Chương 17: Đời không như là mơ!

Sau khi nói cho Hoàng Dương biết nơi cậu Minh Hàn từng sống, Minh Hà đi tắm và làm vài việc cuối ngày. Hôm nay là một ngày mệt mỏi của chị. Đã bao lần chị ước được gặp mẹ dù chỉ một lần duy nhất nhưng chị biết điều đó không bao giờ thành hiện thực. Ấy vậy mà mỗi lần đến ngày này thì nỗi nhớ mẹ lại trở nên cháy bỏng trong lòng chị hơn bao giờ hết.

Ngắm bức ảnh mẹ, Minh Hà biết mình rất giống mẹ, chị thừa kế tất cả các nét đẹp của mẹ, từ khuôn mặt, mái tóc cho đến nước da, duy chỉ có đôi mắt là khác biệt đôi chút. Mắt Minh Hà không buồn như mắt mẹ mà tươi hơn, hồn nhiên và có thần hơn.

Nghĩ đến mẹ, đến mình, rồi lại đến Minh Hàn, Minh Hà cảm thấy buồn, mặt chị trùng xuống cho nỗi lo đè nặng lên bờ vai bé nhỏ. Quá khứ: ba mẹ con chị luôn luôn phải xa cách; hiện tại: mỗi người một ngả. Còn tương lai sẽ thế nào đây? Minh Hà không biết và không có câu trả lời, chị chỉ luôn tâm niệm, ở trên trời cao kia, chắc chắn mẹ đang dõi theo và ủng hộ hai chị em tiến bước.

Đã khá khuya, Minh Hà chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì chị nhận được cuộc gọi từ Hoàng Dương. Minh Hà nghĩ có lẽ Hoàng Dương chưa tìm được nhà bởi nơi đó cũng không dễ tới nên gọi điện hỏi chị.

- Hoàng Dương à? Anh đến nơi chưa? – Minh Hà nói.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Minh Hà tái nhợt, sắc mặt đại biến, giọng run run:

- Vâng....vâng.....tôi sẽ tới ngay!

Minh Hà vội vàng báo tin dữ chị vừa nghe: Hoàng Dương bị tai nạn nghiêm trọng, đang được chuyển tới bệnh viện cho ông Minh Nhật. Không khác nào Minh Hà, chưa kịp nghe hết lời, ông Minh Nhật lập tức lấy xe đi và không quên gọi cho vợ chồng ông Hoàng Thiên khiến hai người kia chân tay rụng rời, bầu trời như sụp xuống, tưởng như điều họ vừa nghe là sét đánh ngang tai.

Ông Minh Nhật đã đi khỏi, Minh Hà muốn gọi cho Minh Hàn mà không sao gọi được. Minh Hàn đã tắt máy. Điên cuồng bấm điện thoại nhưng rồi Minh Hà cũng phải bỏ cuộc bởi chị có gọi đến sáng mai thì chị cũng vẫn chỉ được nghe giọng nói đều đều quen thuộc ấy mà thôi.

Minh Hà quyết định sẽ đến tận nơi tìm Minh Hàn. Nhưng hiện tại đang đêm tối, trời vẫn chưa ngừng mưa, với tâm trạng này của chị mà đi thì chắc chắn không những không khá hơn Hoàng Dương mà còn tồi tệ hơn rất nhiều. Minh Hà biết lúc này chị không thể nóng vội bởi như vậy chỉ có hỏng chuyện, song chị không thể yên lòng. Chị chạy nhanh đến phòng Minh Khang, có Minh Khang đi cùng có lẽ sẽ an toàn hơn.

- Minh Khang! Dậy đi em! – Minh Hà đập cửa.

Minh Khang vừa chợp mắt, nghe tiếng gọi thất thanh của chị thì tỉnh dậy. Cửa phòng vừa mở, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì Minh Khang đã bị Minh Hà lôi đi.

Với vội chiếc áo, Minh Khang không thể nào hiểu nổi bỗng dưng sao Minh Hà lại có biểu hiện kì lạ như vậy, hồi tối Minh Hà vẫn rất bình thường kia mà:

- Có chuyện gì vậy chị? Chúng ta đi đâu! – Minh Khang hỏi khi đã bị Minh Hà kéo gọn vào vị trí lái xe.

Minh Hà không nói nhiều, đáp gọn:

- Đi thẳng!

Minh Khang lắc đầu, lái xe theo lời Minh Hà chỉ dẫn, cậu không biết tại sao ngày hôm nay lại lắm chuyện như vậy. Cả ngày nay Minh Khang thấy nhức đầu, trong người khó chịu, đi từ mộ mẹ Minh Hàn về thì bắt gặp Hoàng Dương quỳ dưới mưa, trò chuyện cùng Hoàng Dương một lát thì phải nghe bài ca đi cùng năm tháng của mẹ. Minh Khang vừa mới yên được một lát thì bây giờ đến lượt Minh Hà xoay cậu vòng vòng khiến cậu chẳng hiểu được.

- H..ắ...t....x....ì!!!!!

Không biết Minh Khang đã hắt hơi bao nhiêu lần rồi khiến Minh Hà cũng rất lo cho sức khoẻ của Minh Khang. Chị biết Minh Khang ngồi dưới mưa với Hoàng Dương nên chắc bị cảm lạnh nhẹ:

- Em vẫn ổn chứ?

Minh Khang gật đầu:

- Vâng! Em không sao đâu! Rẽ h..ắ..t...x...ì!..... phải hả chị?

Minh Hà ái ngại đáp:

- Ừ! Nếu không khoẻ thì để chị lái!

Minh Khang cười:

- Chị yên tâm đi! Chị không nghe... h...ắ...t...x..ì....mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu hả?

Minh Hà gật nhẹ:

- Sắp tới rồi đó em! Nhanh lên một chút!

Đến nơi, Minh Hà xuống xe, nói:

- Em ở đây chờ chị một lát!

Không chờ phản ứng của Minh Khang, Minh Hà đã chạy đi, khuất dần và chỉ còn lại là một chấm đen giữa màn đêm trong mắt Minh Khang.

Qua cửa kính xe, Minh Khang thấy xung quanh là một màu sẫm đen của bóng tối, vô cùng vắng vẻ. Trời mưa bụi, Minh Khang không biết Minh Hà đến nơi hoang vu này rốt cuộc để làm gì vì trong trí nhớ của Minh Khang thì cậu chưa biết đến nơi này.

Gió mùa vẫn thổi, ngồi trong xe đóng kín cửa nhưng Minh Khang vẫn thấy hơi lạnh hay có lẽ cảm giác về nơi này truyền đến cái lạnh cho cậu. Căng mắt nhìn ra thật xa, Minh Khang mới thấy chút ánh sáng từ một căn nhà nào đó.

Khá lâu sau, Minh Khang vẫn chưa thấy Minh Hà trở ra, cậu cũng bắt đầu thấy lo bởi một thân một mình con gái, Minh Hà chạy vào trong đó thì sao Minh Khang có thể yên tâm được. Nhưng rồi cậu nghe thấy tiếng sáo, biết đó là của Minh Hà thì hiểu Minh Hà vẫn bình an nên tạm gục đầu xuống vô lăng tìm đến giấc ngủ đang dở dang.

Nói đến Minh Hà, chị chưa muốn cho Minh Khang biết mình đang đi đâu bởi chị thà để Minh Khang tò mò còn hơn là mang cái tâm lý không tốt lái xe.

