Chap 3.2

Lúc nãy Y Nhiễm vẫn nằm trên giường ngủ say, nhưng không phải nằm cô độc một mình, vì nam nhân đang nằm cạnh bên ngủ với y.

Khi tỉnh lại, y thấy bản thân đang nằm trong lòng nam nhân, nghe hắn hô hấp trầm ổn liền cho rằng hắn đang ngủ. Y Nhiễm nghĩ tới giấc mơ lúc nãy, trong tâm hỗn loạn cực kì, vừa chua xót, vừa ghen ghét, lại còn có cảm giác khó chịu, cân nhắc hồi lâu, y vươn tay, lặng lẽ sờ về hướng ngực nam nhân, nghĩ xem vết sẹo có ở đấy không?

Edit: thôi rồi em đã dính phải con đĩ tyeu

Nhưng khi Y Nhiễm sắp đυ.ng đến ngực nam nhân, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, mười phần cảnh giác mà kiềm trụ cổ tay y, "Làm cái gì?"

Y Nhiễm vốn là người đơn thuần thiện lương, y cũng không nghĩ nói dối, thế là nói, "Ta thấy ngực ngài có thương tích"

Chiến Trấn biểu tình hung ác nham hiểm, "Ngươi như thế nào thấy?"

Y Nhiễm trong lòng có điểm sợ hãi, run giọng nói lại giấc mộng ban nãy

Nam nhân sắc mặt khó coi đến cực điểm, hồi lâu lạnh lùng cất tiếng, "Có khi ngươi gặp phải ảo giác."

"Không có nữ nhân kia sao"

"Không có."

Y Nhiễm nhìn bộ dạng lãnh khốc của nam nhân, trong lòng khó chịu cực kì, Y Nhiễm có cảm giác phán đoán cảm xúc người khác khá mạnh, lúc này y thế nhưng cảm giác được Chiến Trấn không quá thích y, có lẽ người hắn thích chính là nữ nhân nóng bỏng trong giấc mơ kia, thế nhưng vì cái gì đã có người thích mà còn muốn cùng y làʍ t̠ìиɦ?

Sang đến ngày thứ hai, nơi này liền xảy ra một đại sự, Quốc vương của Thế Quốc tới, nói muốn sang xem xét tình hình, khao thưởng tam quân.

Lợi dụng lúc Chiến Trấn đang xử lý tù binh Thánh quốc, Y Nhiễm đang ở đại doanh tướng quân cư nhiên bị bắt đi.

Y Nhiễm trong lòng sợ hãi, y không biết nên làm thế nào mới phải, mơ mơ hồ hồ đã bị quốc vương Thế quốc đưa tới quân khu dành cho hoàng gia cách mấy dặm quân trướng.

Ở tại quân trướng hoàng gia, Y Nhiễm thấy được quốc vương Thế quốc.

Thế quốc quốc vương lên lên phi thường uy vũ, mặt đầy chòm râu, bộ dạng giống người mông, không ai nghĩ đến hắn mới mười tám tuổi, so với hoàng đế Thánh quốc, có thể nói hắn là trưởng thành sớm.

Thế quốc quốc vương ở trên cao nhìn xuống Y Nhiễm xinh đẹp, nghiền ngẫm mà đánh giá y hồi lâu, nói, "Nghe nói âʍ ɦộ của ngươi có chứa một loại nước thần kì có thể chữa được bệnh?"

Quốc vương này so với tướng quân Thế quốc còn muốn thẳng hơn nhiều, chuyến đi sang Thánh quốc lần này của hắn cũng là vì âʍ ɦộ Y Nhiễm, hơn nữa hắn không có ý định che dấu mục đích.

Y Nhiễm cảm thấy khuất nhục, phẫn nộ nói, "Ta không có cái cái gì nước thánh cả, thỉnh ngươi thả ta ra!"

