Chương 4: Hồng Lâu Mộng 3

Qua ba năm, kinh thành có biến hóa rất lớn.

Thời điểm ở Cô Tô năm thứ hai, Giả Đại Thiện qua đời. Đã từng là Giả gia mà Giả Mẫn quen thuộc, hiện giờ đã thay đổi chủ nhân, tuy rằng môn đình chưa đổi, nhưng đại ca làm nhất đẳng tướng quân, giờ đã thành chủ nhân Giả gia. Nhị ca trước đây là thần tử thân cận của Thánh Thượng, hiện đã là chủ sự của Công Bộ.

Đại tẩu năm thứ nhất nàng giữ đạo hiếu đã mang thai, sau đó sinh hạ con thứ Giả Liễn, theo lý hiện giờ đã có thể tập bò, tập đi, bi bô tập nói; mà con trưởng Giả Hô, lúc nàng gần đi cũng giống như Giả Liễn hiện tại, hiện tại có thể đã đi học đường; lúc nàng đi nhị tẩu đã hoài thai trưởng tử, quả nhiên hiện đã sinh trưởng tử của nhị phòng, đặt tên Giả Châu.

Nhìn nhận những biến hóa của nhà mẹ đẻ, đối vơi Lâm Như Hải, biến hóa trên triều đình càng lớn hơn, tinh tế nghiền ngẫm những quan hệ trong đó, hắn thấy may mắn mình đang lúc giữ đạo hiếu, chưa từng nghiên cứu các báo cáo, công việc, vì thế Nhan Hoa đối với đường làm quan của hắn vẫn rất yên tâm.

Một đường đi xe ngựa mệt nhọc trở lại kinh thành, hồi phủ liền lăn lộn một phen, Nhan Hoa nhân cơ hội chọn lọc hạ nhân, đem những đầy tớ ức hϊếp chủ nhân của Giả gia, Lâm gia hoặc bán hoặc đuổi.

Ngày kế, đã dàn xếp tốt mọi việc, Lâm Như Hải cùng thê tử bái phỏng Nhạc gia Vinh Quốc công phủ.

Phố Vinh Ninh đều là phủ đệ của Giả gia, phía đông là Ninh Quốc công phủ, phía tây là Vinh Quốc Công Phủ. Từ xa, Nhan Hoa liền nhìn xuyên qua màn xe thấy được đại môn nguy nga, hai bên cửa có tượng sư tử sinh động như thật, uy phong lộng lẫy.

Đại môn đã sớm mở cửa có hạ nhân chờ sẵn, vừa thấy xe ngựa tới, vội vàng phân phó cho gã sa vặt đi thông báo.

“Lâm gia gia, cô nãi nãi tới rồi!” Một tiếng thông báo dài truyền vào nội viện.

Nhan Hoa bị một đám nha hoàn vây quanh đi vào nội viện, hiện tại còn đang trong hiếu kỳ, trong viện không có màu sắc diễm lệ. Nhưng một đường đi vào đều là mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ vẫn có thể cảm nhận được xa hoa phú quý trong đó.

* đấu củng: Đấu củng là kết cấu đỡ mái theo hình dạng chống rường và là một thành phần không thế thiếu trong một kiến trúc nhà gỗ cổ truyền Trung Hoa khi tường, cửa chính và cửa sổ không phải là cấu trúc chịu tải và đôi lúc được làm bằng lưới, bùn hoặc các chất liệu thanh mảnh khác. (theo wikipedia)

Nhan Hoa đi vào trong, nhìn cảnh sắc mười mấy năm chưa thay đổi, trong lòng cảm xúc quay cuồng, vừa buồn, vừa thất vọng, càng thấy hận.

Mới vừa tiến vào đại phòng Giả mẫu nơi chính viện, nàng đã rơi vào môt vòng tay ấm áp, lão thái thái khóc hô tiểu tâm can, nói trượng phu qua đời còn chưa được thấy mặt nữ nhi, càng thêm thương tâm không thôi.

Giả mẫu khóc đến xót xa, Nhan Hoa nhớ đến kiếp trước kiếp này, nhớ tới đủ loại chuyện cũ lúc chưa gả, cũng nhịn không được rơi lệ. Cha mẹ còn sống thì tất cả đều tốt, cha mẹ đi rồi, người lạ còn hơn thân nhân.

Một đám nha hoàn, tức phụ vội vàng khuyên, vừa nói giỡn, vừa ngắt lời, thật vất vả mới khuyên được hai người.