Chạy vội vào trong, thấy ánh đèn phía xa xa, Minh Hà biết Minh Hàn đang ở đây bởi ngoài người cậu quá cố và Minh Hàn thì chẳng ai có thể ở nơi này hết. Tuy nhiên từ chỗ chị đến đó là cả một vấn đề không đơn giản, nếu là người ngoài thì chắc chắn bị lạc hoặc đi một hồi sẽ quay lại điểm xuất phát. Nhưng Minh Hà đã được cậu dạy những điều cơ bản về sự bố trí đặc biệt của nơi này đủ để chị có thể ra vào nơi đây mà không gặp trở ngại như những người khác.

Mặc dù thế, trong bóng tối Minh Hà cũng rất khó khăn xác định phương hướng. Một lúc lâu sau mà chị vẫn không di chuyển được là bao, ánh đèn vẫn cách chị khá xa. Và rồi chị chợt nhớ ra chị có đem theo cây sáo, bây giờ chị thổi sáo thì không cần cố công tìm đường nữa, Minh Hàn sẽ ra đón chị.

Quả thật, tiếng sáo của Minh Hà vừa vang lên thì từ bên trong có tiếng sáo đáp trả. Minh Hà ngừng thổi và ngồi xuống một tảng đá chờ đợi.

Ở trong nhà, Minh Hàn đang sửa lại cây đàn tranh của cậu để lại. Tối nay, trong tâm trạng buồn chán, Minh Hàn đem nó ra gảy nhưng không hiểu sao dây đàn thỉnh thoảng lại đứt. Minh Hàn nghĩ có lẽ do cây đàn đã cũ nên có thể dây đàn đã mục hay cũng có thể bởi Minh Hàn lâu không gảy đàn nên tay không quen, làm đứt dây.

Buổi tối cứ thế trôi qua, lòng Minh Hàn bồn chồn không yên. Gảy những bản nhạc buồn, Minh Hàn thấy đầu óc thật nặng nề, những ngón tay cứng nhắc rồi bất chợt có gì đó nhói lên trong tim Minh Hàn, nhìn xuống thì thấy tất cả dây đàn đã đứt.

Chán nản, Minh Hàn bỏ cây đàn đó đi kiếm việc gì làm. Nhưng ở đây cũng làm gì có gì để Minh Hàn làm ngoài việc đọc những cuốn sách gần như Minh Hàn đã thuộc lòng. Cuối cùng, khi đã khuya Minh Hàn quyết định đem cây đàn ra sửa lại. Đang sửa thì nghe tiếng sáo của Minh Hà, Minh Hàn nghĩ không thể nào ra tại sao chị ấy lại tìm đến đây trong đêm muộn thế này, có gì chẳng lẽ không để đến sáng được sao? Dù vậy, Minh Hàn không hay nghĩ nhiều, cứ đi ra gặp Minh Hà sẽ rõ nên Minh Hàn đi ngay.

Minh Hà ngồi chờ không lâu thì thấy Minh Hàn đang tiến gần mình, chị liền vẫy tay và chạy vội tới. Minh Hàn hỏi:

- Chị tới đây giữa đêm khuya tìm em có chuyện gì vậy?

Minh Hà nói:

- Là chuyện liên quan đến Hoàng Dương. Anh ấy.......

Minh Hàn vừa nghe thấy tên Hoàng Dương thì xua tay, ngoảnh mặt đi nơi khác:

- Nếu là chuyện về Hoàng Dương thì chị đừng nói với em. Em quên anh ta rồi!

Minh Hà kéo Minh Hàn đối diện mình nói:

- Em nói thế lừa được chị sao? Em quên anh ta hay không chị nhìn là biết.

Giọng trùng xuống, Minh Hà tiếp:

- Vì để biết em ở đâu, Hoàng Dương đã quỳ dưới mưa từ trưa cho đến khuya. Và trên đường tới đây thì anh ấy đã bị tai nạn......

Nghe đến Hoàng Dương bị tai nạn, tai Minh Hàn ù đi, chẳng rõ gì nữa. Không cần suy nghĩ gì, Minh Hàn chạy đi khi Minh Hà còn chưa dứt lời.

- Em đi đâu vậy? Chờ chị với!

Minh Hà gọi với theo, chị cũng chạy ngay sau Minh Hàn nhưng càng lúc thì khoảng cách giữa chị và Minh Hàn càng xa.

- Em định bỏ chị ở đây hả? – Minh Hà nói lớn khi thấy bóng Minh Hàn ra sau những tán cây sắp biến khỏi tầm mắt.

Đang thất vọng, ngồi phịch xuống thì Minh Hà thấy Minh Hàn quay trở lại. Chị chưa kịp định thần thì Minh Hàn đã bế chị lên và chạy đi như bay ra ngoài cổng nơi xe của Minh Khang đang đỗ.

Đặt Minh Hà vào trong xe, đẩy Minh Khang đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì sang ghế bên cạnh, Minh Hàn nhấn ga cho chiếc xe lao đi trong đêm.

Chiếc xe phi nhanh trong đêm tối chở ba con người với ba suy nghĩ không giống nhau. Minh Hà băn khoăn không biết quyết định của chị ngày hôm nay là đúng hay sai nữa. Giá như chị không nói cho Hoàng Dương biết cậu mình sống ở đâu thì chẳng phải giờ này Hoàng Dương vẫn bình an sao? Tai nạn này phải chăng là lỗi do chị? Bây giờ chị lại báo tin dữ cho Minh Hàn, liệu có có phải là một việc làm sáng suốt? Minh Hàn đã cố gắng dứt tình với Hoàng Dương, chị đem buộc sợi dây tình ấy lại có thành công, hai người họ có hạnh phúc không hay chị khiến họ đau khổ thêm khi mà hiện tại sự an nguy của Hoàng Dương vẫn không có câu trả lời. Những câu hỏi ấy quấn lấy Minh Hà khiến chị không dám nghĩ gì thêm nữa, mong sao cho lòng chị có thể lắng lại cho thời gian trôi qua và những tin tốt lành sẽ tới.

Ngồi ghế trước cùng với Minh Hàn, Minh Khang vẫn thấy mọi thứ thật kì lạ. Bỗng dưng từ đâu người anh cùng cha khác mẹ xuất hiện, khuôn mặt không một giọt máu, lạnh lẽo đáng sợ, còn người chị thì cũng như người mất hồn, Minh Khang có hỏi nhưng Minh Hà vẫn im lặng khiến cậu không cũng rối tinh rối mù về buổi tối ngày hôm nay. Mặc dù trước đó rất buồn ngủ nhưng nhìn hai người kia, Minh Khang thấy cơn buồn ngủ biến đâu mất chỉ còn lại đây dấu chấm hỏi to đùng cần lời giải đáp.

Minh Hàn lái xe, dù bề ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng thường nhật nhưng trong tâm trí Minh Hàn đang gào thét cái tên Hoàng Dương. Nghe Minh Hà nói Hoàng Dương bị thương rất nặng, đang cấp cứu chưa biết sống chết ra sao mà Minh Hàn đau nhói. Minh Hàn thật không dám tưởng tượng nếu như Hoàng Dương có mệnh hệ gì thì mình liệu có sống nổi hay không. Trong giờ phút này, Minh Hàn chỉ mong mình có thể thật nhanh tới bệnh viện để biết rằng Hoàng Dương vẫn bình an, để nhìn thấy gương mặt Minh Hàn yêu thương và làm rối loạn tâm trí Minh Hàn suốt hai ngày nay.

