Chương 2: Hồng Lâu Mộng 1

Nhan Hoa trầm mê trong ý thức, đủ loại tình cảm không ngừng dũng mãnh tiến vào, có ngọt ngào, có đau khổ, là vui là buồn, cảm nhận được rõ ràng mọi tư vị trong lòng.

Đợi tất cả cảm xúc ổn định lại, cảm giác mơ hồ của linh hồn dần biến mất, chỉ có ngón tay giật giật là cùng linh hồn có cảm giác khác nhau. Nhan Hoa biết, chính mình đã hoàn toàn trở thành mỹ nhân cổ trang kia.

Chậm rãi mở mắt, lúc này hẳn là đêm khuya, nơi nơi đều là một mảnh đen nhánh. Bên tai là tiếng hít thở có quy luật. Nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn lại, đêm tối không thấy rõ dung mạo người kia nhưng nàng phát hiện, trên người mình có một cánh tay. Trong mộng đối phương tựa hồ cảm nhận được động tĩnh của nàng, còn đem nàng ôm vào l*иg ngực.

Nếu nàng đoán không sai, đây hẳn là trượng phu của nàng, hơn nữa cảm tình không tồi.

Nhưng mà Nhan Hoa đối với quãng đời về sau của thân thể kiếp trước không rõ ràng lắm, cũng bất chấp người ngủ bên cạnh là ai, một lần nữa nhắm mắt, chậm rãi nhớ lại tất cả ký ức vừa được rót vào trong đầu.

Giả Mẫn, ở trong Hồng Lâu Mộng, là mẫu thân của nữ chủ Lâm Đại Ngọc. Chuyện xưa Hồng Lâu Mộng khởi đầu, có thể nói là từ khi nàng qua đời thì bắt đầu.

Mười sáu tuổi, là thiên kim của quốc công, mười dặm hồng trang gả cho Thám Hoa đương triều. Một bên là nhiều thế hệ công thần, Thám Hoa lang đầy bụng tài hoa, một bên là dung mạo như trăng như hoa, là thiên kim một bụng thi thơ, một đôi bích nhân như thế, rước lấy bao nhiêu hâm mộ?

Lúc ban đầu, Lâm Như Hải cùng Giả Mẫn kết hôn có thể coi là mẫu mực. Hai người hoa tiền nguyệt hạ, thấu hiểu lẫn nhau, dù là tầm mắt tài hoa hay ánh mắt thế sự đều thập phần tương tự, phu thê hai người gắn bó ngọt ngào, thân mật khăng khít.

* Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ chuyện nam nữ yêu đương, ở đây ý nói sự mặn nồng

18 tuổi, cô dâu bắt đầu hoài thai, lão thái thái Lâm gia mỉm cười rồi ra đi, lại không nghĩ rằng tâm bệnh lớn nhất của phu thê hai người cũng theo đó mà đến.

Bởi vì mang thai lúc tuổi còn nhỏ, Lâm gia lại mấy thế hệ đơn truyền, nghĩ đến thai nhi yếu đuối, không có trưởng bối dòng bên chống đỡ, tiểu phu thê hai người vừa lo liệu tang sự cùng thai nhi, nguyên quán Lâm gia lại ở phía nam, vốn vì tang lễ đã mệt nhọc một phen, đồng thời vừa muốn hỗ trợ linh cữu về quê, Giả Mẫn trên đường liền thấy máu, chưa tới Cô Tô, liền mất đi hài tử thứ nhất.

Phu thê hai người tự nhiên đều thương tâm một phen, vốn đã thê thảm, nay lại thêm một bi sự, càng là gió thảm mưa sầu.

*Bi sự: sự việc đau lòng

*Gió thảm mưa sầu: đau lòng thảm thiết

Túc trực bên linh cữu ba năm, đặc biệt một năm đầu,ăn nhiều khổ sở, Giả Mẫn chăm sóc trượng phu, hắn so với nàng càng thêm đau khổ, lại hiếu thắng, thêm nữa không biết nàng luôn được kiều dưỡng, đẻ non không được bồi bổ còn bị mệt nhọc, nhanh chóng liền kiệt sức. Chỉ là tuổi trẻ không biết việc này, cũng chưa từng chú ý.