Quốc vương lại tiếp tục nói, "Ngươi chẳng lẽ không biết, Chiến Trấn cũng là vì nước thánh của ngươi mà đến, bằng không hắn vì lí do gì mà ngày đêm cùng ngươi thâu hoan, đâm chọc âm đế da^ʍ tiện của ngươi"

Quốc vương ngữ khí càng ngày càng hạ lưu, bộ râu quai nón che khuất đi cái miệng rộng đang nhếch lên, trong con ngươi tràn đầy độ tà da^ʍ.

" Đương nhiên, bổn vương cũng là tới làm ngươi, chỉ là bổn vương mang theo thành ý mà đến, hiện tại Thánh quốc các ngươi binh lực hao tổn nhiều, chỉ cần ngươi cùng bổn vương hợp tác, bổn vương liền giúp ngươi chiêu binh giải mã, giúp ngươi khôi phục lại đất nước."

Y Nhiễm hết sững sờ lại đến khó xử, lần đầu tiên y nghe nói có quốc gia khác nguyện ý giúp y. Lúc này, quốc vương Thế quốc giọng lớn hơn nữa nói, "Hiện tại nhi tử của ngươi đang bị Tần tướng quân giam ở doanh trung làm tính nô, bổn vương có thể cứu hắn, trả hắn về cho ngươi."

"Tính nô! Sao lại tính nô"

Chiến Trấn rõ ràng đã nói nhi tử của y đã bình an trở lại Thánh quốc, vì sao bây giờ lại thành làm tính nô cho một tướng quân khác của Thế quốc.

Quốc vương nhìn biểu tình kinh ngạc bất an của Y Nhiễm, tấm tắc vài tiếng nói, "Nhìn dáng vẻ là biết Chiến Trấn đã lừa ngươi, hắn đối với ngươi đã hứa hẹn những gì?"

Y Nhiễm run giọng nói lại sự việc nam nhân đã hứa với y sẽ không tìm kiếm nước suối thánh tộc nữa.

"Hắn hiện tại vẫn đang tìm kiếm thánh tuyền, hắn muốn nước suối đó có thể trị hết vết thương cho hắn, điều quan trọng hơn cả, là hắn muốn cứu nữ nhân kia, ngươi vô cùng quan trọng với hắn." Quốc vương nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Hắn cùng ngươi hoan ái, đều vì âʍ ɦộ ngươi chứa nước thánh, nước thánh đấy có thể trị hết nội thương do hắn chinh chiến nhiều năm, ngươi có hiểu không, Thánh quốc hoàng đế?"

Sau khi đọc kĩ lại truyện lần nữa thì mình đã biết mỹ nhân kia là ai = ))))))

Nghe quốc vương mỗi một câu đều trào phúng nói, Y Nhiễm tâm đều biến lạnh.

Chiến Trấn lừa y

Cũng đúng, y chỉ là một hoàng đế vô dụng bị bắt làm tù binh, nam nhân như thế nào có khả năng thật tâm thật tình đối xử với y, ngay cả việc hoan ái cũng là miễn cưỡng, chỉ vì y có nước thánh.

Còn nữa nữ nhân phi thường trọng yếu kia là ai, Y Nhiễm càng nghĩ càng thấy tâm đau, phảng phất như có lưỡi dao nhỏ hẹp cứa vào tim gan, trong đầu y giờ toàn là hồi ức chính mình cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ, vừa ngu xuẩn vừa dâʍ đãиɠ cầu nam nhân thao lộng, vừa thẹn vừa thương tâm, y khóc lóc cầu Hải Đường thần có thể giúp y buông xuống nỗi đau này, tại lúc đấy, Hải Đương thần đối Y Nhiễm bi thương nói cái gì đó.

Chờ Y Nhiễm mở ra hai mắt đẫm lệ sau một hồi khóc dài, Thế quốc hoàng đế mặt đầy râu quai nón đã gần trong gang tấc, hắn da^ʍ tà mà nhìn Y Nhiễm, bàn tay thô ráp nâng cằm y lên nói, "Mỹ nhân, ngươi có nguyện ý cùng bổn vương hợp tác?"

Con mắt đạm lục sắc của Y Nhiễm tràn đầy thống khổ, y cắn môi, ngăn cản lời định nói.