Nhớ lại đêm nọ tại nhà Khánh Ly, sau khi nghe Khánh Ly nói, Minh Hàn nghĩ nếu mình thành đôi với Hoàng Dương, sẽ khiến cho anh bị liên luỵ, suốt đời bị thoá mạ, khinh bỉ, Minh Hàn sẽ không thể yên lòng. Thêm nữa, nếu như vì thế mà quan hệ giữa anh và cha mẹ rạn nứt không thể điều hoà thì chẳng phải Minh Hàn chính là kẻ phá niềm hạnh phúc bấy lâu mong chờ của cha mẹ anh hay sao? Minh Hàn trăn trở suy tính suốt đêm, cuối cùng dằn lòng lẳng lặng bỏ đi. Đối với Hoàng Dương, Minh Hàn yêu còn hơn cả bản thân mình, việc đoạn tuyệt này quả thực cũng xuất phát từ ái tình sâu nặng với anh.

Để lại cho Hoàng Dương tám chữ: "Hãy sống hạnh phúc và quên em đi!", Minh Hàn quyết ý rời xa anh, hy vọng anh sẽ có một tương lai tốt đẹp, sẽ tìm một được một cô gái đem đến hạnh phúc cho anh. Còn về phần mình, Minh Hàn nguyện chôn vùi mọi cảm xúc như xưa, sẽ làm cho lớp băng bao phủ trái tim vừa mới tan chảy đông cứng trở lại.

Tuy nghĩ vậy song để ra đi với Minh Hàn thực không dễ chút nào. Ngắm anh hồi lâu, nước mắt rơi ướt vai áo anh, Minh Hàn vẫn không nỡ đi. Cho đến tận khi trời gần về sáng, nếu lúc này Minh Hàn không đi thì Hoàng Dương sẽ tỉnh dậy, chia tay anh còn khó gấp trăm lần. Đau đớn vô cùng, Minh Hàn đành buông tay anh, rời khỏi nhà Khánh Ly.

Trời mờ sáng, Minh Hàn lang thang trên bờ biển lạnh. Mới sáng hôm trước đây thôi, Minh Hàn còn nắm tay, dựa vào vai Hoàng Dương ngắm cảnh mặt trời mọc, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một mình Minh Hàn đi trong cô đơn. Cô đơn? Đúng! Đây là lần đầu tiên trong đời Minh Hàn biết cái cảm giác đó là thế nào. Gần hai mươi năm qua sống trong tĩnh lặng và đơn độc nhưng Minh Hàn không hề biết đến cô đơn là gì bởi mọi thứ xung quanh với Minh Hàn không hề có ý nghĩa. Cho đến hôm nay, phải rời xa Hoàng Dương, Minh Hàn mới hiểu cô đơn đem cho người ta lạnh giá và cảm giác mình yếu đuối, lạc lõng giữa đất trời ra sao.

Cứ thế đi trên bãi cát cho những cảm xúc chưa hề có trong đời giờ đây ập đến gặm nhấm cõi lòng, Minh Hàn cũng chưa biết chia xa Hoàng Dương rồi đây mình sẽ đi đâu và về đâu. Biển rộng lớn nhưng biển vẫn có bờ, còn Minh Hàn thì sao? Bến bờ của Minh Hàn là Hoàng Dương song Minh Hàn đã từ bỏ nó để đến với cuộc đời chơi vơi, vô định hướng.

Ngồi trên tảng đá nơi hai người thấy Khánh Ly kêu cứu, Minh Hàn lặng lẽ ngắm mặt trời mọc. Bầu trời vẫn thế, vẫn từ từ nhô lên từ mặt biển, vạn vật vẫn chuyển động cùng sự thay đổi của thời gian, cảnh vật vẫn thật đẹp nhưng Minh Hàn lại thấy mọi thứ hoàn toàn khác. Cùng là ngắm cảnh mặt trời mọc song khi không có Hoàng Dương, Minh Hàn thấy tất cả chỉ đơn điệu tẻ nhạt không một chút ấm áp. Người ta nói nỗi buồn có thể lan toả đến không gian, nhuốm vào cảnh vật: "Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu – Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?" Minh Hàn không biết điều đó có đúng không, chỉ thấy rằng lúc này nhìn gì Minh Hàn cũng chỉ thấy một màu bi thương mà thôi.

Nhìn ra khoảng không vô định, Minh Hàn muốn thử cảm nhận những biến động đầu ngày của đất trời song Minh Hàn không thể bởi nhìn đâu Minh Hàn cũng thấy hình ảnh Hoàng Dương đang cười rồi bất chợt lại chuyển thành đang khóc khiến Minh Hàn cũng cười cũng khóc theo những hình ảnh mờ ảo ấy. Cảm xúc vỡ oà trong lòng khiến Minh Hàn không sao kìm nén được. Bao nhiêu năm lạnh lùng, Minh Hàn không thể ngờ được có ngày mình lại bị cảm xúc chi phối dữ dội như vậy. Nếu như lúc đầu Minh Hàn còn cố gắng áp chế cảm xúc không cho nó bột phát nhưng càng lúc càng không thể, Minh Hàn để mặc nó tuôn trào như vỡ đê.

Trời sáng hẳn, ánh nắng bắt đầu lên, nô đùa trên những con sóng, lòng Minh Hàn càng nặng nề hơn. Minh Hàn vẫn chưa nhấc chân khỏi tảng đá nhô ra biển đó. Gió bớt lạnh dần vuốt ve khuôn mặt không cảm xúc song lúc này ướt nước mắt của Minh Hàn làm cho Minh Hàn thấy cái hơi mặn của biển hoà cùng hơi mặn của nước mắt ngấm sâu vào con tim, chà sát trái tim đang tổn thương.

Không biết bao lâu sau, lòng Minh Hàn lắng xuống, giá băng từ từ nổi lên làm cho mọi cảm xúc đang tuôn chảy đông cứng lại, ánh mắt Minh Hàn trở nên vô hồn hơn bao giờ hết. Thế rồi, bất ngờ Minh Hàn thấy Hoàng Dương vừa khóc vừa chạy phía tảng đá mình đang ngồi. Biết anh đã thấy mình nhưng còn chưa chắc chắn lắm, Minh Hàn không suy nghĩ gì hết, lao mình xuống làn nước biển lạnh buốt. Thế nên, chàng trai ngồi trên tảng đá hôm ấy Hoàng Dương thấy chính là Minh Hàn, anh không hề ảo giác chỉ có điều Minh Hàn nhanh hơn anh mà thôi.

Ngâm mình trong làn nước biển lạnh buốt, Minh Hàn biết ở trên bờ phía xa kia, Hoàng Dương đang khóc gọi tên mình. Tiếng khóc của anh như mũi dao xuyên vào trái tim Minh Hàn làm nước mắt Minh Hàn theo đó ứa ra. Minh Hàn muốn biết bao được đến bên anh, ôm chặt lấy anh nhưng Minh Hàn biết không thể. Đau đớn, Minh Hàn không dám nhìn anh thêm nữa, bơi về phía đám đông, chỉ mong sao Hoàng Dương không nhìn thấy mình để anh có thể dễ dàng quên mình hơn.