Theo lý sẽ có lão nhân hầu hạ, nhưng Giả phủ đưa đến lão ma ma, lúc tân hôn luôn thích khoa tay múa chân, đừng nói Lâm Như Hải, chính Giả Mẫn cũng không mấy ưa thích. Lão nhân của Lâm gia rốt cuộc vẫn là cùng tân phu nhân cách lòng, mỗi người đều vì cái chết của lão phu nhân mà đau lòng, liền xem nhẹ nàng.

Giữ đạo hiếu ba năm, Lâm Như Hải liền vào triều làm quan, trở về kinh thành.

Hai vị tẩu tử đều có hài nhi, Giả Mẫn đã hai mươi mốt, lòng tràn đầy chờ đợi phu thê hai người đang cô đơn có một đứa con thừa hoan dưới gối.

Vốn tưởng rằng cũng giống như tân hôn, nhiều nhất một năm, hài tử sẽ tới, lại không nghĩ đến, một năm, hai năm, ba năm... Bụng nàng vẫn không có động tĩnh.

Lúc ban đầu Giả mẫu trộm vì nàng thỉnh y hỏi dược, nhưng đại phu nói nàng dù có điểm hư nhược, nhưng không phải khuyết điểm lớn. Sau này Giả mẫu đều từ bỏ, chỉ khuyên nàng không có con nối dõi, ôm hài tử của thông phòng về dưỡng cũng giống nhau.

Giả Mẫn từ lúc khuê các đến khi gả chồng, chưa từng trải qua đau khổ, cho nên vẫn luôn duy trì một phần thiên chân lương thiện. Nàng không muốn phu thê cách lòng, cũng không muốn làm theo lời mẫu thân, hạ thủ tàn nhẫn với thông phòng.

Nhưng mà, ra ngoài giao tiếp cùng người khác, về lại nhà mẹ đẻ, tẩu tử có nói chuyện, trượng phu mỗi lần đến tế tổ vừa áy náy vừa hậm hực, mỗi lần đều cắt vào tâm nàng. Nàng có thể thừa nhận đao phong hậu trạch nhưng Lâm Như Hải là một nam nhân, bên ngoài sẽ thấy thế nào?

27 tuổi, Giả Mẫn rốt cuộc không thể kiên trì, đem trượng phu đẩy đến phòng nữ nhân khác.

Phu thê hai người biết tâm ý đối phương, từ đây bắt đầu khách khí. Nhưng mà lại phải trả giá đại giới, tất cả thị thϊếp đều không có thai.

Ngâm nước thuốc khổ sở gần mười năm, Giả Mẫn rốt cuộc mang thai, vào hoa triều sinh hạ một nữ nhi mi thanh mục tú, nhũ danh Đại Ngọc. Qua ba năm, lại hạ sinh một nhi tử.

Mấy năm sau, thị thϊếp ở hậu viện gần như tiêu tán, tâm bệnh vô tử cũng hoàn toàn biến mất, một nhà bốn người so với lúc tân hôn còn ngọt ngào mỹ mãn hơn.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đầu tiên là trưởng nữ thân thể hư nhược, lúc sinh nhật có hòa thượng đến nói hươu nói vượn, miệng không lời tốt đẹp, tiếp nữa là trưởng tử bệnh nặng, hôm qua còn cùng nàng nói chuyện vui vẻ, hôm nay lại nằm trên giường không một động tĩnh.

Vì sinh con, Giả Mẫn ăn nhiều phương thuốc khác nhau, thân mình ngày càng đơn bạc, người khỏe mạnh cũng hoàn toàn đổ.

Lúc lâm chung, nàng phó thác cho nữ nhi, dặn dò trượng phu, vốn tưởng rằng đời này không còn vướng bận gì, gông xiềng vô tử đeo bám mười mấy năm cũng có thể giải thoát rồi, lại không thể ngờ rằng, sau khi chết nhìn vào kính Luân Hồi, nàng nhìn thấy trượng phu mất sớm, nữ nhi thổ huyết,...

Giả Mẫn ba mươi mấy năm cuộc đời quá nặng nề, cơ hồ nửa đời người đều bị núi lớn là tội vô tử gắt gao đè nặng. Cô nương linh mẫn, thanh tú cuối cùng bị tàn phá biến thành một phụ nhân suy yếu.

