Chương 5: Hồng Lâu Mộng 4

Nhan Hoa cùng Lâm Như Hải một đường về nhà, hai người ba năm sớm chiều ở chung, Như Hải liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình nàng không tốt.

“Qua ba năm, thật vất vả mới gặp lại mẫu thân, sao lại không thấy nàng cao hứng? Gặp chuyện gì sao?”

Nhan Hoa cũng không giống Giả Mẫn, tuy rằng ở nhà mẹ đẻ bị ủy khuất, lại không muốn trượng phu biết, nỗ lực duy trì thể diện ở nhà mẹ đẻ, ở trong mắt nàng, Lâm Như Hải là người duy nhất nàng coi là “thân nhân”.

“Lúc chưa xuất giá, ta cùng nhị tẩu có chút mâu thuẫn, nàng cảm thấy ta đối xử thiên vị đại tẩu, ở trước mặt cha mẹ dẫm đạp nàng, không nói đến chuyện ta làm việc sau lưng người khác, cũng không nhìn xem nàng làm được việc gì, có thể so sánh với đại tẩu sao? Đại tẩu chu toàn mọi sự trong nhà, nàng mỗi ngày ở nhị phòng so đo được mất, nếu ta đối xử bình đẳng, đó mới là coi thường ta! Ta cũng thật xin lỗi lương tâm mình!”

Nhan Hoa đối với cách làm của Giả Mẫn cũng không có ý kiến, một người lấy đại cục làm trọng, đem mọi việc ở Vinh Quốc công phủ xử lí gọn gàng ngăn nắp, một người ngày ngày ở trong phòng tính lợi ích cho mình, nếu đối xử công bằng với hai người, đó chính là bất công với Liễu thị. Huống hồ, đối xử thật tình với nàng, chỉ Liễu thị mới giống thân tỷ tỷ.

“Lúc xuất giá, mẫu thân vô tình để lộ số bạc áp đáy hòm của ta, sau đó ẩn ẩn có lời truyền ra phụ mẫu trọng nữ khinh nam, gia sản tương lai đều không bằng hồi môn của ta!”

“Hiện giờ nàng sinh Châu nhi, liền dương dương đắc ý, tưởng đè ép được ta, thật là nực cười!”

Lâm Như Hải trợn mắt há hốc mồm, tuy rắng hắn cảm thấy nhạc gia hiện giờ không có quốc công gia cơ hồ đã như mặt trời sắp lặn, nhưng khi chính hắn đến đó, cũng không có ý khinh thị. Tuy rằng đại cữu tử ăn chơi trác táng, nhị cữu tử cổ hủ, làm người có thể coi là ngay ngắn, nhưng đều không phải người tiểu nhân lục đυ.c gây rối, cùng bọn họ ở chung hắn thấy rất nhẹ nhàng.

*đại cữu tử, nhị cữu tử: anh cả, anh hai của vợ.

Lại không nghĩ đến, bên trong nội trạch có nhiều mâu thuẫn như thế.

Vì không có huynh đệ tỷ muội nên Lâm Như Hải lớn lên trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nhan Hoa thấy hắn khϊếp sợ, nàng bật cười.

Thấy nàng cười, Lâm Như Hải nhẹ nhõm thở một hơi, cũng mặc kệ những sự việc không thể tiếp thu kia, Vương thị đây là muốn xát muối vào tim hai người, trong lòng đau đớn, hắn càng thêm lo cho Mẫn Nhi.

Tâm trạng Nhan Hoa lại rất tốt, người khác châm chọc nàng cũng không để ý, huống chi, nàng biết tương lai nàng vẫn có con trai, con gái.

Bất quá Lâm Như Hải vẫn để bụng, qua ba năm giữ đạo hiếu, trải qua những ngày trời đất tối tăm, sách cũng không nhìn, hiện tại liền khẩn cấp kéo người vào phòng.

Qua ba năm khảo nghiệm, Nhan Hoa cũng tán thành hắn, nhìn hắn giống như đứa trẻ mới lớn, chỉ che miệng cười trộm.

Đau khổ về sau của Đại Ngọc ở kiếp trước, làm cho Nhan Hoa đối với Giả phủ hoàn toàn lạnh tâm, sau khi trở về một chuyến, liền một lòng xử lí sản nghiệp Lâm gia, sắp xếp trên dưới Lâm phủ, không hề đi qua Giả gia lần hai.

Chớp mắt Đoan ngọ liền tới, trong kinh thành nơi nơi đều bay mùi hương trầm. Vì an bài quà tặng cho các nơi, Nhan Hoa bận việc non nửa tháng.

Trong ngày này, quà tặng lễ cho các nơi đều phái người đưa đi các nơi, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút, ma ma sáng sớm được phái đi Vinh Quốc Công phủ đã trở lại.