Lên bờ, quần áo Minh Hàn ướt sũng, gió thổi mạnh làm thân thể buốt giá, song Minh Hàn không thấy lạnh mà chỉ thấy đau thôi. Nếu như con tim Hoàng Dương rỉ máu thì trái tim Minh Hàn lúc này đây cũng tan vỡ. Lớp băng Minh Hàn cố gắng tạo nên lúc này trở thành thứ vũ khí nhọn sắc đâm sâu vào trái tim ấy.

Rời khỏi bãi biển, Minh Hàn chẳng buồn thay quần áo đã ướt, gọi xe đi thẳng đến mộ mẹ. Ngày mai là ngày sinh của Minh Hàn và cũng chính là ngày giỗ của mẹ. Cũng như Minh Hà, chưa bao giờ Minh Hàn được gặp mẹ, ngay cả trong những giấc mơ cũng không hề có. Mẹ là điều gì đó rất xa với Minh Hàn, tình mẫu tử ấy chưa bao giờ Minh Hàn cảm nhận được.

Thắp hương cho mẹ, Minh Hàn tự hỏi giờ này mẹ đang ở phương nào, mẹ có biết sự xuất hiện của Minh Hàn trên đời này không? Nếu mẹ biết thì mẹ có đồng tình với quyết định của Minh Hàn ngày hôm nay không? Không thể nào biết điều đó, Minh Hàn nhìn theo làn khói hương lan toả, ánh mắt trở nên vô hồn hơn, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng.

Cho đến khi quần áo trên người khô, Minh Hàn rời khỏi ngôi mộ, đi về nơi Minh Hàn đã sống mười lăm năm. Minh Hàn nghĩ chỉ có về nơi đó, Minh Hàn mới có thể cho lòng mình hoàn toàn tĩnh lặng, hình ảnh cậu ở nơi đó sẽ là một thứ thuốc hữu hiệu giúp Minh Hàn chôn vùi những thứ cảm xúc hiện tại mà đáng ra theo lời cậu thì Minh Hàn không nên và không được phép để nó xuất hiện.

Thế nhưng, Minh Hàn đã lầm. Mười lăm năm sống ở nơi này, lòng Minh Hàn giống như hồ nước phẳng lặng không hề gợn sóng, song từ khi gặp Hoàng Dương, trải qua sự việc vừa rồi, muốn trở lại nếp sống xưa thật không tài nào làm nổi. Dù Hoàng Dương chưa một lần đến nơi này nhưng sao nhìn đâu Minh Hàn cũng vẫn thấy hình ảnh của anh. Khi ngồi bên bàn ăn, Minh Hàn lại nhớ những lúc có anh ngồi cùng, thức ăn theo đó không thể nào xuôi xuống mà nghẹn ứ trong cổ họng. Lúc luyện võ Minh Hàn lại tưởng tượng trước mắt là Hoàng Dương đang ngắm mình. Vì thế, luyện võ chỉ được một lát, Minh Hàn đã sốt ruột, không thể tiếp tục được nữa.

Chỉ hai ngày sống không có Hoàng Dương, Minh Hàn cảm giác như đó là hai năm vậy. Minh Hàn nhớ đến những nụ hôn của anh, khao khát vòng tay ôm ấm áp của anh. Kỉ niệm với anh không nhiều song nó vẫn đủ sức khiến lòng Minh Hàn ấm lòng mỗi khi nhớ lại và tê tái, xót xa trước thực tại phũ phàng. Quyết định rời xa anh, Minh Hàn biết không bao giờ mình còn có được cảm giác ấy nữa.

Tối hôm nay, khi được Minh Hà báo tin thì Minh Hàn biết rằng những sợi dây đàn đứt liên tục chính là điềm báo cho sự chẳng lành sắp đến và lúc toàn bộ dây đàn cùng đứt là khi Hoàng Dương gặp tai nạn. Lái xe đi gấp, tâm trí Minh Hàn gửi tất cả nơi Hoàng Dương. Và lúc này đây, trước mặt Minh Hàn đã là bệnh viện, Minh Hàn xuống xe, chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, ngoài hành lang lúc này bà Ngọc Mai đang dựa vào vai ông Hoàng Thiên khóc nấc lên. Ông Minh Nhật ôm đầu, gục xuống, vẻ mặt thiểu não. Minh Hàn nhìn ba người đó mà như không thấy, chẳng chào hỏi hay nói năng câu nào, lặng lẽ đến bên cánh cửa vẫn đóng kín. Cánh cửa lạnh lẽo ngăn cách một bên là Minh Hàn còn bên kia là Hoàng Dương trong tình trạng thập tử nhất sinh.

Đứng dựa lưng vào cánh cửa, đôi chân Minh Hàn dần dần khuỵ xuống, đôi mắt vô hồn bất giác nhỏ lệ. Đây là lần thứ hai Minh Hàn chứng kiến Hoàng Dương ở trong tình trạng nguy hiểm nhưng sao tâm trạng hai lần của Minh Hàn khác nhau quá. Nếu như lần trước ánh mắt ấy chỉ chợt buồn không biết nguyên do từ đâu đến còn lần này đôi mắt vốn như phủ lớp sương mờ trở nên sầu thảm hơn bao giờ hết. Khuôn mặt lạnh lùng của Minh Hàn đã được thay bằng khuôn mặt đượm màu bi ai.

Ông Minh Nhật ngẩng lên nhìn vẻ mặt của thằng con trai mà ông tưởng như băng tuyết mà giật mình đến xót xa. Đôi mắt Minh Hàn ông ngỡ như sẽ không bao giờ biết khóc, khuôn mặt Minh Hàn ông ngỡ như không bao giờ biết buồn bởi gần hai mươi năm nay ông chưa hề thấy những bất kì một thứ cảm xúc nào trên người con này của ông. Vậy mà giờ đây lệ tuôn rơi trên gương mặt thanh nhã ấy khiến ông sững người và cảm thấy nỗi buồn trong đáy mắt ấy lớn không thể tả. Ông như bị hút hồn vào ánh mắt đau thương kia để cho cõi lòng ông cũng là sự thê lương khôn xiết.

Minh Hà và Minh Khang vào sau, thấy Minh Hàn như vậy thì vô cùng đau lòng. Hai chị em chưa nhìn thấy Minh Hàn khóc bao giờ kể từ khi Minh Hàn năm tuổi đến giờ, bỗng dưng thấy nước mắt ướt nhoè khuôn mặt băng giá thì biết rằng Minh Hàn đau đớn đến mức nào. Nếu không với khả năng chôn vùi cảm xúc của Minh Hàn thì chắc chắn hai người không thể nào phải chứng kiến cái cảnh Minh Hàn ngồi bệt xuống đất mà khóc thế kia.

Lặng lẽ ngồi cạnh Minh Hàn, Minh Hà nhẹ nhàng kéo đầu em trai dựa vào vai mình. Đã bao lần chị muốn làm chỗ dựa cho Minh Hàn nhưng Minh Hàn không bao giờ để cho chị có cơ hội ấy. Lúc này đây chị biết Minh Hàn rất cần chị, tuy chị không thể thay Hoàng Dương làm cho nỗi buồn, nỗi lo trong Minh Hàn tan biến nhưng ít ra chị cũng có thể giúp Minh Hàn nhẹ lòng hơn.

