Chương 4: Hồi phủ

Trần ma ma là người bên cạnh tổ mẫu, tự mình chờ ở cửa, cười cười nói nói: "Từ buổi sáng lão phu nhân cứ nhắc đại tiểu thư mãi."Vị ma ma này vốn là nha hoàn hồi môn của lão thái thái, tới tuổi tác xuất giá thì được lão thái thái chỉ hôn cho Viên quản sự.

Chỉ là sau khi xuất giá, Trần ma ma vẫn luôn bên cạnh hầu hạ lão thái thái, làm ma ma quản sự. Mấy năm trước Viên quản sự qua đời, chỉ còn duy nhất một nhi tử ở lại trong phủ lo trông nom quản lý xe ngựa.

Tiếng nói cười trong viện vọng ra thật ồn ào náo nhiệt.

Chỉ thấy Lâm thị mang theo Hạ Hầu Yên, nhị thẩm Vương thị mang theo nữ nhi của mình là Hạ Hầu Tĩnh. Thϊếp thất nhị thúc thì dẫn theo một nam một nữ, đều ở viện sẵn.

Trong phòng, lão thái thái ngồi trên ghế cao, tinh thần khoẻ mạnh tinh tường dù ở độ tuổi năm du sáu mươi. Phong thái ung dung đoan trang, tóc điểm hoa râm được cài búi tỉ mỉ không chút cẩu thả, trên trán mang theo một cái đai buộc trán màu lam.

Nhìn thấy Hạ Hầu Sương tiến vào, kim trản tiền tri trong tay buông xuống, nhìn về phía Hạ Hầu Sương: "Sương nha đầu trở về rồi?"

Hạ Hầu Sương tiến nhanh lên phía trước, cúi đầu: "Tổ mẫu an hảo."

"Được rồi, đứng lên đi, tới phòng bếp đem canh tổ yến đến, bưng tới cho Sương nha đầu một chén." Lão thái thái phân phó Trần ma ma, "Đi cũng mấy ngày đường rồi, chắc đã mệt lắm."

"Buổi sáng mẫu thân đã bắt đầu hầm canh, chờ đại tiểu thư trở về là có thể dùng được rồi. Lát nữa uống canh nhiều một chút, nhiều ngày liền ở trong chùa ăn chay niệm phật, thân thể đã gầy đi không ít rồi." Lâm thị chạy đến bên cạnh Hạ Hầu Sương nói.

Hạ Hầu Sương thuận thế đứng dậy, nhìn về phía mẹ kế Lâm thị, mặt làm bộ đầy vẻ quan tâm.

Đôi mắt nàng mịt mờ ý hận, trong lòng hiện lên tiếng than lạnh lẽo, châm biếm cho một trái tim mẫu từ.

Nếu không phải vì kiếp trước đã trải qua sự tình, dù cho ai bên cạnh Hạ Hầu Sương nói Lâm thị không tốt, nàng chắc chắn sẽ không nghe theo.

Lâm thị là chi nữ nhị phòng trong gia tộc, phụ thân chỉ là thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện. Từ khi mẫu thân Hạ Hầu Sương qua đời thì Lâm thị được gả vào hầu phủ, vì hầu gia mà liên tiếp sinh hạ một nữ nhi.

Mọi chi phí ăn mặc thường ngày, Lâm thị đều lấy vị đại tiểu thư Hạ Hầu Sương này làm trọng, ngay cả thân nữ nhi do chính mình sinh ra cũng chưa từng dám lướt qua vị đích trưởng nữ này. Ở kinh thành thì được các quý phu nhân khen ngợi, đến lão phu nhân cũng tín nhiệm, sớm đã đem quyền quản lí nội trạch mà giao cho Lâm thị làm chủ.

Lâm thị năm nay ba mươi tuổi, mặt như trăng tròn da trắng sáng, là một mỹ nhân với mái tóc đen nhánh được búi cao, thực là một kim chi ngọc diệp, khí thế bức người.

"Đa tạ mẫu thân quan tâm." Chuyện diễn tuồng này đối với một người đã trải qua một đời như Hạ Hầu Sương mà nói, tất nhiên là dễ như trở bàn tay.