“Thỉnh an phu nhân, lão thái thái mọi thứ đều tốt, chỉ là nhớ phu nhân, ngài để nô tì đến báo tin, ngài vội vàng công việc trong phủ, dù bận rộn đến đâu cũng luôn nhớ ngài ấy!... Lễ cho hai phòng đều là nô tì tự mình mang đến.... Thân mình đại nãi nãi vẫn có phần hư nhược, lần trước ho khan đến nay vẫn không tốt, còn phải lo liệu việc nhà, người ra vào bẩm báo rất nhiều, Hô thiếu gia hiện vẫn đang tuổi mê chơi, lúc nô tì ra cửa có nghe nha đầu vội vã đến báo, còn chưa tìm được người... Bên phía nhị nãi nãi rất thoải mái, nô tì có gặp Tiết gia ở Kim Lăng đưa lễ tặng đến, trách không được nói Tiết gia tài phú, đồ vật đều nạm vàng, nhị nãi nãi vô cùng cao hứng....”

Đây là ma ma Nhan Hoa cố ý chọn đi Vinh Quốc Công phủ, đem tất cả chuyện lớn nhỏ bên kia đều miêu tả một lần.

Vương thị bên kia Nhan Hoa cũng không quan tâm, dù sao cũng là người nàng chướng mắt ở Lâm gia. Nàng không nghĩ rằng nhân gia ở kinh thành, đưa lễ Tết Đoan Ngọ đều nạm vàng nạm bạc.

Điều nàng lo lắng chính là đại tẩu Liễu thị, thân thể không tốt, lo việc trong nhà, theo lời ma ma miêu tả, sợ là không thể phân thân, Hô ca nhi bên kia cũng sơ sót, trong trí nhớ của nàng, qua Đoan ngọ nửa tháng Hô ca nhi đã xảy ra chuyện. Làm mẫu thân, Liễu thi lại để sơ sẩy mất trưởng tử, tất nhiên nàng rất đau lòng tự trách. Tư vị đó, Nhan Hoa hiểu rất rõ.

Buổi tối, Lâm Như Hải từ phủ nha trở về, Nhan Hoa liền đề cập đến sự việc của Hô ca nhi.

“.... Hô ca nhi cũng đã ra khỏi hiếu kỳ, tiểu hài tử lại ham chơi, đại tẩu thân thể yếu ớt sợ là khó quản hắn, không bằng chúng ta đưa hắn đến đây một thời gian, thuận tiện ngươi giúp hắn vỡ lòng...”

“Mẫn nhi đã an bài cho vi phu, vi phu tự nhiên tuân mệnh!” Lâm Như Hải ôm nàng, cùng nàng nói giỡn. Kỳ thật hắn cũng có tư tâm muốn Hô ca nhi đến bồi Nhan Hoa, nàng ở nhà một mình quá tịch mịch.

Đây cũng là để cho chàng luyện tập, không cần đến lúc có đứa nhỏ nhà mình, lại không biết giáo huấn từ đâu, tính từ bây giờ, kỳ thật vẫn là chàng nhặt tiện nghi!”

“Vẫn là phu nhân nhìn xa trông rộng, vì để vi phu không quên kinh nghiệm, chúng ta có nên nhanh chóng...”

Nhan Hoa đánh rớt cái tay đang trộm duỗi đến đây, âm thầm xoa eo: “Nếu chàng đồng ý, chỗ ở cho Hô ca nhi cũng cần sửa sang, ngươi trước đi xem công văn, ta rất nhanh trở lại.”

Lâm Như Hải ủy khuất nắm tay nàng: “Công văn ta đã xem xong rồi, vi phu vẫn là cùng nàng sửa sang đi!” Kết thúc sớm nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Nhan Hoa nhìn thấu tâm tư của hắn cũng không đuổi hắn đi, những ngày gần đây Lâm Như Hải về đến nhà liền dính lấy nàng, nhưng phải nói thật, ngày ngày ở cùng nhau, hiện tại một ngày không chạm mặt, nàng cũng có điểm không thích ứng.

Nha đầu, bà tử phía sau đều âm thầm cười trộm, tình cảm của lão gia, phu nhân so với ba năm trước đây còn tốt hơn.

Hô ca nhi lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, tính tình, tướng mạo nhìn kỹ đều giống Liễu thị. Liễu thị là ngoài hiền hậu trong bưu hãn. Hô ca nhi lại là nam oa được sủng ái, ngay cả ôn hòa bên ngoài cũng không muốn duy trì.

Đi theo Nhan Hoa đến Lâm phủ, dọc theo đường đi Hô ca nhi đều nói không ngừng, nói đến mọi người đều cười đến sáng lạn không dừng. Cố tình hắn lại không thấy mình buồn cười, luôn một bộ biểu tình, “Các ngươi thật là ấu trĩ”.