Một phen lăn lộn, mọi người rốt cuộc đều ngồi xuống, Nhan Hoa bị Giả mẫu lôi kéo đến bên người.

Lúc sau, không tránh được lại nói đến tình hình từng người sau khi hai người rời kinh. Nói nói, không biết vì sao, đột nhiên nghe thấy nhị tẩu Vương thị thở dài một hơi.

Giả mẫu đang nói cao hứng, bỗng nhiên bị ngắt tâm sự cũng không tức giận, chỉ là tò mò hỏi: “Tức phụ lão nhị, đang tốt đẹp ngươi thở dài cái gì?”

Vương thị mặt đầy đáng tiếc: “Ai... Nghe cô nãi nãi nói đến cảnh đẹp ở Giang Nam, con nhịn không được nhớ đến cháu ngoại trai vô duyên kia, nếu là... Sợ cũng lớn bằng Châu Nhi rồi...”

Cả phòng náo nhiệt đột nhiên liền lạnh xuống.

Vương thị tựa hồ lúc này mới ý thức được mình nói sai, ha ha cười nhẹ nhàng cầm khăn đánh lên mặt: “Trách ta! Trách ta! Đang ngày tốt đẹp lại nói bừa cái gì! Cháu ngoại trai chính là tiên đồng hạ phàm, lão thái thái thông gia thích hắn quá, mới mang theo hắn đi, ngày đêm bồi bên người!”

Mặt Giả mẫu đều đen rồi.

Người ở nhà ai cũng biết việc Giả Mẫn đẻ non, mọi người đều coi như không phát sinh chuyện gì, cố tình Vương thị này lại thích trêu đùa tâm cơ!

Đại tẩu Liễu thị cười khẽ: “Đệ muội biết chính mình lời nói bừa bái, lần sau hãy suy nghĩ rồi nói. Cả nhà chúng ta ngồi cùng nhau nói gì cũng được, nhưng nếu ra cửa, mặt mũi nhị đệ liền khó coi.”

Giả mẫu bắt lấy tay Nhan Hoa, thập phần đau lòng: “Mẫn nhi của ta trước nay đều hiếu thuận, khi vừa gả cho người ta, trước mặt bà thông gia liền nói ngươi rất tốt, phải hiếu thuận như với mẫu thân, ngươi đứa ngốc này tâm thật sự quá thẳng, mọi chuyện đều đặt trưởng bối trong lòng, ngược lại xem nhẹ chính mình!”

Nhan Hoa cười an ủi Giả mẫu: “Trăm sự đều đặt chữ hiếu trước, mẫu thân không phải thường dạy ta như thế sao? Lại nói lúc còn ở nhà, mọi chuyện đại tẩu đều hiếu thuận ngài cùng phụ thân, con xem, lần này trở về, sắc mặt đại tẩu không tốt lăm?”

Giả mẫu gật đầu liên tục: “Tức phụ lão đại là người tốt, nhưng giờ phụ thân con... Cũng nhờ nàng lo liệu trong ngoài, cái tên đại ca hỗn đản của con, nếu không phải có đại tẩu của con, ta cũng bị hắn làm cho tức chết! Cũng không biết thông cảm cho tức phụ, nàng vừa mới sinh xong, còn mệt như vậy, không hư nhược thân thể?”

Nhan Hoa nhìn về phía Liễu thị, sắc mặt đích xác có phần tái nhợt, thân mình so với ba năm trước đây gầy hơn phân nửa, hơn nữa thường che khăn ho khan, đến giờ có lẽ vẫn còn bệnh.

Lại nghĩ đến Hô ca chết non, thời gian Liễu thị cũng theo sau qua đời, rất nhanh.

“Thừa dịp hiện tại thanh tĩnh, đại tẩu nên hảo hảo dưỡng thân mình, đại ca yêu thích đi tìm những loại đồ cổ đá quý kim loại, nhà chúng ta đồ vật này cũng không ít, Hô ca nhi, Liễn ca nhi còn nhỏ, tẩu tẩu cần phải bảo trọng thân thể... Nếu đại ca không nghe, đại tẩu phải khuyên bảo hắn, đến lúc đó, mẫu thân cũng không thể thiên vị huynh ấy!” Nàng nói có hàm nghĩa với Liễu thị, sau đó Nhan Hoa lại quay đầu hướng Giả mẫu làm nũng.

