Chap 4.1

Y Nhiễm cùng Chiến Trấn còn chưa kịp giải trừ hiểu lầm, cả hai đã không màng tất cả cùng nhau bạch bạch bạch, không kiêng nể mà làm trò con bò trước mắt Y Nhĩ, trận ái tình này mạnh đến nỗi lều trại đơn xơ xây tạm cũng bị đổ. Mà kể cả đã đổ trại, cũng không thể ngăn được thú tính của Chiến Trấn. Nam nhân vẫn dùng cự điểu to lớn 30cm của mình nhét đầy bướm da^ʍ Y Nhiễm, hung hăng ȶᏂασ mạnh. Cả hai làm từ tư thế này sang tư thế khác, đáng thương Y Nhiễm chỉ có thể ngẩng cao cổ lãng kêu, miệng đỏ không ngừng phát ra âm thanh "ưmm ưmm a a". Rõ ràng bị trọng thương, nhưng tính dục nam nhân vẫn mạnh phi thường, bắn đầy bụng y khiến y cao trào đến triều phun mới miễn cưỡng bỏ qua.

Sau đợt cao trào, Y Nhiễm bị Hải Đường thần hiện lên trách cứ, nói y dám cãi lại ý chỉ của thần, mắng nhục y là kỹ nữ không có liêm sỉ. Y Nhiễm trước giờ nào bị thần mắng chửi qua, thống khổ che đầu khóc lóc nói không phải y không phải kỹ nữ.

Chiến Trấn không biết y đang trải qua cái gì, hắn chỉ có thể dùng bàn tay to đè lại trán y, học bộ dạng quân y giúp y mát xa huyệt vị.

Y Nhiễm được nam nhân ôn nhu xoa ấn, sau một lúc, thanh âm Hải Đường thần quanh quẩn bên tai chậm rãi trở nên mỏng manh, sau đó biến mất không tiếng động.

Y Nhiễm khóc lóc ngẩng đầu, nức nở nói, "Thần nói ngài chỉ giỏi lợi dụng ta, còn nói ta ngu xuẩn"

Chiến Trấn nhìn y, đột nhiên nói, "Ta đúng là đã lợi dụng ngươi, lợi dụng cả thân thể lẫn tình cảm, lợi dụng nước thánh của ngươi để khôi phục vết thương cũ"

Y Nhiễm sợ ngây người, lần đầu tiên nghe thấy nam nhân nói trắng ra sự tình, không chút che dấu ý đồ của bản thân.

"Hơn nữa, vì để ngươi lựa chọn ta, ta đã dùng khổ nhục kế."

"Bao gồm cả việc ngài bị thuộc hạ tâm đắc đâm trúng thân thể sao?"

"Như vậy thì ngươi mới chọn ta, chúng ta mới có thể thoát khỏi nơi đó"

"Ngài hỗn đản, lưu manh, ô ô ô vì cái gì ngài luôn thích lừa ngạt ta"

Chiến Trấn nhìn người trước mắt vì thương tâm mà nước mắt rơi như mưa, trong lòng nổi lên từng trận co rút đau đớn chưa bao giờ có, hắn nghẹn ngào nói, "Nhưng ta thích cách ngươi bảo hộ ta."

Hai câu này đơn giản chỉ là lời nói khô khốc của nam nhân, nhưng ánh mắt hắn lại chứa đựng sự tha thiết nóng rực, chân thành chưa bao giờ có.

Y Nhiễm đỏ mặt, vẫn cố khóc lóc nói, "Ta sai rồi, lẽ ra ta không nên cãi lại ý chỉ của Hải Đường thần, ngài là người xấu. Có phải hay không lúc đấy không có ta, ngài cũng sẽ không chết đúng không, ngài vĩnh viễn không chết đúng không hức hức."

Nhưng là Y Nhiễm không biết, Chiến Trấn sau khi nghe tin y bị bắt đi, nháy mắt đã quên hết lý trí cùng sự thông minh vốn có, hắn chỉ biết phải thật nhanh cứu y, hắn mang theo tâm phúc liền xâm nhập doanh địa hoàng gia. Khi đó, hắn cũng không nắm chắc trăm phần bản thân có thể đi ra nguyên vẹn hay không.