Hài tử ở tuổi này thật đúng là thời điểm có thể lật nóc nhà, Nhan Hoa cũng không đè ép tính tình của hắn, mang theo hắn đi chơi, nhưng trước đó đã ước pháp tam chương: chơi gì cũng được nhưng không được phá hoại đồ vật, đánh chửi nha đầu, đây là vấn đề về phẩm đức; buổi tối dượng về phải học vỡ lòng, nếu có bài tập phải hoàn thành đúng hạn.

*Ước pháp tam chương: ba điều quy định

Nhan Hoa ở trong đình nhìn hắn, thấy hắn lôi kéo mấy nha hoàn bài binh bố trận, làm bộ mình là đại tướng quân, ngươi chạy đến đâu hắn đánh đến đó, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Tuy rằng toàn bộ hành trình đều là trẻ con ấu trĩ, nhưng Nhan Hoa phát hiện ngôn ngữ thuyết phục cùng logic của hắn đều không tồi, không xuất hiện tình huống không biểu đạt rõ. Bọn nha đầu vừa nghe liền hiểu.

Liễu thị từng dạy vỡ lòng cho Hô ca nhi, chỉ là sau này trong nhà không ngừng có chuyện, liền dừng. Buổi tối Lâm Như Hải liền bắt đầu dạy từ Tam Tự Kinh, không nghĩ đến Hô ca nhi còn nhớ rõ không ít, cũng coi như nam tử hán nói chuyện giữ lời. Ban ngày lăn lộn một thân bùn đất, tới lúc đi học liền an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nghe giảng. Trừ bỏ những vấn đề trên trời dưới đất không logic làm Nhan Hoa dở khóc dở cười.

Buổi tối ngủ trên giường, Lâm Như Hải thở dài một hơi thật mạnh: “Tiểu hài tử thật là hành người không ngừng, sư phó như ta bị hỏi đến không trả lời được. Ta lúc trước, sư phó nói gì chính là cái đó, nào dám hỏi ‘vì cái gì muốn nằm trên băng câu cá chép, trực tiếp phá băng không phải được rồi sao’, nếu hỏi, hẳn sẽ bị sư phó giáo huấn.

Nhan Hoa nghe xong cười không ngừng được.

Ngày ngày đều trôi qua như thế, sản nghiệp Lâm gia qua tay Nhan Hoa đều lớn mạnh một vòng. Việc thiện làm ở Cô Tô nàng một năm cũng không đứt đoạn.

Người làm quan vì sự phát triển của quê hương là điều bình thường, sẽ không bị chú ý, vì thế nàng đều làm việc thiện ở Cô Tô hết mực có thể.

Lâm phủ sinh hoạt ấm áp tốt đẹp, Hô ca nhi ở Lâm gia trải qua sinh tử kiếp, Liễu thị yên âm để trưởng tử ở nhà muội tử, lại đem con thứ cho Giả mẫu dưỡng bên người, liền rảnh tay, một bên dưỡng bệnh một bên quản gia, thân thể cũng dần khỏe mạnh. Sau đó, nàng trực tiếp để Hô ca nhi bái Lâm Như Hải làm sư phó.

*Sinh tử kiếp: kiếp nạn liên quan đến sống chết của con người

Chỉ là liên tục mấy năm, bụng Nhan Hoa hoàn toàn không có động tĩnh.

Lúc nữ quyến quan viên tụ hội, Nhan Hoa dần chịu các loại chú ý, nữ nhân cùng Lâm gia, Giả gia có mâu thuẫn liền cảm thấy các nàng ưu việt hơn, lời nói châm chọc ngày càng tăng.

Thẳng đến một ngày, Lâm Như Hải lần thứ ba cự tuyệt con trai Chân quý phi, Nhị hoàng tử mượn sức, kiên trì đứng vững trung lập, chọc giận đối phương, Nhị hoàng tử liền mắng hắn “Không biết tốt xấu... chỉ ở được trong tay đàn bà... Tuyệt hậu...” Hơn nữa bị người có tâm thúc đẩy, liền nhanh chóng lan truyền trên phố.

Hết thảy mâu thuẫn đều truyền ra ngoài, thậm chí Giả gia cũng bị liên lụy. Ẩn ẩn có lời đồn, nữ nhi Giả gia tàn hại nhà chồng không có con nối dõi, đây là bên ngoài chưa biết Lâm Như Hải trước nay chỉ có một mình Nhan Hoa.

Không quá hai ngày, Vinh Quốc Công phủ liền phái người đến thỉnh Nhan Hoa đi thăm Giả mẫu, nói là Giả mẫu tưởng niệm nàng cùng trưởng tôn đang học ở Lâm gia.

***