Giả mẫu đương nhiên thấy các nàng mắt đi mày lại, cũng biết các nàng đánh tiếng với nhau. Liễu thi là cô nương của Lý Quốc công phủ, từ nhỏ đã học thi thử lớn lên, tính tình lại thập phần đanh đa, còn biết võ. Phần đanh đá này cũng không phải ở trên việc đối xử với người khác mà là đối với trượng phu.

Giả Xá muốn nạp thϊếp nàng cũng không ngăn cản, nhưng nếu đông một người tây lại một người, lung tung nạp vào? Vậy thì chờ bị Liễu thị thu nhập đi! Một tên ăn chơi trác táng, đối mặt với một vị thê tử vắn võ song toàn, chỉ có thể đem nghẹn khuất nuốt vào trong, muốn đánh, đánh không lại, muốn mắng, mắng không qua. Đánh người liền chọn chỗ tối đánh, mắng người mắng đến độ xát muối vào tim. Rối rắm nhất là.... cố tình, Liễu thị còn lớn lên thập phần xinh đẹp.

Cho nên Nhan Hoa hoài nghi, sau này Giả Xá hành vi phóng đãng, có lẽ là bị vị đại tẩu đầu tiên này áp chế đến thảm. Nếu Liễu thị vẫn còn sống, Giả gia không có khả năng bị suy tàn.

Kỳ thật Giả mẫu rất thích tính tình của Liễu thị, không độc chiếm nhi tử của nàng, làm việc đều nói có sách mách có chứng, lúc nên đanh đá thì đanh đá, vì thê nàng đối với đại nhi tử cũng không đau lòng, còn liên tục cổ vũ, tựa hồ cảm thấy nhi tử nên sớm bị con dâu thu thập.

ở bên ngoài, Giả Xá cầm bức tranh cổ Lâm Như Hải đưa hưng phấn không thôi, hắn còn đang vui tươi hớn hở, không biết mình đang bị mẫu thân, muội muội, thê tử mài đao soàn soạt.

Mặt mũi Vương thị cứng lại, tốt xấu gì Liễu thị cũng châm chọc nàng, nhưng Giả mẫu cùng Giả mẫu đều coi nàng như không tồn tại, ba người vừa cười vừa nói, hoàn toàn không đem nàng để vào mắt.

Hơn nữa, lời nói của Giả mẫu có ẩn ý, Liễu thị, Giả Mẫn, hiếu thuận, còn nhị tức phụ như nàng là bất hiếu?

Ban đêm khi trở về nhà, Giả Chính trò chuyện vui vẻ với Lâm Như Hải lại thấy nàng vẻ mặt không vui, kỳ quái hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Vương thị đầy bụng ủy khuất: “... Nói đến chuyện đồ chơi của hài nhi, liền nói đến chuyện của hài tử..... Đại tẩu châm chọc ta không ra được cửa, muội muội cũng bất hòa, không nói chuyện với ta, lời trong lời ngoài nói đại tẩu hiếu thuận, mẫu thân cũng nói nhị phòng không có hiếu như đại phòng.... Đều là con cái trong nhà, ta làm sao lại có loại tâm tư này...”

Giả Chính bực bội: “Cả nhà đều đang cao hứng, người cần phải lanh mồm lanh miệng nhắc đến chuyện thương tâm của muội muội?”

Vương thị rớt nước mắt: “Đã qua ba năm, chính nàng cũng tặng lễ vật cho ba hài tử, ta làm sa biết không thể đề cập đến hài tử? Hiện giờ phòng nào không có hài tử? Về sau cũng không cho phép thấy cô cô? ....Huống chi... Sau đó không phải ta đã xuống nước xin lỗi sao? Một cái tẩu tử như ta còn có thể làm gì?”

Giả Chính thấy nàng ủy khuất như vậy, lại cảm thấy không thể trách nàng, chỉ là một bên là muội muội hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, một bên là thê tử, ngẫm lại đều cảm thấy đôi bên không sai, hơn nữa hắn tự cho mình là hiếu thuận với mẫu thân, lại không nghĩ rằng bị mẫu thân nói không hiếu thuận bằng đại ca ham ăn biếng làm... Trong lòng chua xót, hắn thở dài một hơi thật mạnh, phiền lòng phủi tay đi ra ngoài.

Vương thị ngẩng đầu, nhìn thấy Giả chính xoay người bước đi, càng thêm thương tâm, gọi nha đầu tiến vào, sai nàng đi đến phòng Triệu di nương, một hơi nghẹn ở ngực, nửa ngày không dịu xuống, quả thực là hận đến nghiến răng nghiến lợi!

***