Y Nhiễm khóc tới thương tâm, y không nghĩ tới chính mình vi phạm Hải Đường thần để có được tình cảm của nam nhân, thế nhưng nam nhân lại lừa y.

Y Nhiễm khóc lóc nói phải đi, nhưng Chiến Trấn như thế nào có khả năng buông tha y, trong thâm tâm hắn không ngừng nhắc nhở, hắn tuyệt đối không được bỏ qua mỹ nhân ôn nhu thiện lương có phần ngốc nghếch này.

Chiến Trần từ sau phủ thêm chiến bào lên thân thể y, cánh tay thô tráng ôm lại vòng eo, thấp giọng thủ thỉ nói, "Y Nhiễm, đừng đi!"

"Ô ô ta phải rời khỏi ngài, ngài là người xấu ngài là ác ma ô ô ô"

Nam nhân nhếch mày, thỗ lỗ xoay loại gương mặt đầy nước mắt của Y Nhiễm, nhìn y biểu tình thống khổ, đột nhiên cúi đầu hôn lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi như vỏ kiếm cạy mở hàm răng y, xâm nhập vào khoang miệng ấm nóng đòi hỏi mỗi tấc nước bên trong.

Mà Y Nhiễm mặt đối mặt được nam nhân tập kích hôn, y xấu hổ liều mạng giãy giụa, vòng eo nhỏ bé ra sức vặn vẹo, muốn kháng cự kêu rên. Nhưng nam nhân đâu để Y Nhiễm thoát ra dễ như vật, thực mau, y bị hôn đến mất hết sức lực, hai mắt đẫm lệ mê mang mà liên tục thở dốc, hai tay y bị nam nhân giữ chặt, nam nhân bức bách y dâʍ đãиɠ hùa theo trận hôi môi cuốn lưỡi.

Hôn đến mặt sau, Y Nhiễm lại mơ mơ màng màng lâm vào ảo cảnh, y thấy rất nhiều cảnh tượng dâʍ ɖu͙©, ở trên lưng ngựa, mỹ nhân tóc đen trần trụi đang phóng đãng uốn éo trong lòng ngực của nam nhân cường tráng, theo vó ngựa phi nhanh, kia mỹ nhân tóc đen xinh đẹp càng rêи ɾỉ to hơn, mỹ nhân ngồi trên côn ŧᏂịŧ bự tím đen của nam nhân, mặc nam nhân mạnh mẽ xâm chiếm, da^ʍ thuỷ văng khắp nơi theo lối đi của hai người.

Ảo cảnh chuyển tiếp, Y Nhiễm thấy được mỹ nhân mê say nằm nghiêng người trên tấm giường gỗ hoa lệ, sau lưng là nam nhân cao lớn, hắn nâng lên một chân của mỹ nhân, dươиɠ ѵậŧ thô to dính đầy da^ʍ thuỷ xỏ xuyên qua hoa huyệt, hai mép bướm bị mài đến đỏ bừng, làm đến mỹ nhân mông cùng nhũ hoa không ngừng run rẩy, da^ʍ thuỷ chảy ướt cả đệm, giường lớn phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.

Ảo cảnh lần nữa lại chuyển , mỹ nhân xinh đẹp ngồi trong lòng ngực nam nhân, mặt đối mặt cùng nam nhân dây dưa đầu lưỡi, ngực mỹ nhân bị nam nhân nghịch vừa lớn vừa sưng, nhìn giống như bộ ngực đang phát dục của nữ tử. Bộ ngực trắng nõn càng làm nổi bật lên hai núʍ ѵú sưng đỏ, nam nhân cúi đầu nhìn thấy vυ" xinh, bỗng khiêng lên thân mình mỹ nhân, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú chơi đùa, đáng thương mỹ nhân bị hút đến động tình mà dâʍ đãиɠ kêu rên, hai cánh tay nắm chặt lấy lưng nam nhân, liên tục kêu Trấn ca ca.

Ở lần ảo cảnh cuối cùng, Y Nhiễm thấy mỹ nhân khóc lóc trước mặt Hải Đường thần, mà Hải Đường thần trang nghiêm lãnh khốc, bộ mặt dữ tợn, nói cái gì đó muốn đem mỹ nhân biến thành kỹ nữ lẳиɠ ɭơ để ngàn ngươi thao lộng.

