Chương 6: Hồng Lâu Mộng 5

Nhan Hoa không biết lần này đi qua, thái độ Liễu thị sẽ như thế nào, cho nên dù biết rõ Giả phủ là túy ông chi ý, nàng vẫn kêu Hô ca nhi theo, một đường đi đến Vinh Quốc Công phủ.

*Túy ông chi ý: ý không ở trong lời nói

Vừa vào cửa, toàn bộ nữ nhân đều chờ trong phòng. Sau khi đi vào, Nhan Hoa có cảm giác như đi vào tam đường hội thẩm.

*tam đường hội thẩm: ba người cùng xử một vụ án(Theo baike.baidu)

Mấy người cùng ngồi nói chuyện thân thiết với nhau, lại trêu đùa Hô ca nhi đã hiểu chuyện không ít, Liễu thị lôi kéo tay Hô ca nhi, đưa ra lời cáo từ trước: “Con dâu đã lâu không thấy Hô ca nhi, mẫu thân tha thứ cho con lười nhác trong chốc lát, để con cùng Hô ca nhi hảo hảo tâm sự.”

Giả mẫu cười đuổi nàng đi : “Ta biết con nhớ nhi tử, đem Liễn nhi cũng mang đi đi, để cho hai anh em chúng nó cùng chơi!”

Liễu thị cười đáp ứng, lại hướng Nhan Hoa nói: “Muội muội đã lâu không tới, chút nữa nhớ đến tìm ta, tỷ muội chúng ta đã lâu không nói chuyện. Nếu hôm nay muội không tới, thứ tốt kia ta cũng sẽ không để lại cho muội!”

Nhan Hoa kéo tay Liễu thị nói chuyện, nàng biết, đây là cho nàng biết, đại phòng không để ý đến chuyện bên ngoài.

Vương thị thấy Liễu thị đi rồi, nàng ngồi liền có chút xấu hổ. Nhưng nàng lại cảm thấy mình có lý do để ngồi đây. Đại phòng không có nữ nhi liền vui vẻ làm người tốt, nhưng nàng có nữ nhi còn trong tã biết làm sao đây? Nữ nhi Giả phủ bị mất thanh danh, Nguyên Xuân con nàng sau này làm sao có thể gả chồng được?

Giả mẫu lại không muốn con dâu chứng kiến chuyện cười của nữ nhi, liền mở miệng đuổi người: “Tức phụ lão nhị, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi trở về đi!”

Vương thị lắp bắp, nàng không nghĩ bỏ lỡ cơ hội, nhưng nhìn Giả mẫu đích xác không tính toán cho phép nàng ở lại, lúc này mới chịu rời đi, chỉ là lúc đi, nàng vẫn nói một câu: “Muội muội cũng nên nghe nương nói, dù thế nào, muội cũng là cô nương của Giả gia!”

Giả mẫu tuy bực mình, nhưng vẫn tán đồng lời nàng nói, trong chuyện này, nàng cũng cảm thấy nữ nhi làm sai.

Người khác đều đã nói, Giả mẫu liền đi vào chủ đề chinh: “Mấy năm nay ta cũng đã khuyên con đi tìm thái y xem thử, con lại không nghe ta nói, còn không cao hứng, con nhìn xem, hiện tại đã xảy ra chuyện gì!”

“Thân thể của con và phu quân, chính chúng con đều biết, không có bệnh sao lại phải đi khám chứ?” Nhan Hoa không cho nàng đúng.

“Không có bệnh tật gì sao nhiều năm như vậy lại không có động tĩnh?” Giả mẫu hận sắt không thành thép nói, “Còn nữa, hôm nay con cùng ta nói thật đi, thị thϊếp của cô gia bên kia sao cũng luôn không có động tĩnh? Có phải hay không là con....”

*Hận sắt không thành thép: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Nhan Hoa trước nay chưa từng nói ra tình huống trong phủ cho người khác biết, cho nên ngoại nhân đều cho rằng Lâm Như Hải cũng như những nam nhân khác, nội viện luôn có thị thϊếp. Chung quy nói gì đi nữa, Nhan Hoa nàng ba phải nói sao cũng được, nhưng cũng không thể thẳng thắn nói phu quân nhà ta không có thị thϊếp.

Nhưng trên thực tế, đối với chuyện này, Lâm Như Hải không đề cập đến, Nhan Hoa cũng sẽ không an bài.

“Mẫu thân, người nói gì vậy? Ta sao có thể làm loại chuyện thương thiên hại lý như thế?”

Giả mẫu kinh ngạc: “Nói như vậy, chẳng lẽ cô gia...”

Nhan Hoa không muốn chuyện phu thê bị đem ra bàn luận tới bàn luận lui: “Mẫu thân! Chúng con thật sự không có việc gì, người bên ngoài có tâm địa thế nào, phụ thân và ngài còn không rõ sao?”