"Đại tẩu không phải cũng nhắc mãi nhiều lần, đối đãi với đại tiểu thư vẫn còn tốt hơn so với tam tiểu thư."

Người đang nói chính là phu nhân Vương thị của nhị thúc Hạ Hầu Lâm. Vương thị một đôi mắt phượng, nhướng lên khơi mào, kéo khăn lụa trong tay che miệng, khe khẽ cười.

Vương thị có xuất thân cao quý hơn Lâm thị, nhất thời không nhìn nổi Lâm thị, ngày thường cũng hay tìm cách làm cho Lâm thị thêm phần ngột ngạt.

Tính cách thích châm ngòi, nghĩ sao nói vậy này, ngày thường cũng không được lão thái thái yêu thích.

Tam tiểu thư trong miệng Vương thị vừa nói chính là nữ nhi thân sinh của Lâm thị, Hạ Hầu Yên. Giờ phút này, Hạ Hầu Yên tựa như không nghe hiểu lời nhị thẩm nói, đi lên trước khẽ kéo ống tay áo của Hạ Hầu Sương làm nũng nói: "Tỷ tỷ vừa đi mấy ngày, Yên Nhi thật là nhớ mong."

Một thân y phục của Hạ Hầu Yên vàng nhạt như mùa xuân, ở cổ đeo một chuỗi ngọc được khảm hồng bảo thạch, tỏ ra bộ dạng hờn dỗi đáng yêu.

Kiếp trước vì nghĩ Lâm thị là người tốt, Hạ Hầu Sương đối với người muội muội này thêm mấy phần yêu thương. Vật phẩm mà mình quý trọng cũng tuỳ ý tặng cho nàng ta, và chuỗi ngọc trên cổ nàng ta đeo cũng do nàng ta đã mượn nàng.

Lúc ấy Xuân Nha cứ nhắc bên tai, đây là của hồi môn do mẫu thân mình để lại, lại bị Hạ Hầu Sương tuỳ ý lấy đi, ngay cả chính bản thân mình còn không có trang sức để mang.

Nghĩ đến hiện tại, rốt cuộc bản thân mình ngu xuẩn đến độ nào, mà lại không thể nhìn thấu bộ dạng tâm cơ xảo trá này!

Kiếp trước mẫu thân của nàng, lưu lại nhiều của hồi môn, đều là bị Hạ Hầu Yên đào rỗng. Nàng vẫn nhớ rõ sau khi đại hôn, tiền tài lần lượt tiêu hao, nàng tìm đến cửa cầu tình thì bị Hạ Hầu Yên thờ ơ lãnh đạm.

Cũng chính bản thân mình kiếp trước muốn khăng khăng gả cho Trần Thuỵ, sau lưng chính là không thiếu chủ ý của Hạ Hầu Yên. Vì vậy mà ngay khi bị phụ thân cấm túc đã được muội muội tốt này tương trợ, khiến cho mình trốn thoát thuận lợi, lại cùng Trần Thuỵ lén lút nếm thử trái cấm, nên phụ thân mới không thể không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Đến khi bản thân lâm chung thì mới biết được sự tình từ trong miệng của một nha hoàn, mưu kế này của Lâm thị vì có sự tương trợ của Hạ Hầu Yên mới thực hiện được, thật đáng buồn lúc đó mình còn ngây ngốc cảm động đến rơi nước mắt.

"Ta cũng rất là nhớ mong muội!" Hạ Hầu Yên! Một đời này, ta muốn ngươi phải đem những đồ không thuộc về bản thân mình, hết thảy đều trả lại!

Ngay sau đó Hạ Hầu Tĩnh từ phía sau mẫu thân mình tiến lên chào hỏi, Hạ Hầu Tĩnh người cũng như tên, văn tịnh thanh nhã, tướng mạo này cùng phụ thân có nhiều điểm tương đồng, tính khí hơi lớn.