"Không không cần a a a a a!"

Bỗng nhiên từ ảo cảnh tỉnh lại, hoá ra y ngất đi là vì bị nam nhân hôn đến hô hấp mỏng manh, lại thêm trận tình ái vừa rồi dẫn đến mệt mà ngất xỉu.

Chiến Trấn cũng nôn nóng mà nhìn Y Nhiễm, thấy y cuối cùng khôi phục thanh tỉnh, áy náy mà nói, "Thực xin lỗi, Y Nhiễm."

Y Nhiễm nhìn nam nhân anh tuấn cương nghị trước mắt, lại nghĩ tới những hình ảnh vừa nãy bị hắn đùa giỡn, cuối cùng vυ" đều bị chơi lớn, âm đế bị mài đến đỏ bừng. Y Nhiễm thẹn thùng, đó là tương lai của y và nam nhân hay sao? Còn có những lời nói của Hải Đường thần có hay không thành sự thật?

Chiến Trấn cứ như vậy ôn nhu ôm lấy mỹ nhân đơn thuần trước mắt, không khống chế được mà hôn khắp mặt y, hôn hồi lâu, hắn nghe thấy được Y Nhiễm ngượng ngùng dùng giọng lí nhí nói, "Ta tha thứ cho ngài, nhưng chỉ một lần này thôi, sau này ngài không được lừa ta nữa."

"Y Nhiễm."

Chiến Trấn thở dài nhẹ nhõm, con mắt tràn đầy nhu tình ôm lấy y thật chặt, cuối cùng bế Y Nhiễm đi ra khỏi trại, trước con mắt của bao người mà đem Y Nhiễm ôm tới cánh rừng. Nam nhân dùng chiến mã ngăn trở tầm mắt của mọi người, đặt y trên nền cỏ xanh, sau đó như thú hoang xông vào ȶᏂασ y, ȶᏂασ đến Y Nhiễm lăn tới lăn lui khóc lóc xin tha, cuối cùng bụng đều bị bắn lớn, y lại khóc sướt mướt cầu nam nhân không cần bắn tiếp, nam nhân mới miễn cưỡng buông tha. Lần hoan ái này nam nhân bắn tới sáu lần, đáng thương Y Nhiễm chỉ có run rẩy mở rộng chân cấp nam nhân xem màn nhả tinh từ bướm da^ʍ.

Chờ Chiến Trấn đem áo choàng ngoài bọc Y Nhiễm bế ra ngoài, bị nam nhân thao đến mặt ửng đỏ, Y Nhiễm mới nhớ lại nhi tử Y Nhĩ.

Thế là phụ thân vì sắc quên con lúc này mới nóng vội gọi tên Y Nhĩ.

Đợi hồi lâu, Y Nhĩ mới chậm rãi tới.

Nhi tử đáng thương của y cũng là bị bọc trong chiến bào ôm vào, gương mặt xinh đẹp non nớt liên tục thút tha thút thíu mà kêu ba ba, nếu khoé miệng không có chất lỏng trắng đυ.c khả nghi, thì đây chính là một hình ảnh cảm động.

"Y nhĩ, con bị người khi dễ sao"

Y Nhiễm đau lòng, đều là do ba ba, là ba ba không có năng lực bảo hộ con

Ai ngờ, Y Nhĩ hai mắt mê ly đẫm nước lại lắc lắc đầu, khẩu khí khờ dại nói, "Ba ba, Tần không có khi dễ con, Tần mỗi ngày đều bồi con làm rất nhiều chuyện vui sướиɠ."

Y Nhiễm tuy rằng đơn thuần, nhưng tốt xấu cũng không quá ngốc, biểu tình lập tức trở nên cổ quái.

"Tần nói đem côn ŧᏂịŧ thô bự cắm vào thân thể con, mỗi ngày thọc vào rút ra mấy ngàn lần, thì con sẽ rất vui sướиɠ, cũng sẽ được thăng thiên."

Edit: lừa trẻ con là không được nha = ))))

"Không, Y Nhĩ, người kia lừa gạt con, làm sự tình đấy nhiều lần cũng không thể thăng thiên." Y Nhiễm vừa ngượng vừa cố gắng giải thích cho hài tử, đều do y bao bọc quá mức, không chịu giáo dục chuyện phòng the cho hài tử.

