hạ Hầu Sương, cũng là do chính bà ngày trước để mặc Lâm thị lo liệu. Nếu nói đến nếu xảy ra việc gì thì tất nhiên cái đầu tiên là không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Biết rõ sau bữa trưa Hạ Hầu Sương muốn đến đại điện, Vương ma ma lại đem hộ vệ sai đi làm chuyện khác, nếu không phải cố ý thì cũng là hành sự bất lực. Sự việc đã bại lộ nếu muốn đem lão ma ma kia đi trách phạt, nếu lão thái thái nổi lên lòng nghi ngờ lại càng không xong.
"Người đâu, đem Vương ma ma bắt lại, đánh hai mươi đại bản!"
Quả nhiên, vốn dĩ lão phu nhân đã bình ổn rồi, nghe được những lời này liền lập tức phân phó xuống.
"Mẫu thân, bớt giận, Vương ma ma tuổi tác đã cao, nếu bị đánh hai mươi đại bản sợ rằng bà ấy không toàn mạng mất."
Lâm thị vẻ mặt khϊếp sợ, không nghĩ lão phu nhân vừa ra tay lại tàn nhẫn như vậy, vυ" em đáng thương của mình có khi nào chịu qua loại làm nhục này bao giờ.
"Việc này con cũng có lỗi sai, trước đó an bài không chu toàn, thỉnh mẫu thân bỏ qua cho Vương ma ma lần này đi." Lâm thị quỳ xuống xin tha.
"Đem hai người kia cũng đuổi đi, trong phủ chúng ta không lưu lại người không nghe theo mệnh lệnh."
"Dạ." Vương Xung khom người đáp.
Lão phu nhân nói xong thì phất tay bảo Vương Xung lui xuống.
Hạ Hầu Sương thấy tình cảnh như vậy thì liền từ chỗ bình phong đứng dậy, quỳ gối bên cạnh Lâm thị cầu tình: "Việc này cũng do cháu gái làm phiền đến tổ mẫu, cháu gái thật bất hiếu. Mong tổ mẫu chớ trách mẫu thân, con nghĩ Vương ma ma cũng không phải cố ý, xin tổ mẫu tha cho bà ấy." Hạ Hầu Sương khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp với vẻ mặt khẩn thiết.
Lão phu nhân nhìn tình cảnh vậy liền nói: "Nha đầu này, ngươi thật là thiện tâm, còn thay ngươi khác cầu tình."
Hạ Hầu Yên lúc này cũng vọt ra, quỳ gối bên cạnh mẫu thân mình, khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Tổ mẫu, việc này mẫu thân con không hiểu rõ, xin tổ mẫu đừng trách phạt mẫu thân."
"Yên Nhi, mau câm mồm." Lâm thị nhanh chóng đánh gãy lời nàng ta nói. Lão phu nhân chính là vẫn có quyền xử phạt nô tài, nhưng chuyện này lại liên quan đến phu nhân hầu gia, lão phu nhân vẫn muốn xử lý một cách có thể diện.
Chính là Lâm thị hy vọng lão phu nhân nể tình Vương ma ma là vυ" em của phu nhân hầu gia mà bỏ qua cho bà ấy, hiện tại Hạ Hầu Yên lao tới chỉ sợ hoàn toàn ngược lại.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay: "Chính vì bà ta là lão gia nhân trong phủ, càng phải biết quy củ, nhớ kỹ bổn phận của chính mình, có sai càng phải phạt."
"Mỗi tiểu thư trong phủ chúng ta, càng đừng nói Sương nha đầu là đích trưởng nữ hầu phủ, thân phận này há có thể để nam tử bên ngoài tùy ý nhìn thấy, nếu danh dự Sương nha đầu bị tổn hại truyền ra ngoài, tức phụ lão đại, ngươi gánh nổi không?"
Lão phu nhân càng nói càng tức giận, vẻ mặt Lâm thị tái nhợt, hạ đầu quỳ gối, không ngừng dùng khăn tay lau khóe mắt.
"Niệm tình bà ta là vυ" em của ngươi, chỉ đánh hai mươi bản, không cần đuổi ra khỏi phủ!"
Lão phu nhân lớn tuổi, mấy năm nay không quản lý chuyện trong phủ. Nhưng vẫn là xuất thân từ hậu nhân nhà tướng, tuổi trẻ từng cùng lão hầu gia ra biên quan gϊếŧ địch, là một người sát phạt quyết đoán, câu nói cuối cùng không chút khách khí mơ hồ lại có khí thế năm đó.
Lâm thị nghe xong câu đó, sợ đến mức động tác trên tay ngưng lại, thấp thỏm lo âu. Môi giật giật, câu nói kế tiếp không còn nói ra.
"Đều đứng lên hết đi."
Hạ Hầu Sương thấy tổ mẫu lên tiếng, sau khi đứng dậy liền tiến đến một bước nâng Lâm thị đứng dậy. Thân thể Lâm thị cứng đờ, cố nén xúc động hất nhẹ tay Hạ Hầu Sương, nha đầu này hôm nay ăn trúng cái gì mới được! Chẳng lẽ lúc ở trong chùa miếu lại nhìn ra manh mối gì?
Lâm thị liếc mắt một cái sang Hạ Hầu Sương, chỉ thấy nha đầu này, vẻ mặt thong dong phong thờ ơ lạnh nhạt. Lâm thị an ủi chính mình, hẳn là bản thân đã nghĩ nhiều. Chỉ là nha hoàn Xuân Nha đó hôm nay nói hộ chủ, nhất định phải tìm cơ hội đem nha đầu chết tiệt đó đuổi ra khỏi hầu phủ.
Nội tâm Lâm thị giao chiến, người khác thấy nàng ta một lời biểu tình không nói, đứng thẳng uể oải bất động, thì không khỏi kỳ quái, cho rằng lần này bị lão phu nhân trách phạt hẳn trong lòng đang bất bình.
"Đại tẩu, cần phải quản thúc người dưới tốt một chút, lão gia nhân bên cạnh tẩu tắc trách như vậy, liên lụy đại tẩu phải chịu nghe mắng." Vương thị ở một bên xem náo nhiệt đã đủ, che miệng khẽ cười nói.
"Không phiền đệ muội nhọc lòng," Vương thị này một chút cơ hội đều không buông tha, khí huyết Lâm thị hướng về phía trước, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, gằn từng chữ một.
"Được rồi, đều lui ra đi."