Mặc dù không muốn, nhưng đây là ý chỉ của Hải Đường thần, y nhất định phải vâng theo.

Hồi lâu, y rưng rưng trương trương đôi môi, run giọng nói, "Ta nguyện ý"

Quốc vương nghe thấy đắc ý cười to, cười như muốn làm rung cả trời xanh, tiếng cười vang khắp doanh trướng, đôi mắt nhìn Y Nhiễm đầy vẻ da^ʍ tà, "Vậy bổn vương cũng muốn nếm thử âʍ ɦộ chứa nước thánh của ngươi, hoàng đế Thánh Quốc có hay không nguyện ý?"

Y Nhiễm muốn khóc nói không, nhưng Hải Đường thần lại nói phải tiếp nhận quốc vương Thế Quốc này, hiện tại thân thể y có thể cứu được vạn vật chúng sinh.

Y Nhiễm nghe được lời cảnh báo của Hải Đường thần, khuất nhục mà gật gật đầu, chậm rãi cởi ra trường bào nạm vàng trên người, lộ ra thân thể trắng nõn trơn bóng đầy dấu vết ái muội bị nam nhân chà đạp.

Quốc vương nhìn thấy người Y Nhiễm loang lổ dấu hôn, trong lòng dâng lên lửa giận ghen ghét.

Lại bị tên quỷ Chiến Trấn nhanh chân đến trước, nhưng công hiệu nước thánh hẳn là không bị ảnh hưởng đi?

Quốc vương hám sắc căn bản không có thời gian nói ngon nói ngọt làm bước dạo đầu, hắn không chút khách khí bẻ đùi y ra, Y Nhiễm khuất nhục mà nhắm mắt lại. Ai ngờ, ngay khi quốc vương muốn xâm phạm y, Y Nhiễm liền nghe thấy tiểu binh linh kinh hoảng mà cấp báo ngoài cửa, nói Chiến Trấn mang binh tạo phản đánh đến rồi!

Quốc vương nghe vậy kinh hãi, tuy hắn lên lên thành thục lão luyện, nhưng chung quy hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi, đối mặt với sự chuyển biến như vậy không biết phải làm sao. Khi Chiến Trấn mang theo tâm phúc xâm nhập vào quân trướng hoàng gia, quốc vương Thế quốc đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, nhưng bị râu xồm che khuất, nằm liệt ngồi dưới nền đất.

Chiến Trấn cũng thấy sắc mặt Y Nhiễm thảm đạm, toàn thân như mất đi sức lực, lại giống như người mất hồn, tràn đầy vẻ thống khổ.

Y Nhiễm nhìn nam nhân, hồi lâu, mang theo thanh âm khóc nức nở nói, "Ngài sẽ để Y Nhĩ bình an sao?"

Chiến Trấn nhìn y thật sâu, hầu kết lăn lộn, đưa ra lời hứa, "Sẽ."

Hơn nữa còn phủ thêm áo ngoài cho Y Nhiễm.

Quốc vương xem bầu không khí ái muội của hai người, nổi giận đùng đùng mà trách cứ Chiến Trấn ngông cuồng, muốn tạo phản không thành! Hắn còn nói hoàng đế Thánh quốc đã lựa chọn hắn!

Chiến Trấn nhìn về phía Y Nhiễm.

Y Nhiễm nhắm hai mắt, run giọng nói, "Hải Đường thần bảo ta lựa chọn quốc vương Thế quốc, sau này ta sẽ vĩnh viễn sẽ nghe theo hắn, kể cả phải giao ra sinh mệnh"

Chiến Trấn sắc mặt trở nên khó coi, đây là sắc mặt hắn chưa bao giờ từng có.

Y Nhiễm lại nói, "Ta đã lựa chọn bạn lữ chân chính, là Hải Đường thần giúp ta lựa chọn điều có lợi nhất với Thánh quốc, có thể cứu giúp nhân dân nơi đây"

Quốc vương nghe vật, đắc ý cười to nói, "Chiến Trấn, ngươi nên chết tâm đi!"