Minh Hàn gục mặt vào vai chị và khóc lên như một đứa trẻ. Cậu đã từng nói yêu chỉ làm cho con người đau khổ, phải chăng đây chính là nỗi đau Minh Hàn phải gánh chịu, nỗi đau khi chứng kiến người mình yêu thương không biết sống chết thế nào còn mình thì bất lực? Minh Hàn không biết chỉ biết rằng trong lòng Minh Hàn lúc này chỉ nguyện cầu một điều duy nhất là Hoàng Dương được bình an cho dù Minh Hàn phải đau khổ như thế nào đi chăng nữa.

Mới vừa rồi, Minh Khang được Minh Hà cho biết rằng trên đường đi tìm Minh Hàn, Hoàng Dương đã đâm vào chiếc xe tải bị thương rất nặng và lúc này nhìn vẻ mặt Minh Hàn, Minh Khang cảm thấy thương thay cho người anh trai của mình. Minh Khang ái ngại nhìn nỗi sầu hằn trên đôi mắt mà trước giờ chỉ truyền đến cho Minh Khang một cảm giác lạnh lẽo. Trong cuộc đời của mình, Minh Khang chưa một lần nhìn thấy Minh Hàn khóc hay cười một lần nào. Nhiều lúc Minh Khang tự hỏi người anh cùng cha khác mẹ của mình biểu hiện cảm xúc thì sẽ như thế nào. Đến lúc này chứng kiến cảnh kia, Minh Khang nghĩ thà nhìn Minh Hàn lạnh lùng có lẽ vẫn dễ chịu hơn.

Hơn một giờ sau, đèn phòng cấp cứu chưa tắt. Dường như nước mắt không thể rơi thêm được nữa, khuôn mặt Minh Hàn trở lại thần sắc vốn có. Minh Hàn đứng dậy, bước đến lan can, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Không gian bệnh viện sáng lên sắc trắng lạnh lẽo nhưng có lẽ cũng không thể lạnh bằng gương mặt lúc này của Minh Hàn. Hai lần Hoàng Dương phải cấp cứu, lần trước anh có thể an lành, còn lần này thì sao? Minh Hàn không dám nghĩ, cố gắng xua đi tất cả nỗi bất an lo sợ đang nhen lên trong lòng mình. Sợ? Phải! Minh Hàn đang rất sợ. Sợ phải nghe tin xấu từ bác sĩ. Sợ khi nghĩ đến tương lai sẽ ra sao khi Minh Hàn mất Hoàng Dương. Sợ Thần Chết sẽ đến, sẽ đem Hoàng Dương rời xa Minh Hàn, rời xa thế giới này mãi mãi........ Không thể nào loại bỏ đi nỗi sợ hãi ấy, Minh Hàn chỉ biết cố gắng làm sao cho giá băng từ đáy sâu tâm hồn mình có thể làm đông cứng tất cả, biến mọi cảm xúc thành hư vô.

Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai nhìn Minh Hàn rồi nhìn nhau lắc đầu. Kể từ hôm Hoàng Dương cùng Minh Hàn rời khỏi nhà, ông bà vô cùng đau buồn, tối nay nghe tin dữ, ông bà rất sốc, nỗi đau trước đó nhân lên đến quặn thắt cả cõi lòng, song lúc này đây thấy Minh Hàn như vậy thì không hiểu sao ông bà lại có cảm giác sự đau đớn trong lòng mình so với Minh Hàn thì có là gì. Lần đầu tiên thấy Minh Hàn rơi nước mắt đối với ông bà có lẽ nào lại đáng sợ hơn khi nghe tin Hoàng Dương bị tai nạn chưa rõ sống chết. Ông bà khó hiểu cho những suy nghĩ trong lòng mình, hai người ngoảnh mặt đi nơi khác không dám quan sát Minh Hàn thêm một giây nào nữa.

Nặng nề và vô cùng chậm chạp là bước đi của thời gian lúc này. Con người ta phải chờ đợi bất kì một điều gì đó đã rất khó chịu, lúc này sáu người chờ đợi sự phản hồi từ Thần Chết: chấp nhận hay từ chối đem Hoàng Dương đi thì khó chịu hơn gấp nhiều lần. Sáu người chờ ngoài hành lang phòng cấp cứu với sáu tâm trạng buồn đau mang sáu cấp độ khác nhau, song trong lòng cả sáu người đều nhen lên một ngọn lửa hy vọng giống nhau: Hoàng Dương bình an vô sự.

Nếu như bên ngoài là không khí ảm đạm, thê lương, thì bên trong phòng cấp cứu là không khí hoàn toàn khác hẳn: cực kì căng thẳng và khẩn trương. Từng giây từng phút trôi qua là tính mạng Hoàng Dương càng lúc càng nguy hiểm hơn. Các bác sĩ toát mồ hôi hột, họ biết bệnh nhân mà họ đang chữa trị là ai và nếu như ca cấp cứu không thành công thì......Thế nên lúc này đây, họ chỉ biết chạy đua với thời gian và dốc hết sức mình mà thôi.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng thì ánh đèn phòng cấp cứu mới tắt, vị bác sĩ đứng tuổi mở cửa, bước ra. Năm người lập tức chạy đến vây quanh bác sĩ, chỉ riêng Minh Hàn vẫn đứng bất động.

Bà Ngọc Mai vội vàng hỏi:

- Bác sĩ! Con trai tôi thế nào rồi?

Sáu trái tim như ngừng đập lắng nghe câu trả lời chậm rãi và rõ ràng của vị bác sĩ:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Hiện tại cậu ấy đang hôn mê. Cậu ấy có tỉnh lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ấy thôi!

Bà Ngọc Mai rưng rưng lệ:

- Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao? Hoàng Dương có thể sẽ không tỉnh lại nữa?

Dù không muốn nhưng người bác sĩ đó vẫn phải gật đầu:

- Đúng vậy! Có thể đến sáng cậu ấy sẽ tỉnh, có thể là ngày mai, ngày kia, cũng có thể là một năm, hai năm. Và tất nhiên không loại trừ khả năng cả cuộc đời này cậu ấy cũng vẫn chỉ hôn mê như vậy.

Bà Ngọc Mai ôm mặt, dựa vào ông Hoàng Thiên khóc nức nở nhưng nước mắt thì không thể rơi thêm được nữa. Câu nói vừa rồi của bác sĩ khiến bà có cảm giác mọi thứ tốt đẹp xung quanh bà biến mất chỉ còn lại sự đau khổ và thê lương mà thôi. Quãng đời còn lại của bà sẽ ra sao đây nếu như bà mất đi thằng con duy nhất này?

Ông Hoàng Thiên vỗ về vợ song mắt ông cũng đỏ hoe. Cố gắng nuốt nước mắt vào trong, ông nói:

- Bác sĩ hãy dùng mọi cách, chỉ cần Hoàng Dương tỉnh lại thôi, chi phí lên đến bao nhiêu đi nữa, chúng tôi cũng chấp nhận hết.

Một lần nữa, vị bác sĩ bất đắc dĩ phải lắc đầu:

- Tất cả chỉ dựa vào ý chí và ham muốn sống của cậu ấy thôi!

Ông Hoàng Thiên nói:

- Bây giờ chuyển con tôi ra nước ngoài điều trị thì thế nào?

Bác sĩ đáp:

- Tôi không dám chắc điều gì cả. Nếu muốn chuyển đi cũng cần phải chờ một thời gian xem tình trạng của cậu ấy. Hiện tại thì chưa thể chuyển đi được.....