“Nhưng con nhiều năm như thế không có động tĩnh cũng là thật, ta cũng vì lo lắng cho con! Con nghe ta nói, vẫn nên đi xem thái y, ta có một lão tỷ muội con dâu bà ấy nhiều năm mới có con, nương đã cố ý hỏi phương thuốc, con dùng thử xem. Bên phía cô gia, con cũng nên chuẩn bị người, nếu Lâm gia không có, bên này ta sẽ chuẩn bị, đều là người thành thật, nhan sắc xinh đẹp, nam nhân đều như thế, không cần chờ cô gia mở miệng, để đến lúc hắn đối với con sinh bất mãn, tâm xa cách muốn vãn hồi cũng không kịp!”

Nhan Hoa cầm phương thuốc thụ thai, cười khổ không ngừng, những lời Giả mẫu nói, đứng trên góc độ của nàng đều là vì nữ nhi nhọc lòng, nhưng có đôi khi chính điều này trong lúc không ngờ lại hại nữ nhi!

“Mẫu thân, con nói cho ngài biết, Lâm gia sinh con nối dõi vốn không dễ, chính Như Hải cũng cảm thấy đây là điều bình thường, ngài yên tâm, chúng con sẽ xử lý tốt.” Không thể cũng người già có quan niệm ăn sâu tranh cãi được, Nhan Hoa chỉ có thể nghiêm túc nói cho qua.

Từ trong phong Giả mẫu đi ra, Nhan Hoa cảm thấy thật là mệt mỏi tâm can, Giả Mẫn khi trước chính là bị vây trong lời khuyên của mọi người, mỗi ngày tốt đẹp, liền trở thành sinh hoạt đắng ngắt tẻ nhạt.

Liễu thị thấy thần sắc nàng mệt mỏi, vẻ hiểu rõ cười nói: “Mẫu thân quan tâm quá sẽ bị loạn, muội muội không cần để trong lòng. Mỗi ngày chính mình trôi qua tốt đẹp là được, không cần để ý những lời đàm tiếu phiền toái.”

Nhan Hoa thật ngoài ý muốn, Liễu thị thế nhưng có quan niệm nhìn nhận lòng người giống nàng.

Liễu thị thấy nàng kinh ngạc, cười: “Đừng nhìn ta cho phép đại ca muội tam thê tứ thϊếp, ta cũng biết tâm của hắn, ta quản không được liền mặc kệ, nhưng nếu cô gia không như vậy, muội cũng đừng đem mình đẩy xuống hố, theo lời của ta, hiện giờ mỗi ngày thế nào, thần tiên cũng đều hâm mộ muội!”

Nhan Hoa thả lỏng người, thập phần cảm khái: “Không nghĩ tới người duy nhất hiểu ta lại là tẩu tử!” Đáng tiếc kiếp trước người đi sớm, không còn ai dẫn đường cho Giả Mẫn.

Trải qua chuyện này, Nhan Hoa càng thêm thân cận với Liễu thị, ban đầu chỉ là chị dâu em chồng bình thường, hiện tại lại có thêm vài phần tình cảm tỷ muội, nàng đau lòng cho Liễu thị tốt đẹp lại gặp trượng phu như Giả Xá, lại vừa bội phục nàng “người vô tâm ta liền vô tình”, quyết đoán, lạc quan.

Sau khi đi qua đại phòng, tâm tình của Nhan Hoa liền tốt lên, hai người chậm rãi nói chuyện, Liễu thị giữ nàng lại ăn cơm chiều, sau khi ăn xong, Nhan Hoa mới trở về nhà.

Mới vào trong viện, nàng liền thấy thần sắc nha đầu trông coi không đúng, muốn cùng nàng nói gì nhưng lại cố kỵ không cất lời. Chờ đến khi vào phòng, liền thấy Lâm Như Hải vẻ mặt áy náy nhìn nàng.

Nhan Hoa nhìn trái nhìn phải, lúc trước có bốn đại nha hoàn, hiện tại lại chỉ có ba, một người không thấy đâu. Trong lòng nàng lộp bộp, lại yên lặng không phát tác.

Lâm Như Hải thấy Nhan Hoa trở về, trong lòng vui vẻ, giữ chặt tay nàng lo lắng hỏi: “Hôm nay sao lâu như vậy mới trở về? Nàng bị ủy khuất?”

Nhan Hoa âm thầm quan sát hắn, đích xác là mười phần đau lòng, nàng lắc đầu: “Không có, chỉ là mẫu thân lo lắng cho thân thể chúng ta, đưa cho ta một phương thuốc.”

Lâm Như Hải càng thêm đau lòng, áy náy: “Mẫn Nhi... Đều là ta không tốt..”

Nhan Hoa đè tay hắn lại: “Sao có thể trách chàng được, là tiểu nhân quấy phá, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, thật sự là ta cũng có vấn đề... “

lâm Như Hải lắc đầu: “Là do sự việc trên triều đình của ta liên lụy đến danh dự của nàng, ta thật hổ thẹn với nàng!”

Nhan Hoa nghe thấy không giống nàng nghĩ, thử hỏi hắn: “Cho nên hôm nay chàng áy náy như vậy là vì việc này?”