Chiến Trấn lại nghẹn ngào nói, "Bao gồm việc thần phục ta, cũng là ý chỉ Hải Đường thần?"

Y Nhiễm chỉ khóc lóc nói, "Thân thể cùng linh hồn của ta đều do Hải Đường thần ban cho, ta cần thiết phải vâng theo ý chỉ của thần"

Chiến Trấn một phen cầm chặt cổ tay y, "Cãi lời hắn ngươi sẽ như thế nào?"

"Ta không biết, ta chưa từng đã làm như vậy"

Y Nhiễm sợ hãi mà khóc thút thít lắc đầu, y chưa từng làm trái lời Hải Đường thần, từ chuyện nhỏ đến đại sự đều vâng theo ý chỉ mà làm, kể cả khi bị Thế quốc bao vây, y đều nghe lời Hải Đường thần, nhân nhượng mở ra cửa thành vì không muốn tổn thương một binh lính hay một người dân. Thần bảo hắn tiếp nhận sự xâm phạm của Chiến Trấn, bây giờ đến lượt tiếp nhận Thế quốc hoàng đế mặt đầy râu ria.

Đúng lúc này, quốc vương rầu xồm nóng giận nói, "Bổn vương muốn nhìn một chút, tướng quân Chiến Trấn có phải uy mãnh như truyền thuyết nói hay không, có thể đem hết tướng sĩ của bổn vương gϊếŧ hại không?"

Dứt lời, nơi đóng quân cách đó không xa, binh lính Thế quốc nhanh chóng đuổi tới vây quanh Chiến Trấn và tâm phúc của hắn. Đối mặt với tình huống nguy cơ như vậy, Y Nhiễm tựa hồ lại có điểm do dự.

Y thấy Chiến Trấn lao vào giữa binh lính trong doanh trướng, huy đao liên tiếp chiêu ra, nhưng số lượng binh Thế quốc đến ngày càng đông, cuối cùng sơ ý bị chính thủ hạ hắn tín nhiệm đâm xuyên một phát vào ngực trái.

Y thấy chính mình đầy người là máu ôm nam nhân, tê tâm phế liệt mà khóc rống.

Y Nhiễm bỗng dưng từ ảo ảnh bừng tỉnh, phát hiện Chiến Trấn lần nữa cầm kiếm lên, khôi giáp nhìn từ xa cũng thấy tràn đầy huyết ô, nhưng nam nhân lại bình tĩnh như mất đi cảm giác đau đớn, rống giận gϊếŧ chết thủ hạ mình từng tín nhiệm.

Y Nhiễm nhìn nam nhân điên cuồng vung gương đao, trong đầu y lúc này không rảnh lo đến ý chỉ của Hải Đường thần, khóc lóc nhào tới ôm chặt lấy Chiến Trấn.

Chiến Trấn được Y Nhiễm ôm lấy, tức khắc năng lượng tăng vọt, đột nhiên lật đổ gϊếŧ chết chục binh lính đang cầm đao thương, mang theo Y Nhiễm cùng thủ hạ xông ra khỏi doanh.

Mà quốc vương nhìn Chiến Trấn mang theo Y Nhiễm rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói, "Trừ bỏ hoàng đế Thánh quốc, còn đâu gϊếŧ tất."

Chờ Chiến Trấn, Y Nhiễm cùng tâm phúc chạy đến địa phương an toàn, nam nhân vì trọng thương mà sức cùng lực kiệt ngã trên mặt đất.

Lòng Y Nhiễm nóng như lửa đốt, đột nhiên y nhớ tới âʍ ɦộ của mình có thể sản sinh nước thánh trị mọi vết thương, thế là vừa thẹn thùng vừa thỉnh cầu mọi người dựng một cái liều trại, y có cách cứu tướng quân của bọn họ.

Chờ lều trại dựng xong, Y Nhiễm lại nghe được lời nói của Hải Đường thần cảnh cáo y vì ham muốn cá nhân mà tuỳ ý hành sự.