Người bác sĩ đứng tuổi đang nói bỗng khựng lại khi thấy một thân ảnh đi qua ông, mở cửa vào phòng Hoàng Dương đang nằm. Khuôn mặt của người đó khiến ông nhìn không chớp mắt vì quá kì lạ. Ngay từ khi vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, ông đã phải chú ý đến người thanh niên đó bởi ông đoán cậu ta cũng là một người thân của bệnh nhân bởi trên gương mặt lạnh lùng băng giá của cậu ta dù che giấu đến thế nào thì nét sầu khổ vẫn lộ ra nhưng ông không thể nào hiểu nổi cậu ấy không giống như những người khác chạy vội đến hỏi thăm tình hình của bệnh nhân mà lại đứng bất động, coi như không có sự xuất hiện của ông vậy. Cho đến lúc này, cậu ta mới có chuyển động đầu tiên khiến ông càng ngỡ ngàng hơn bởi cậu ta cũng không cần biết đến sự đồng ý của ông đã được thăm bệnh nhân hay chưa mà đi vào xem mọi thứ xung quanh cậu ta không hề tồn tại vậy. Dẫu biết rằng khi người thân của mình chưa biết sống chết ra sao, tâm trạng của con người thường không ổn định nhưng đến mức lạ lùng thế thì ông chưa thấy bao giờ, đặc biệt là khuôn mặt lạnh đến rùng mình kia cùng một thái độ làm cho không một ai dám cản bước thì ông thực không dám tưởng tượng.

Năm người đang nghe bác sĩ nói cũng phải dừng lại, ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của bác sĩ và bắt gặp hình ảnh Minh Hàn không khác nào một cái xác không hồn, lạnh lẽo đến cùng cực. Họ không rõ khi nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Hoàng Dương khiến họ đau khổ hơn hay khi nhìn bộ dạng kia của Minh Hàn nữa. Năm người không sao biết được lớp băng giá phủ trên gương mặt Minh Hàn kia là do Minh Hàn quá giỏi chôn giấu cảm xúc hay là chính nỗi đau ấy hoá thành băng giá làm biến mất tất cả các giác quan của Minh Hàn.

Cho đến khi Minh Hàn khuất bóng thì ánh mắt của mọi người mới có thể trở lại phía bác sĩ. Ông Hoàng Thiên nói:

- Tôi có thể vào thăm con trai được không?

Bác sĩ gật nhẹ:

- Có thể. Nhưng mọi người chú ý yên lặng, không được quá xúc động làm kinh động đến bệnh nhân.

Ông Hoàng Thiên nói:

- Vâng. Cảm ơn bác sĩ!

Bác sĩ bước đi, trong đầu ông vẫn là hình ảnh người thanh niên ông vừa thấy.

Bên trong lúc này, Minh Hàn đứng bất động nhìn người mình yêu. Phủ khắp người Hoàng Dương là màu trắng, đầu anh băng trắng, khuôn mặt nam tính của anh cũng che đi bởi mặt nạ thở Oxy. Hai ngày trước Minh Hàn còn thấy Hoàng Dương cười tươi, ngập tràn hạnh phúc khi ở bên mình, vậy mà giờ đây.....hình ảnh Hoàng Dương như ngàn con dao xuyên nát trái tim Minh Hàn vậy.

Minh Hàn lặng lẽ ngồi xuống bên giường anh, nắm lấy bàn tay anh, cố gắng tìm lấy hơi ấm hôm nào. Bất giác nước mắt mặn đắng lại lăn dài trên gò má Minh Hàn. Nhìn Hoàng Dương, lấy tay gạt đi nước mắt, Minh Hàn nghẹn ngào nói:

- Anh sẽ không sao! Nhất định anh sẽ không sao! Vậy thì tại sao em phải khóc chứ?

Gượng cười, Minh Hàn chạm nhẹ vào khuôn mặt Hoàng Dương nói:

- Anh mở mắt ra nhìn em đi anh!

- Anh muốn em cười đúng không anh?

- Em đang cười này, anh cười với em đi nào!

Áp bàn tay Hoàng Dương vào má mình, Minh Hàn cười nhẹ:

- Cả đời này em chỉ cười với anh thôi anh nhé!

- Bác sĩ nói không biết bao giờ anh sẽ tỉnh và có thể mãi mãi anh không tỉnh nhưng em tin anh sẽ tỉnh lại.

- Trời vẫn còn tối, anh muốn ngủ đúng không nào? Đến sáng, anh phải thức dậy đi chơi với em nhé!

- ...........................

Nói đến đây, dù cố gắng kiềm chế thế nào, nước mắt vẫn rơi trên gương mặt lạnh giá của Minh Hàn. Bao nhiêu năm Minh Hàn không hề nhỏ một giọt lệ, vậy mà chỉ trong vài ngày nay không biết Minh Hàn đã khóc biết bao lần. Minh Hàn tự hỏi từ khi nào mình trở nên yếu đuối đến vậy. Cậu đã dạy Minh Hàn phải cứng rắn và mạnh mẽ, phải lạnh lùng và tàn nhẫn; mà muốn vậy thì phải giết chết mọi cảm xúc nhưng giờ đây thì sao? Minh Hàn không thể nào làm ngơ được khi nhìn Hoàng Dương nằm bất động, không có một chút phản ứng nào. Vừa mới đây thôi, Minh Hàn thậm chí không dám đối diện với bác sĩ. Khi cửa phòng cấp cứu mở ra, Minh Hàn rất rất rất muốn chạy đến hỏi bác sĩ về tình hình của Hoàng Dương song Minh Hàn lại không đủ dũng khí để chấp nhận sự thật có thể Hoàng Dương sẽ không tỉnh lại. Trong lòng Minh Hàn vừa mới thắp lên ngọn lửa hy vọng rằng Hoàng Dương sẽ như lần trước, mọi thứ sẽ qua mau, Minh Hàn không dám để cho tin xấu về anh dập tắt hy vọng nhỏ nhoi ấy. Vì thế Minh Hàn đứng chôn chân tại chỗ nhưng toàn thần tập trung lắng nghe, không hề bỏ sót một lời nào từ bác sĩ. Người Minh Hàn run lên, chân tay tê cứng, tai ù đi khi nghe từng lời rõ ràng của bác sĩ. Thế là điều Minh Hàn không mong muốn nhất cũng đã đến. Học cách chấp nhận sự thật và coi mọi thứ là hư vô là điều Minh Hàn làm từ nhỏ nhưng sao sự thật này đắng cay quá khiến Minh Hàn không thể nào chấp nhận nổi, không thể nào xem như là không có.

Minh Hàn không dám nghe thêm lời nào của bác sĩ nữa, đôi chân của Minh Hàn vô thức đi vào thăm Hoàng Dương. Minh Hàn muốn được nhìn anh, được ôm anh. Lúc này nhìn anh như vậy, Minh Hàn không thể nào kiềm lòng được. Minh Hàn không biết rằng cảm xúc là thứ không bao giờ con người chế ngự được. Dù là hai mươi năm, ba mươi năm hay năm mươi năm Minh Hàn chôn giấu nó nhưng nó sẽ vẫn không chết mà âm ỉ cháy bên trong Minh Hàn chờ khi có cơ hội sẽ bùng phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và giờ đây, tình yêu dành cho Hoàng Dương cùng nỗi đau anh đang phải chịu chính là ngọn gió thổi bùng tất cả cảm xúc bấy lâu tưởng như nguội lạnh trong Minh Hàn.