Nhìn nhận một cách tinh tế thì, có thể trách ai đâu? Nhìn như Lâm Như Hải tam thê tứ thϊếp, thực tế, hắn cũng giống Giả Mẫn bị tòa núi lớn là tội vô tử đè nặng, Lâm gia không có con thừa tự, phu thê trước sau mấy sớm, nữ nhi bơ vơ không nơi nương tựa, cuộc sống xa hoa bỗng tan thành mây khói. Kỳ lạ trừ Giả mẫu, những người khác lại chỉ đứng xem. Giá trị quan của xã hội này chính là như thế, phàm nhân đều là người tầm thường, sao có thể quan tâm đến người xa lạ? Mà Giả mẫu là thật tình vì nữ nhi mà suy xét.

*Vô tử: không có con

Nhan Hoa mở mắt ra, nặng nề mà thở dài. Chấp niệm lớn nhất của Giả Mẫn là sợ không có con, nhưng nàng không phải diệu thủ thần y, làm cách nào có thể giúp Lâm Như Hải sinh con? Không sai, Nhan Hoa đã nhận định vấn đề nằm ở Lâm Như Hải.

Tựa hồ nghe thấy thanh âm nàng thở dài, tay người ôm trên người nàng, chậm rãi ôm nàng vào lòng: “Không cần nghĩ nhiều về quá khứ, dù sao cũng đừng cố sức quá, nàng xem nàng, đều đã thành da bọc xương.

Nhan Hoa “Ân” một tiếng. Nàng biết, Lâm Như Hải là sợ nàng vì đẻ non mà thương tâm.

Lúc này bọn họ đã đi vào Cô Tô, đem Lâm mẫu đưa vào phần mộ tổ tiên, bắt đầu xay nhà giữ đạo hiếu mỗi ngày.

Năm đầu tiên giữ đạo hiếu là gian khổ nhất, Lâm Như Hải hiếu thuận, mọi chuyện đều kiên trì tự tay làm lấy, đem phần lớn người hầu đều lưu lại nhà cũ, chính mình lại ở bên phần mộ tổ tiên hầu trực, lưu lại vài người cũ mà mẫu thân đưa để lại bên người, đọc sách giữ đọc hiếu.

Vốn dĩ hắn không muốn đưa Giả Mẫn theo tới, rốt cuộc nàng mới đẻ non, là việc lớn lại không ai coi trọng. Giả Mẫn cũng luyến tiếc hắn, một lòng muốn chiếu cố phu quân, cùng hắn đồng cam cộng khổ.

Ngày thứ hai, Nhan Hoa đã sớm tỉnh, chuẩn bị quần áo cho Lâm Như Hải, sau đó chính mình ra cửa, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi một vòng, vừa để quen thuộc hoàn cảnh vừa giúp rèn luyện thân thể.

Khi nàng trở về, liền gặp Lâm Như Hải đang vội vã đi tới, vừa thấy nàng sắc mặt liền vui vẻ: “Mẫn Nhi nàng đã đi đâu?”

Nhan Hoa hiểu rõ, sự việc tối qua sợ là hắn còn nhớ rõ trong lòng, cho rằng nàng có gì luẩn quẩn trong lòng.

“Hôm nay thời tiết không tồi, ta tỉnh liền ra đi dạo một chút.” Nàng nói, trên mặt lộ ra tươi cười “Trời cao gió mát, đột nhiên cảm thấy chính mình thật nhỏ bé, những điều phiền lòng kia cũng như bụi bặm mà thôi.”

Lâm Như Hải trong lòng buông lỏng, cười rộ lên theo: “Kia cơm nước đã xong, ta bồi nàng cùng đi!”

Nhan Hoa đối với Lâm Như Hải kỳ thật giống như người xa lạ, nhưng qua hai câu nói như vậy, có thể thấy hắn đối với thê tử quan tâm không thôi, nàng liền đối với hắn sinh ra hảo cảm, hơn nữa tình cảm linh hồn sở hữu cùng tình cảm ký ức nguyên thân sở hữu dần rút đi, cùng tâm lý mãnh liệt, khoảng cách ban đầu dần được đánh tan.

“Ta không mệt mỏi, nếu chàng muốn ngày mai dậy sớm đi cùng ta, mỗi ngày đều được, hôm nào cũng như hôm nay!”

Có lẽ là thật sự buồn phiền đã tan biến, buồn bực sơ tán đi không ít, Lâm Như Hải cảm thấy hôm nay thê tử rốt cuộc mặt mày vui vẻ, tâm tình nặng trĩu mấy ngày liền cũng nhẹ bớt.

“Tốt, tốt, tốt, ngày mai ta nhất định dậy sớm...”

Nhan Hoa bật cười: “Ngốc tử....”

****