Lâm Như Hải hổ thẹn gật đầu: “Thân là nam tử, phu quân của nàng, ta lại không thể bảo hộ, cho mưa chắn gió cho nàng, ngược lại hại nàng bị thế nhân chỉ trích, ta thật sự hổ then!”

Nhan Hoa không nhịn được cười: “Phu thê là một thể, đồng cam cộng khổ, vì cái gì phải áy náy? Ta còn tưởng chàng...”

Lâm Như Hải cảm động, lại kỳ quái nhìn nàng: “Cho rằng ta làm sao?”

“Hôm nay mẫu thân có cùng ta nhắc đến, nếu ta không có khả năng sinh dục, nên sắp xếp mấy thị thϊếp cho chàng, nương cũng nói, người ngay ngắn như nhị ca đều yêu thích mỹ nhân, cũng không biết chàng đã suy nghĩ đến chưa, ta cũng chưa suy xét qua.” Nhan Hoa nói với hắn.

Lâm Như Hải tức đến đỏ mặt: “Nói hươu nói vượn! Ta chưa từng nghĩ đến những điều đó!”

“Thật sự không nghĩ tới!”

Lâm Như Hải thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Trời đất chứng giám, ta thật sự không có!”

Nhan Hoa sầm mặt xuống: “Vậy Xuân Thư đâu?”

Lâm Như Hải sửng sốt:”Nàng... Nàng sao lại biết ...”

Nhan Hoa vừa thấy thế, liền biết đã xảy ra chuyện: “Lúc ta trở về không thấy người đâu, vẻ mặt chàng còn chột da, ánh mắt lơ mơ, chàng còn nói sao ta lại biết?”

“Dã tâm nha đầu kia quá lớn, ta trong lúc nhất thời tức giận đã đá nàng đi rồi, ta sẽ tìm người tốt hơn cho nàng! Nàng đừng vì loại nô tỳ này mà thương tâm.”

Nhan Hoa bật cười, cảm tình, Lâm Như Hải lại cảm thấy nàng bi thương vì một nha đầu? Bất quá nha đầu Xuân Thư này, lúc trước thật đúng là không nhìn ra.

Lâm Như Hải lôi kéo tay nàng biểu thị: “Mẫn Nhi, con nối dõi của Lâm gia trước nay khó khăn, đây không phải vấn đề của nàng, ngược lại, là ta có lỗi với nàng. Trừ bỏ chuyện của Xuân Thư, ta không còn chuyện gì xin lỗi nàng nữa, nhạc mẫu nói điều đó, nàng không cần để trong lòng, Lâm Như Hải ta chưa từng nghĩ đến, về sau ta cũng tuyệt đối không nghĩ!”

Nhan Hoa tự nhiên là tin hắn, đặc biệt là sau khi trải qua sự việc của Xuân Thư.

Xong việc, Nhan Hoa cũng hỏi rõ ngọn nguồn.

Bên ngoài nhiều chuyện đàm tiếu, bên trong phủ cũng có người động dị tâm.

Xuân Thư dung mạo tú lệ, còn đi theo hầu hạ chủ tử, liền nổi lên dã tâm.

Hôm nay, Lâm Như Hải lo lắng cho thê tử, đã trở về từ sớm, lại không nghĩ đến, Nhan Hoa đã đến nhà mẹ đẻ. Nàng chỉ lưu lại Xuân Thư dặn dò nàng ta hầu hạ rửa mặt, chải đầu, nhưng trên thực tế, lúc đó Nhan Hoa đã truyền lời nàng sẽ lưu lại Vinh Quốc Công phủ dùng cơm.

Lâm Như Hải không biết sự tình, liền đồng ý. Nào ngờ nha đầu này đầu tiên muốn giúp hắn thoát y, sau đó động tác trên tay không ngừng lại, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một chân đã đá nàng ta đi trước.

Xuân Thư bị kéo ra ngoài, hắn ngồi trong phòng vừa áy náy vừa chột dạ, ngay cả cơm cũng chưa ăn, vẫn luôn chờ Nhan Hoa trở về.

Nhan Hoa vừa cảm động vừa buồn cười.

Bởi vì các hoàng tử trưởng thành, bên ngoài luôn trải qua đủ loại tranh đấu tinh phong huyết vũ, lời đồn về phu thê bọn họ cũng bay lả tả, bên trong phủ bọn họ căn bản không quan tâm đến điều này, đóng cửa yên lặng trải qua ngày ngày vui vẻ, còn vì vậy mà sinh ra cảm giác hoạn nạn thấy chân tình, cảm tình càng thêm thâm hậu.

Giả phủ đã có Liễu thị lo liệu, Giả mẫu tuy không tán đồng cách làm của nữ nhi nhưng cũng không nói với người khác nàng làm không tốt, đây cũng coi như an ổn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mùa hè đến, phương nam trải qua mưa to gió lớn, vô số đồng ruộng bị bao phủ, đông đảo bá tánh gặp tai họa, nhưng có một vị đại phu ở Lan Đài tự, từ lâu không có người quan tâm.

*****