Chương 3: Hồng Lâu Mộng 2

Phần mộ tổ tiên của các thế gia đại tộc đều là nơi có phong thủy cực hảo, phong cảnh cũng rất tốt. Lâm gia giữ đạo hiếu ở tòa Thảo Lư dưới chân núi, tới ngày mùa thu, cũng là ngày cúc nở hạ tan, thiên nhiên kiến tạo núi non hùng vĩ.

Nếu là trước kia, trừ bỏ một ngày ba bữa, thời gian còn lại, Lâm Như Hải đọc sách, chép kinh phật, Giả Mẫn hoặc là sao chép cùng, hoặc ngồi bên cạnh thuê nữ hồng, làm quần áo, hai người ai bận việc nấy, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, sưởi ấm tâm hồn lẫn nhau.

Nhưng Nhan Hoa lại lo lắng cho thân thể của hai người. Vốn đã suốt ngày ăn chay, còn không vận động, rèn luyện, thân thể trở nên gầy yếu không phải không có nguyên nhân.

Hơn nữa một người mất con, một người vừa mất mẹ vừa mất con, đều tích tụ nỗi buồn, mỗi ngày luôn ở trong phòng đều đối với cảm xúc con người không tốt.

Nhan Hoa mở cửa sổ ra, hướng phía ngoài nhìn.

Chỉ thấy phía trước Thảo Lư vây một cái sân lớn, chủ tử là người đọc sách, hai người hầu lại không dám ở đây làm đất trồng rau dưa, nhưng đang giữ đọc hiếu trồng cây cấy hoa cũng không thích hợp, cho nên luôn để trống một mảnh.

Nơi xa sắc núi rực rỡ, phụ cận, có dòng suối uốn lượn chảy qua, núi xa nước gần, chim hót hương rừng, nông gia tiểu viện... Hoàn cảnh như vậy sao không thử trải qua điền viên sinh hoạt một lần?

Đã có văn nhân Đào Tiềm đi trước, vừa có thể động thủ rèn luyện thân thể.

Vì thế, ngày này, Lâm Như Hải bồi Nhan Hoa tản bộ dọc theo dòng suối nhỏ, Nhan Hoa nói từ chốn Đào Uyên Minh, hai người nói nói liền nói đến sinh hoạt điền viên.

Lúc này Lâm Như Hải cũng mới hai mươi, trong lòng người trẻ luôn có lòng hiếu kì, muốn thử thách. Hơn nữa so với việc mang theo người hầu giữ đạo hiếu, hắn càng nguyện ý động thủ canh tác, cơm canh đạm bạc.

Vì thế, hai người thỉnh giáo người hầu có kinh nghiệm, cũng không miễn cưỡng bản thân mệt nhọc, lâu lâu làm một miếng đất nhỏ, các loại đất phía sau đều xử lý xong, liền gieo trồng trên đó đủ loại rau dưa trái cây.

Qua một thời gian đến ngày hè, Nhan Hoa nhớ rõ trên rừng núi hoang dã mùa hè đến liền có một mảnh quả dại đỏ rực, đó là loại quả kiếp trước nàng thích ăn nhất, so với dâu tây bán ngoài kia còn ngon hơn.

Chạng vạng ngày nọ, nàng lôi kéo Lâm Như Hải đi vào núi, liền phát hiện một mảng lớn loại trái cây này, hai người hái một đường, không có vật đựng liền dùng khăn tay và lá trái cây bọc lại, cuối cùng Lâm Như Hải vì thê tử, hoàn toàn vứt bỏ rụt rè, vén vạt áo lên, đựng vào.

Buổi tối, dùng nước trong rửa sạch, hai người ngồi ở đầu giường, một bên nói chuyện trời đất, một bên ngươi một miếng ta một miếng ăn vào, bất tri bất giác liền ăn đến đầy bụng. Hai người còn không dám nói, sợ bị hai lão nhân cách vách chê cười, nằm trên giường đợi nửa khắc, cười đến không ngừng được.

Đêm này, một người phát hiện thê tử của mình cũng không phải chỉ có khí chất thiên kim thanh nhã, nàng cũng sẽ hái quả dại, sẽ tham ăn, một người phát hiện phu quân cũng không giống như trong trí nhớ cẩn thận đoan chính, nguyên lai lúc tuổi trẻ cũng có thời điểm muốn khıêυ khí©h thoát hiểm, cũng sẽ không quản được miệng của mình.