Y Nhĩ thấy ba ba sốt ruột, muốn chạy qua cùng ba ba tâm sự tỉ mỉ hơn.

Ai ngờ sau lưng lại có cánh tay kìm chặt trói buộc lại thân thể Y, Y Nhĩ quay đầy nhìn về phía Tần, liền đối diện với con mắt chiếm hữu mười phần của nam nhân.

"Em là của một mình ta."

"Em em biết." Y Nhĩ cảm giác Tần đối đãi mình đầy tính chiếm hữu, trong lòng thế nhưng không có cảm giác sợ hại, ngược lại còn đầy ngọt ngào trong lòng.

Tần nhìn tiểu hoàng tử trước mắt, thấy y lúc này cực kì đáng yêu, nhịn không được liền cúi người xuống, trước mặt ba ba tiểu hoàng tử cường hôn y.

Y Nhiễm thấy nhi tử bị người cường hôn, cấp nha a a kêu, tựa như chính y cũng đang bị cường hôn. Chờ Tần buông Y Nhĩ ra, Y Nhĩ đã bị hôn đến cả mặt ửng hồng, Y kẹo chặt hai đùi, quay đầu nói về phía Y Nhiễm, "Ba ba, nhi tử hảo muốn, phía dưới hoa huyệt lại ngứa rồi."

Y Nhiễm ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tới, thật không còn gì để nói với đứa con này.

Tần lại lạnh lùng mà nắm cằm Y Nhĩ nói, "Kêu ta ba ba"

"Ưmm ưmm a a ba ba phía dưới thật ngứa, thật nuốn dương vậy của ba ba."

"Tao nhi tử, ba ba lập tức thoả mãn em."

Tần dùng bàn tay vuốt ve cổ Y Nhĩ, đồng thời nhìn về phía Chiến Trấn xin chỉ thị. Chiến Trấn vừa xua xua tay, Tần đã bế lên thỏ nhỏ hoàng tử động dục đi ra ngoài, trước khi đi, tiểu ngốc tử Y Nhĩ còn rạo rực vui vẻ nhìn về phía Y Nhiễm nói, "Ba ba, mới gặp người một hồi mà nhi tử đã phải đi rồi, Tần muốn mang nhi tử chơi trò hoa huyệt phun nước, thi xem ai ra nước nhanh hơn! Hoa huyệt được đại dươиɠ ѵậŧ thọc vào sẽ vô cùng sướиɠ, giống như bay lên thiên đàng vậy."

"Không, đừng nói nữa Y Nhĩ" Y Nhiễm xấu hổ nói không ra lời.

Nhi tử cùng phó tướng Tần đi vào rừng cây nhỏ chơi trò xếp hình vui sướиɠ, trong rừng cây không ngừng truyền đến tiếng thét ngọt nị phóng đãng của Y Nhĩ, nhi tử liên tục kêu ba ba, ba ba làm ta, của ba ba thật lớn, ưmm ưmm a a hoà theo tiết tấu đâm chọc của Tần phó tướng.

Y Nhiễm tâm lạnh rồi, y khóc sướt mướt nói, " Ô ô Y Nhĩ là hài tử của ta, vì cái gì lại kêu người khác là ba ba"

Chiến Trấn ôm lấy Y Nhiễm, thấp giọng nói, "Bằng không chúng ta cùng nhau kết hợp cho ra đời một hài tử mới"

"A!"

Y Nhiễm bỗng dưng quay đầu lại, Chiến Trấn dùng vẻ mặt nghiêm túc cứng rắn nhìn y, không có một chút ý tứ nói giỡn.

"Nhưng Hoàng đế bệ hạ phải phối hợp với ta"

"Phối hợp như thế nào?" Xem nam nhân nghiêm túc chỉ bảo, Y Nhiễm ngây ngốc mà đi theo Chiến Trấn tiến vào rừng cây nhỏ.

Thế là chỉ chốc lát bên trong liền truyền đến đợt sóng rên la cùng tiếng bạch bạch bạch, một bên là Y Nhĩ kêu ba ba làm ta, một bên là Y Nhiễm ngượng ngùng kêu không cần lộng a a a a.