- Anh tìm em vất vả lắm hả anh? Chị Minh Hà nói anh đã không ăn uống gì quỳ dưới mưa nửa ngày trời chỉ để biết một nơi mà không rõ em có ở đấy hay không. Sao anh phải khổ vậy chứ?

- Vì anh yêu em đúng không anh? Em cũng rất yêu anh, yêu anh hơn cả chính bản thân em nữa.

- Bây giờ em về bên anh rồi này. Em sẽ không đi đâu nữa. Anh đã nói cả đời này chúng ta sẽ bên nhau, đến khi đầu bạc trắng, răng rụng hết, chân không đi được nữa cũng sẽ vẫn không rời nhau thì anh phải mau tỉnh dậy nhé anh!

- ........................

Ông Hoàng Thiên, bà Ngọc Mai cùng ông Minh Nhật, Minh Hà và Minh Khang bước vào, thấy Minh Hàn vừa khóc vừa nói như vậy thì không khỏi đau đớn. Từ khi nào nước mắt của họ cũng theo nước mắt Minh Hàn mà tràn ra ngoài. Năm người đứng bất động, bà Ngọc Mai dù rất muốn đến bên Hoàng Dương nhưng thấy Minh Hàn như vậy thì cũng chỉ dựa vào vai ông Hoàng Thiên mà khóc thôi.

Dường như không biết đến sự xuất hiện của năm người kia, Minh Hàn vẫn tiếp tục nói:

- Chị Khánh Ly nói: Yêu một người không nhất thiết là ở bên người đó mà phải làm sao cho người đó hạnh phúc. Điều đó đúng nhưng với em thì em chỉ hạnh phúc khi có anh ở bên, anh cũng vậy phải không?

- Em từng nghĩ nếu em rời xa thì sau một thời gian anh có thể vui vẻ và tìm hạnh phúc mới. Em đã sai rồi đúng không anh?

- Suốt gần hai mươi năm qua em là một người vô cảm, anh đến mang cảm xúc đến cho em. Em không biết đâu, anh phải tỉnh dậy cho em câu trả lời về những cảm xúc trong em lúc này là gì.

- Anh nói chúng ta sẽ thuyết phục bố mẹ anh đồng ý cho tình yêu của chúng ta. Muốn thuyết phục được thì anh phải chứng minh cho bố mẹ anh thấy chúng ta hạnh phúc thế nào chứ. Nếu anh cứ ngủ mãi thế này thì sao làm được?

- Anh biết không dù anh làm thế nào thì từ giờ trở đi em sẽ nghe theo anh và chỉ nghe theo anh thôi. Anh đi đâu em sẽ theo đấy, em sẽ không cho ai đụng vào anh đâu.

- Anh muốn biết lý do hả? Rất đơn giản vì em là của anh và mãi mãi chỉ là của anh. Trừ khi anh không còn yêu em thì em sẽ ra đi. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra anh nhỉ vì em tin anh sẽ mãi yêu em như em yêu anh.

- .......................................

Ôm chặt lấy người Hoàng Dương, gục mặt xuống ngực anh, Minh Hàn thầm thì:

- Anh mệt rồi thì cứ ngủ đi nhưng ngủ dậy phải giữ lời hứa với em đó. Em ôm anh ngủ anh nhé! Chúng ta cùng ngủ ngon và mơ đến những mơ đẹp thôi anh!

Minh Hà đứng nghe Minh Hàn nói mà lòng chị đau nhói. Chưa bao giờ chị thấy Minh Hàn nói nhiều như vậy, Minh Hàn mà chị biết là một người nói ba câu đã nhiều vậy mà giờ đây..... Những lời Minh Hàn nói ra tuy không một lời chứa đựng bất kì từ ngữ đau thương nào song chính vì như vậy lại càng khiến người ta xót xa hơn, mỗi câu Minh Hàn nói ra như như một nhát dao cứa mạnh vào trái tim mỗi người đứng đó.

Nếu như lúc mới vào Minh Hà còn có thể gục mặt vào Minh Khang mà khóc thì lúc sau chị không đủ can đảm đứng đó thêm nữa. Nhìn nụ cười méo mó trên gương mặt đong đầy nước mắt cùng những lời nói đắng cay của Minh Hàn, chị không thể cầm lòng thêm được nữa. Minh Hà ôm mặt khóc và chạy ra phía ngoài. Chị biết nếu để Minh Hàn thấy chị khóc như vậy thì sẽ khiến Minh Hàn đã vô cùng đau buồn lại càng đau buồn hơn.

Ngồi một mình ngoài hành lang, Minh Hà cố gắng nuốt nước mắt vào trong, chị muốn mình phải kiên cường lên làm chỗ dựa cho Minh Hàn nhưng chị lại không thể làm được. Nước mắt cứ rơi không hề tuân theo ý chí của chị. Từng lời của Minh Hàn văng vẳng bên tai, hiển hiện trong trí não, gặm nhấm cõi lòng chị khiến chị không sao cho đôi mắt thôi nhỏ lệ.

Một lát sau thì Minh Khang cũng đến ngồi bên Minh Hà. Đứng ở trong đó, Minh Khang không thể nào chịu nổi thêm nữa. Lời Minh Hàn tâm sự với Hoàng Dương cùng vẻ mặt của Minh Hàn không khác nào sự tra tấn tinh thần với những người đứng đó, khiến cho những trái tim sắt đá cũng muốn khóc.

Mắt đỏ hoe, Minh Khang nói với Minh Hà:

- Em không ngờ lần đầu tiên em nhìn thấy anh Minh Hàn bộc lộ cảm xúc lại đau đớn như vậy. Khuôn mặt lạnh lùng tưởng như không bao giờ biết vui, biết buồn của anh ấy lại có thể trở nên bi thương đến thế.

Minh Hà gật đầu:

- Chị cũng như em thôi. Ngày nhỏ khi còn ở nhà, Minh Hàn có khóc, có cười nhưng khi ấy cả hai chị em còn quá nhỏ. Đến bây giờ thấy Minh Hàn như vậy thực sự chị rất đau.

Im lặng. Một lát sau, Minh Hà tiếp:

- Người ta nói hai chị em sinh đôi có thần giao cách cảm, chỉ cần một người có chuyện thì người kia ắt sẽ cảm nhận được. Chị không biết điều đó có đúng không nữa nhưng mỗi khi Minh Hàn làm sao thì chị cũng không thể ở yên được.

Minh Khang nhìn vào mí mắt đã sưng của Minh Hà nói:

- Chị phải mạnh mẽ lên, bây giờ anh Hoàng Dương thì đã vậy, không biết bao giờ mới có thể tỉnh, chỉ có chị mới có thể làm chỗ dựa cho anh Minh Hàn thôi.

Minh Hà gạt đi dòng nước mắt đang rơi trên gò má thanh tú nói:

- Ừ! Chị sẽ không khóc nữa. Có gì phải buồn chứ, biết đâu ngày mai Hoàng Dương sẽ tỉnh và Minh Hàn lại trở về bình thường thôi.

Minh Khang gượng cười an ủi Minh Hà. Đúng lúc đó thì ba người lớn tuổi bước ra. Ông Minh Nhật lại gần Minh Hà và Minh Khang nói:

- Chúng ta về thôi. Hai con cần nghỉ ngơi một chút rồi sẽ vào thăm Hoàng Dương sau.