Y Nhiễm thống khổ mà lắc đầu, y hướng thần kể ra, nếu y không cứu nam nhân, nam nhân sẽ chết. Nhưng Hải Đường thần lại nói, hắn chết vừa đúng ý chỉ của thần, y mà cứu hắn thì chính là nghịch thiên, chính là tội nhân!

Y Nhiễm nghe vậy, cả người như muốn đóng băng, tay dính màu nam nhân không khống chế được mà run rẩy.

Chiến Trấn tựa hồ cảm giác Y Nhiễm đang rối loạn, mở mắt ra nhìn y, khoé miệng giơ lên một nụ cười trào phúng, "Cuối cùng cũng biết ta lừa ngươi?"

Y Nhiễm cả người run lên, khóc lóc nói, "Ngài đang nói cái gì!"

"Liền như tiểu tử quốc vương nói, ta làm mọi thứ với ngươi đều là vì muốn chữa khỏi nội thương, trở thành chiến thần bách chiến bách thắng. Ta thậm chí còn muốn lật đổ ngôi vị hoàng đế Thế quốc kia, chính mình xưng vương!"

Y Nhiễm nghe nam nhân nói, cả người đều ở phát lạnh.

"Ta như vậy, ngươi còn muốn cứu sao?" Chiến Trấn cười nhẹ, máu từ khoé miệng lại chảy ra.

Y Nhiễm đơn thuần thiệt lương khóc lóc nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ.

Nhưng thực mau, Y Nhiễm phảng phất như vứt đi sự thẹn thùng vốn có, y ôm lấy nam nhân, ở trong con mắt kinh ngạc của Chiến Trấn, y kiên quyết cởi bỏ y phục, lộ ra thân mình trắng nõn.

Y khóc thút thít, run tay cởi bỏ chiến bào của nam nhân, côn ŧᏂịŧ vừa thoát khỏi đũng quần đã dựng thẳng đứng, bộ dạng như bị thương cũng không làm hao mòn đi sức công phá đáng sợ vốn có.

Gương mặt đầy nước mắt của Y Nhiễm nổi lên tầng đỏ ửng nhàn nhạt, y cắn môi nhìn chằm chằm nam nhân một lúc, sau đó, chậm rãi kỵ khoá trên người nam nhân. Y tách ra cặp đùi, một tay tách ra nhục huyệt ướt dầm dề của mình, một tay cầm cự vật thô to của nam nhân bắt đầu nhét vào âʍ ɦộ chính mình.

Nam nhân to lớn nhìn mỹ nhân đang ngồi khoá trên người mình, hô hấp dần dần nặng nề, bàn tay hắn chậm rãi giơ lên vuốt ve núʍ ѵú của Y Nhiễm, nhìn người trước mặt thẹn thùng, nhìn đầṳ ѵú vừa hồng vừa sưng của y, trong lòng sinh ra một loại kích động không nói thành lời.

Y Nhiễm tách đùi càng lúc càng rộng, bướm da^ʍ mập mạp bên trong hoàn toàn lộ ra, không chút bủn xỉn phô bày cho nam nhân nhìn.

Mà bướm da^ʍ của y sớm đã ướt đến rối tinh rối mù, Y Nhiễm tuy sợ cãi lại ý chỉ của Hải Đường thần, sợ hãi nam nhân lại một lần nữa lợi dụng y, nhưng trong thâm tâm y lại rất muốn cứu nam nhân, làm y nhịn không được làm ra hết thảy.

"Chiến chiến tướng quân"

Y Nhiễm hơi hơi hạ eo, cực đại dươиɠ ѵậŧ đối với hai cánh bướm kiều nộn không thương tiếc mà hung hăng đỉnh vào

Nam nhân nhìn Y Nhiễm, đột nhiên nắm chặt lấy eo y, để côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn đảo nhập vào sâu bướm da^ʍ, đồng thời hắn gầm nhẹ, ra yêu cầu, "Y Nhiễm, kêu tên ta!"