Làm đến mặt sau, Y Nhĩ tựa hồ nghe ra được cách vách rừng cây nhỏ đang dâʍ đãиɠ kêu chính là ba ba Y Nhiễm, thế là Y liền phấn khởi cùng phụ thân chào hỏi, Y Nhiễm mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hận không thể lấp kín miệng nhi tử. Y Nhĩ còn cố gắng cổ vũ Chiến Trấn, khiến Chiến Trấn cư nhiên ȶᏂασ y đến cao trào, cả người run như hỏng mất. Y Nhĩ ngại không đủ còn đến tận nơi xem ba ba bị thao, xem ba ba Y Nhiễm bị đại dươиɠ ѵậŧ nam nhân bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bắn đến Y Nhiễm xấu hổ che mặt lại, quả thực không còn mặt mũi gặp người.

Nhờ dâʍ ɭσạи mà Y Nhĩ đã tìm được một nơi để thuộc về, nhưng Y Nhiễm vẫn có điểm do dự, phó tướng Tần kia cùng Chiến Trấn giống nhau, tính dục quá mạnh, y lo nhi tử sẽ không chịu nổi.

Phía trước y bị Thế Quốc diệt quốc, kì thật nói là diệt quốc, là y vâng theo ý chỉ Hải Đường thần, mở rộng của thành ra, tiếp thu quá trình xâm lược của Thế quốc. Hải Đường thần dùng những lời giải thích dễ nghe mê hoặc y, khiến y mơ mơ hồ hồ chịu cảnh mất nước.

Chờ Thế quốc xâm lược xong, người Thánh quốc đã thương vong hơn phân nửa, lúc này Hải Đường thần lại nói, những người đã chết hay bị thương đều do có quá nhiều tà niệm, bọn họ không xứng đáng sống, nếu sống cũng sớm nhận tang thương chết chóc.

Hải Đường thần còn tẩy não y rất nhiều lần, nhưng may mắn rằng giờ đây y đã giác ngộ, không hề tin ý chỉ của Hải Đường thần là chính xác nữa.

Mà bởi vì có quân lực của Chiến Trấn nâng đỡ, Y Nhiễm quyết tâm lấy lại ý chí, bắt đầu lại quá trình khôi phục đất nước sau chiến trang, từ kinh tế đến nông nghiệp, đến quân trang.

Vì vậy ở lần Phục Quốc đại điển lần thứ hai cũng trở nên long trọng dị thường.

Quả nhiên trước Phục Quốc một ngày, Hải Đường thần lại hiện lên ban cho Y Nhiễm ý chỉ, yêu cầu y và quốc quân Thế Quốc ở trên dàn tế cùng nhau làʍ t̠ìиɦ, như vậy mới có thể bảo vệ quốc gia của hai người, giúp mưa thuận gió hoà.

Y Nhiễm đương nhiên không muốn, trong lòng y giờ đây đã có nam nhân, sao có thể cùng người khác làʍ t̠ìиɦ. Y khẩn cầu Hải Đường thần không cần ra mấy ý chỉ vô lý như vậy, vì y sẽ không làm theo. Lúc này đây, Hải Đường thần không có nói nữa, chỉ lẳng lặng biến mất. Nguyên bản gương mặt từ ái thánh thiện của Hải Đường thần biến thành một gương mặt khác, dữ tợn và lãnh khốc, mang theo ý đồ tăm tối mà ẩn đi.

Y Nhiễm tưởng Hải Đường thần đã đáp ứng, y vui vẻ nghĩ tới lễ Phục Quốc ngày mai mà không hề biết tai hoạ đang dần dần xuất hiện.

Còn một chương nữa là hoàn nha cả nhà, sau khi hoàn truyện này thì mình sẽ edit phiên ngoại với tốc độ sên bò, sắp tới mình cũng sẽ edit thêm một bộ song tính cùng tác giả với bộ này, mong mng ủng hộ.

Mng fl ig và thả tim ảnh cho mình để mình có động lực ra chương mới nhanh nhất nhé, đảm bảo xôi thịt hót hòn họt

Ig : _nghvan_ ( link ig ở phần gthieu )