Sau đó, hai người cũng nhận được giáo huấn không thể tham ăn, muốn ăn liền hái một ít, còn bao nhiêu đều phân cho lão ma ma cùng lão quản gia.

Tâm sự tích tụ trong lòng dần tan biến, hơn nữa định kì làm nụng canh tác rèn luyện, tái nhợt trên mặt Nhan Hoa dần có huyết sắc, ngay cả Lâm Như Hải cũng rắn chắc không ít.

Dưa hấu trong viện chậm rãi chín, tuy rằng có lớn nhưng cũng chỉ như đầu trẻ em, nhỏ đến nỗi cùng nắm tay của Lâm Như Hải bằng nhau, nhưng từ trước đến nay không lao động gì, hai người vẫn tràn đầy vui sướиɠ mà thu hoạch.

Ban đêm ngày hè, phu thê hai người vai tựa vai ngồi trong viện, mỗi người chọn một trái to nhất, ngọt nhất, phía trên bổ một miếng như nắm ấm, dùng muỗng múc ăn, ngửa đầu chính là bầu trời đầy sao.

Chờ thời điểm hoa màu thu hoạch, mùa thu cũng đến. Trên núi có hai ba trăm cây bạch quả, trên cây đều là sắc hoàng kim, khi gió thổi qua, lá hoàng kim liền cố tình rụng xuống, đầy đất đều là xác hoàng kim.

Lâm Như Hải mang theo Nhan Hoa cùng lên rừng vẽ tranh, lúc về, lão ma ma xào bạch quả nóng hầm hập, bên này có phong tục, bạch quả có độc, bao nhiêu tuổi liền ăn bấy nhiêu viên, lão ma ma dựa theo tuổi tác bọn họ làm một số nhất định, không thừa không thiếu một viên.

Cách làm của lão ma ma gợi lại hồi úc của Lâm Như Hải, hắn liền hô hô mà thổi bạch quả nóng bỏng, cùng Nhan Hoa kể lại những sự việc thú vị ngày còn bé.

Qua mấy trận mưa thu, trời liền bắt đầu lạnh xuống, trong núi lạnh hơn, tựa hồ phương bắc còn tiến vào mùa đông sớm hơn trong trí nhớ của Giả Mẫn.

Ban đêm tuyết yên ắng rơi xuống, buổi sáng lên mảnh ruộng trên núi đều là một mảnh tuyết trắng.

Lão quản gia nhìn khoai lang đỏ mùa thu đào ra to như cánh tay trẻ con, liền vui tươi hớn hở đưa cho hai vị chủ tử chủ ý, đó là người nhà nông vào đông đem khoai nướng là có hấp dẫn nhất.

Lâm Như Hải tâm tư liền động, cơm trưa còn chưa kịp tiêu hóa, hứng thú hừng hực lôi kéo Nhan Hoa nhóm lửa nướng khoai.

Hai vợ chồng tự tin tràn đầy, không chịu để người hỗ trợ, cuối cùng mặt mày xám tro nướng ra mấy đồ vật đen thui, rốt cuộc cũng là thành quả lao động của mình, nếu ở quá khứ đều không để vào mắt, nhưng hai người đều tràn đầy vui mừng, vạn phần quý trọng, đem đồ có thể ăn đều ăn.

Ăn đến miệng đều là than đen, Lâm Như Hải ôn nhu muốn giúp Nhan Hoa lau miệng, kết quả càng lau càng bẩn, lau đến cả mặt đều đen, Nhan Hoa tức giận đánh hắn một hồi, lại nhịn không được cười to.

Mẫu thân qua đời đầy bi thương, hài nhi lại ngoài ý muốn rời đi càng thêm thống khổ, nhưng qua một ngày này cùng theo tiếng cười và sự thoải mái mà chậm rãi phai nhạt, đã từng là phu thê tình thơ ý họa, lại chứng kiến nhiều sự tình của đối phương, đồng thời trải qua nhiều thất bại cùng chung sống nảy sinh tình cảm, dần trở thành trái tim hòa cùng nhịp đập.