Y Nhiễm bị làm đến ngẩng đầu thét thói tai, khóc lóc kêu xin nam nhân, dùng giọng nói ngọt lịm mà gọi Chiến Trấn ~~ Chiến Trấn ~~~, y cảm giác như dươиɠ ѵậŧ đã vào rất sâu, cự căn khổng lồ màu tím đen đem hai cánh bướm hồng nhạt căng ra đến cực hạn, loã lồ triển lãm trước con mắt nam nhân. Gân xanh nổi lên cả dươиɠ ѵậŧ, một đường mạnh mẽ mà xâm nhập bướm da^ʍ ướŧ áŧ của y, Y Nhiễm vừa ngượng ngùng vừa nghênh phụng đón lấy, "A ưmm ~~~ thật lớn ~~~ ô a a ~~~ thật lớn ~~~"

Chiến Trấn nhìn mỹ nhân ngồi trên đại dươиɠ ѵậŧ của mình dâʍ đãиɠ mà động đậy, cự vậy giữa háng càng trướng lớn hơn, hung hăng lấp đầy bướm da^ʍ nhỏ hẹp.

"Thật lớn ~~~ ô ô ~~~ ta ~~~ ta chính mình không vào hết được ~~~"

Nếu không có nam nhân ấn eo y xuống, y sợ chính mình không thể nuốt được nguyên cây cự điểu này.

Y Nhiễm mặt ửng đỏ mà rũ đầu, mày đẹp nhíu lại, răng thi thoảng lại day day môi đỏ, bàn tay y đè lại cánh tay thô to của nam nhân, vẫn duy trì tư thế cắm vào một nửa. Y không hiểu sao cự điểu lại tắc giữa chừng, không thể nhét vào được nữa, bướm da^ʍ ra sức co rút, eo nhỏ run lẩy bẩy, miệng bướm không ngừng căng ra để dươиɠ ѵậŧ có thể thuận tiện đi vao

Mà Chiến Trấn cũng không có ý định giúp đỡ Y Nhiễm tiếp, hắn muốn nhìn y cam tâm tình nguyện mở ra tử ©υиɠ, tham lam mυ"ŧ vào đại dươиɠ ѵậŧ.

Lúc này, lều trại giản dị được dựng tạm bên ngoài truyền tới một cấp báo, nói tiểu hoàng tử Thánh quốc Y Nhĩ chuẩn bị tiến vào! Y Nhiễm vừa nghe, a mà trợn to đôi mắt, giây tiếp theo, thịt mông trắng nõn bỗng hạ mạnh xuống, chỉ nghe "phụt" một tiếng vang lớn, cự điểu thô to 30cm đẩy mạnh bướm da^ʍ hung hăng đỉnh mạnh vào, khiến Y Nhiễm thê diễm kêu thảm thiết, cả người phát run ngồi chặt trên đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân.

"A a a a a a ~~~ không ~~~ không thể bị thấy ~~ ưmm~~~~ ưmm ưnm ư~~~"

Chiến Trấn không để ý Y Nhiễm xấu hổ khóc lóc, hắn hung ác va chạm vào bờ mông trắng nõn của y, thao đến Y Nhiễm không kịp nuốt nước bọt, liên tục xin tha,"Không ~~~ không cần a a ~~~ Chiến Trấn ~~~ cầu ngài ~~~ Y Nhĩ ~~~ Y Nhĩ vẫn là hài tử ~~~ a a a ~~~"

Khi Y Nhiễm vẫn khóc lóc cầu xin nam nhân đừng ȶᏂασ nữa, thì hài tử Y Nhĩ đã tiến vào.

Y Nhĩ vừa vào cửa liền thấy ba ba xinh đẹp chủ động cưỡi trên cây dươиɠ ѵậŧ của một nam nhân cường tráng, bên cạnh vẫn còn để kiện giáp dính máu. Y Nhiễm vì thấy thẹn mà bướm da^ʍ co rút lại, cả người đỏ ửng, lỗ nhỏ ướt sũng tham lam mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để đại dươиɠ ѵậŧ tím đen.