Hạ Hầu Tĩnh kiếp trước gả cho đích trưởng tử của đại học sĩ Vương gia, vốn định Vương gia là khí chất thanh cao, gia phong nghiêm cẩn, sau khi thành hôn phu thê chắc chắn tốt đẹp.

Không ngờ tính tình hôn phu phong lưu, không biết thu liễm, thϊếp thất đầy một phòng, những ngày sau của Hạ Hầu Tĩnh cũng là quá khổ không nói nổi.

Cùng với tâm nguyện của lão hầu gia, lão phu nhân tất nhiên là hy vọng con cháu đời sau thịnh vượng, chỉ tiếc là đích trưởng tử hàng năm bên ngoài biên quan, chỉ có thể để con thứ khai chi tán diệp.

Hai thϊếp thất của Hạ Hầu Lâm, là do lão phu nhân bày mưu đặt kế Vương thị mà nâng đỡ vào phủ, liên tiếp sinh một nữ một nam, ngày thường đều an phận thủ thường. So với nhị thẩm Vương thị, lão phu nhân khá thích hai vị thϊếp thất này.

Tứ tiểu thư Hạ Hầu Ngọc, năm ấy năm tuổi trát song tấn, trong lòng đang ôm một đệ đệ mới một tuổi Hạ Hầu Quảng, nhìn thấy cái chong chóng thì Hạ Hầu Quảng không ngừng thích thú mà một bên miệng lòng thòng chảy nước dãi.

Hạ Hầu Sương trong lòng vừa động tâm liền đi lên phía trước, cầm lấy khăn lụa lau miệng cho Hạ Hầu Quảng, Hạ Hầu Ngọc sợ tới mức chạy lên nói: "Đại tiểu thư, không được, sẽ làm dơ khăn tay của người."

"Ta xem tứ đệ hoạt bát đáng yêu, khăn lụa chỉ là vật bên người, cũng không quan trọng lắm." Nếu hài tử của mình còn sống, cũng hoạt bát hiếu động như vậy, Hạ Hầu Sương trong lòng có chút đau.

"Được rồi, Sương nha đầu mau ngồi xuống đi." Lão phu nhân bảo Hạ Hầu Sương ngồi bên cạnh, Trần ma ma chạy đến dâng lên một chén canh do tiểu nha hoàn bưng đến, ánh mắt nàng tự nhiên ngồi trên ghế cẩm thượng, Hạ Hầu Sương liếc mắt một cái, lão phu nhân cảm giác có chút kinh ngạc.

Nha đầu này từ sau khi mẹ đẻ Dung thị qua đời, bà cũng đem nuôi dưỡng bên người một thời gian, nhưng hằng ngày dạy dỗ có phần nghiêm khắc, không thân cận, đôi khi đối với chính mình còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Sau này lại có thêm nhiều cháu trai cháu gái, nhìn Lâm thị đối xử tử tế với nha đầu này, chính mình cũng an tâm để nàng ở riêng. Liền mấy ngày không gặp, xem ra đã trầm ổn vài phần.

"Đã nhiều ngày ở trong chùa, ngươi và nha hoàn vẫn còn giữ trong lòng." Rốt cuộc cũng là cháu gái ruột thịt của mình, lão phu nhân vẫn là không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Hồi tổ mẫu, chỉ là ban đêm giường ngủ có chút không thoải mái." Đâu chỉ là không yên ổn, Hạ Hầu Sương vừa mở mắt ra, đã phát hiện bản thân quay về năm mười ba tuổi này, mỗi đêm cơ hồ đều không thể ngủ, đối với lão thái thái, lời này tất nhiên không thể nào nói ra được.

"Mấy tiểu nha đầu các ngươi phải chăm sóc tiểu thư cho tốt, khi trở về viện thì nấu chút canh an thần điều trị cho tiểu thư." Lão phu nhân phân phó nói với Xuân Nha.

"Dạ." Xuân Nha nhìn tiểu thư nhà mình, làm bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

"Nha đầu này, ngày thường ngươi nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay đây là có gì muốn nói sao? Cứ ấp a ấp úng." Lão phu nhân nhìn sang Xuân Nha mà trách móc.