Nhan Hoa giễu cợt hắn: “Về sau có hài tử nhất định phải kể cho nàng nghe phụ thân nàng từng gieo trồng vật nhỏ này, để nàng thấy phụ thân nàng có bao nhiêu lợi hại.

Lâm Như Hải không cho là đúng: “Nếu nàng muốn giảng, về sau khi đi tế tổ, chúng ta liền mang hài tử đến chùa ở mấy ngày, con người như chúng ta, cũng không thể không cần chân tay, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được.”

Thời điểm nói lời này, hắn phi thường có phong phạm chủ nhà, nếu xem nhẹ tay hắn đầy than đen cùng khóe miệng đang đen nhánh.

Nguyên bản tính toán năm thứ nhất đã tính toán xây nhà ở, hai năm sau lại quay vê nhà cũ, nhưng từ khi bắt đầu cuộc sống điền viên, phu thê hai người cảm thấy như vậy cũng tốt, liền tính toán ở như vậy ba năm.

Quê quán còn có tộc nhân của Lâm thị, nhưng đối với Lâm Như Hải mà nói, đều là người xa lạ mười mấy năm, thậm chí dựa trên luật pháp mà nói, dù đều là họ Lâm, nhưng cùng Lâm Như Hải đã không có quan hệ thân thuộc, giống như kiếp trước Lâm Như Hải qua đời, người nhà họ Lâm cũng không được quyền kế thừa tài sản, chỉ có thể nói “500 năm trước là người một nhà”.

Nhớ tời tình cảnh của Lâm gia, Nhan Hoa liền suy nghĩ đến sau này. Con cái là duyên phận trời định, con đường này của Giả Mẫn thật không dễ đi.

Bỗng một ngày, một con chó đói đến không nhận ra hình dạng xông vào viện.

Lão ma ma thấy nó đáng thương, cho nó chút thức ăn, lại không nghĩ đến, con cho này cạnh giữ ở cửa viện không đi, Lâm Như Hải cùng Nhan Hoa ra ra vào vào, nó liền vẫy đuôi lấy lòng, có bất cứ động tĩnh nào, nó liền sủa gâu gâu ở cửa, giống như có nhân tính.

Nhan Hoa dẫn nó vào cửa, lấy cho cái tên, gọi “vệ trúc”, nói là bọn họ và nó sống trong viện Thảo Lư bên cạnh hàng rào tre.

Từ đây, sinh hoạt ở Thảo Lư biến thành phu thê hai người, hai lão nô và một con chó nhỏ.

Nhan Hoa từ việc Vệ Trúc báo đáp dẫn dắt.

Giữ đạo hiếu đến năm hai, Nhan Hoa bắt đầu lấy danh nghĩa lão thái thái Lâm gia làm việc thiện.

Phát cháo, chữa bệnh từ thiện, phân phát áo bông, sửa chữa đường, xây trường học miễn phí,... Tài sản Lâm gia qua nhiều thế hệ tích lũy, nếu về sau phải đưa vào quốc khổ, không bằng hiện tại đưa đi cứu tế bá tánh bần hàn.

Đến lúc giữ đạo hiếu kết thúc, toàn bộ Cô Tô đều biết phu thê Lâm gia là người đại lương thiện. Bọn họ làm việc thiện là người thật việc thật, phát cháo, thật đến độ cắm đũa cũng không ngã, chữa bệnh từ thiện, thuốc thang không lấy một đồng, áo bông, bông phi thường dày, trường học miễn phí, có tiên sinh dạy học thực sự, sửa chữa tạo đường càng là tạo phúc cho bá tánh.

Tuy rằng thành tâm làm việc tốt, nhưng trong lòng Nhan Hoa cũng ôm một phần mong đợi, một ngày nào đó, có kỳ ngộ gặp được người biết tri ân, có thể âm thầm chăm sóc những người đơn độc của Lâm gia, đó cũng là điều tốt.

Ba năm nhanh chóng trôi qua, trong lúc giữ đạo hiếu, sau ba năm phu thê ôm lễ thủ tiết, cũng đến ngày phu thê chính thức sinh hoạt, cùng với kí ức trong trí nhớ của Giả Mẫn, mười năm giãy giụa sinh hoạt nơi kinh thành đầy hắc ám.

***