Khi Y Nhĩ tiến vào, vì biết không thể cầu xin nam nhân được nữa, Y Nhiễm xấu hổ quay mặt đi, sợi tóc đen dài buông xuống muốn che bớt đi khuôn mặt, lại bị nam nhân kiềm trụ chặt vòng eo, không kiêng nể mà đâm chọc thao lộng bên trong bướm da^ʍ.

"A a a a ~~~ không ~~~ ô a a a! ~~~~"

Y Nhĩ nhìn ba ba xinh đẹp bị ȶᏂασ đến cả người lung lay đỏ ửng, nhỏ giọng nói, "Ba ba, ba cũng thực thoải mái sao?"

"Không ~~ ư ưm ~~" Sao hài tử đơn thuần của y lại có thể hỏi như thế.

Nhân dân Thánh quốc đều là người chất phác thiện lương, đặc biệt là những người có dòng dõi hoàng tộc, từ bé đã bị quản lý rất nghiêm. Cho nên mấy câu hỏi của Y Nhĩ đã nằm ngoài dự đoán của y.

Y Nhĩ xem ba ba cưỡi trên đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân càng ngày càng động mạnh, ba ba tựa hồ bị nam nhân dùng lực đạo thao đến không chịu nổi, ngẩng cổ liên tục a a a thét chót tai.

"Loại tư thế này thật thoải mái sao? Hài nhi không có thử qua. Tần hay đem hài nhi ôm đến trên giường bạo cắm, hung hăng thao lộng, hài nhi thường xuyên bị hắn ép tới không thở nổi". Y Nhĩ buồn rầu mà lẩm bẩm

Y Nhiễm một bên bị Chiến Trấn xâm phạm, một bên nghe hài tử nói, đầu đều rối loạn, thở hồng hộc hỏi, "Cái gì thở không nổi ~~~ Tần ~~~ Tần là ai ~~~ a a ~~~"

Không chờ Y Nhĩ trả lời, Chiến Trấn một bên dùng sức ȶᏂασ mạnh hơn, một bên nói bằng giọng khàn khàn, "Tần là một phó tướng khác của Thế quốc".

"Không ~~~ y nhĩ mới ~~~ a a ~~~"

Chiến Trấn bỗng nhiên đứng dậy, giống như chưa từng bị thương qua, đem áo khoác choàng lên người Y Nhiễm, che lại thân thể trắng nõn của y. Mà Y Nhiễm cũng phát hiện nam nhân căn bản không phải không thể động, hắn lại lừa y!!

Chiến Trấn nhìn gương mặt oán giận của Y Nhiễm, giương giọng nói, "Tần, dẫn thê tử của ngươi đi ra ngoài!"

Vừa dứt lời, đã thấy một người cao lớn uy mãnh đi vào trại, hắn chính là Tần phó tướng của Thế quốc, đối lập với phó tướng lần trước đi tìm thánh tuyền, Tần so với ai đều lạnh và lãnh khốc hơn, hắn nhìn về phía Y Nhĩ, không nói hai lời, tiến đến nâng lên mông Y Nhĩ trực tiếp khiêng ra ngoài.

Y nhĩ bị sợ hãi, a a a a a mà kêu ba ba!

Y Nhiễm cũng khóc lóc kêu Y Nhĩ Y Nhĩ, kết quả bị Chiến Trấn ôm vào trong ngực, an ủi nó, "Ta sẽ không để ai làm tổn thương hài tử của chúng ta"

Mà Y Nhĩ bị Tần khiêng đi ra ngoài lều trại, thút tha thút thít nói muốn ba ba.

Tần mặt vô biểu tình mà đem Y Nhĩ thả lại trên mặt đất, sau đó cúi đầu xuống, nặng nề hôn lấy đôi môi hồng nộn của Y. Hôn xong, hắn lạnh lùng nói, "Ta mới là ba ba của em."

Xong chương ba *tung hoa tung hoa*

Nếu mng thấy lối edit không ổn chỗ nào thì nhắc nhở mình nhé, mình sẽ cân nhắc chỉnh sửa