Minh Hà nói:

- Con muốn ở lại đây với Minh Hàn!

Ông Minh Nhật lắc đầu:

- Không được! Con muốn đổ gục ra đây để Minh Hàn lo thêm hả?

Minh Khang vỗ về Minh Hà:

- Bố nói đúng đó! Chị về nghỉ một lát rồi đến với anh Minh Hàn cũng không muộn. Em sẽ ở đây!

Ông Minh Nhật nói:

- Không đứa nào ở đây hết! Cả hai cùng về, Minh Khang còn phải đi học nữa.

Hai chị em cùng muốn ở lại song nhìn vẻ mặt kiên quyết của bố thì đành đứng dậy, nhìn vào phòng lần nữa trước khi ra về.

Cho đến khi ba bố con ông Minh Nhật khuất bóng, bà Ngọc Mai nói:

- Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Nếu Hoàng Dương có mệnh hệ gì thì em cũng không sống nổi nữa.

Ông Hoàng Thiên ôm chặt vợ nói:

- Hoàng Dương sẽ không sao đâu em! Con trai chúng ta luôn mạnh mẽ, nó sẽ không ra đi khi nó chưa làm được việc nó mong muốn đâu.

Bà Ngọc Mai thở dài:

- Điều nó mong muốn là được kết hôn với Minh Hàn nhưng chuyện đó thì sao có thể được đây?

Ông Hoàng Thiên nói:

- Tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa. Ngăn cản nó thì chắc chắn xảy ra chuyện và mất con là điều không thể tránh khỏi. Ủng hộ nó thì thực sự tôi chưa chấp nhận được.

Bà Ngọc Mai gật đầu:

- Phải! Vì Minh Hàn nó sẵn sàng chết, sẵn sàng quỳ dưới chân người khác thì hẳn Hoàng Dương sẽ không bao giờ chịu từ bỏ Minh Hàn.

Ngừng một chút, bà Ngọc Mai tiếp:

- Nhìn vẻ mặt Minh Hàn và nghe cậu ấy nói thì em biết cậu ấy cũng đang rất buồn, rất đau nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Song càng làm vậy lại càng buồn, càng đau hơn.

Ông Hoàng Thiên nói:

- Ừ! Tôi cũng thấy vậy. Minh Hàn từng có ý định rời xa Hoàng Dương và kết quả là thế này đây.

Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau lắc đầu, ông Hoàng Thiên đi đến kết luận:

- Chúng ta chờ Hoàng Dương tỉnh dậy rồi tính tiếp. Bây giờ có nói bao nhiêu cũng chẳng giải quyết được gì.

Bà Ngọc Mai nói:

- Cầu mong sao cho Hoàng Dương được bình an vô sự là em đã mãn nguyện rồi, không mong gì hơn.

Sáng hôm đó, khi Hoàng Dương được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt không được bao lâu thì Quỳnh Nga biết tin và đến thăm. Ông bà Hoàng Thiên, Ngọc Mai vừa ra ngoài. Thực sự ông bà không thể nào đặng lòng khi nhìn Hoàng Dương hôn mê như vậy, còn Minh Hàn thì cực kì lạnh lùng. Thế nên, ông bà quyết định ra ngoài một lát cho khuây khoả, lấy lại sức.

Trong phòng lúc này chỉ có Minh Hàn, nỗi sầu đã được dấu xuống đáy mắt, khuôn mặt băng giá, Minh Hàn nắm chặt tay Hoàng Dương. Minh Hàn đau đớn khi thấy anh chưa hề có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại, thậm chí có lúc tình trạng của anh còn xấu thêm. Đối với Minh Hàn chỉ cần Hoàng Dương tỉnh lại thì dù phải đánh đổi gì Minh Hàn cũng chấp nhận chứ nhìn anh như thế này lòng Minh Hàn tan nát, sôi sục dưới lớp băng Minh Hàn cố gắng tạo ra.

Quỳnh Nga mở cửa phòng bước vào, nước mắt ướt khoé mi, cô ta đặt tạm bó lên bên giường anh, ngồi xuống bên giường, cất tiếng:

- Tại sao anh lại bất động thế này? Em biết sống thế nào nếu như không có anh đây..........

Minh Hàn chưa bao giờ để cô ta vào trong mắt và lúc này thì càng không có tâm trạng để ý đến cô ta. Cô ta nói gì, làm gì Minh Hàn cũng mặc kệ, coi như không có sự xuất hiện của cô ta vậy, toàn tâm toàn ý ngắm nhìn Hoàng Dương. Nhưng một vật đã lọt vào tầm mắt của Minh Hàn khiến Minh Hàn không thể ngồi yên, coi như không thấy được.

Lạnh lùng, Minh Hàn đứng dậy, di chuyển đến gần vị trí của Quỳnh Nga.

Quỳnh Nga đang vừa khóc, vừa than, vừa nói với Hoàng Dương vẫn còn hôn mê, thấy Minh Hàn tiến về phía mình thì ngỡ ngàng. Khi bước vào phòng, cô ta đã nhìn qua Minh Hàn và phải rùng mình một cái trước sắc diện giá lạnh của Minh Hàn. Cô ta không hiểu sao mình đã gặp cậu ta mấy lần mà vẫn không thể nào loại bỏ được cảm giác đó. Bây giờ Minh Hàn lại tới gần, vẻ ngoài không chút biểu cảm càng khiến Quỳnh Nga không lạnh mà run.

Thế nhưng, Minh Hàn không nói câu nào, đi qua Quỳnh Nga, đến bên bó hoa cô ta vừa mang tới, nhẹ nhàng cầm lên và đi về phía góc phòng. Quỳnh Nga không sao hiểu được Minh Hàn định làm gì, chỉ biết nhìn theo Minh Hàn mà thôi. Chẳng lẽ Minh Hàn định cắm hoa vào lọ? Quỳnh Nga ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy vì dáng vẻ của Minh Hàn không có chút nào giống như sẽ làm công việc đó, Minh Hàn cũng không có lấy lọ hoa.

Và Quỳnh Nga cũng không phải chờ đợi lâu, Minh Hàn cho cô ta lời đáp trong vòng không quá một phút. Bó hoa của Quỳnh Nga được Minh Hàn không thương tiếc ném vào sọt rác.

Chứng kiến bó hoa của mình mang đến thăm Hoàng Dương bị người ta vứt như vậy, Quỳnh Nga không thể nào nén nổi sự tức giận. Cô ta đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:

- Tại sao cậu dám bỏ hoa của tôi đi?

Minh Hàn không nói không rằng, như không nghe thấy lời Quỳnh Nga, trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, nắm tay Hoàng Dương.

Quỳnh Nga giận sôi máu, chỉ thẳng tay vào mặt Minh Hàn:

- Tôi nói cậu có nghe không hả? Bó hoa của tôi dành cho Hoàng Dương chứ không phải cho cậu, cậu không có quyền làm thế.

Im lặng. Minh Hàn không hề có bất kì một phản ứng nào.

Không thể nhịn nổi nữa, Quỳnh Nga đi sang phía đối diện, xoay vai Minh Hàn hướng thẳng mặt mình nói:

- Cậu bị câm hay điếc hả? Cậu ra nhặt lại bó hoa cho tôi ngay lập tức!

Gạt tay Quỳnh Nga khỏi vai mình, Minh Hàn nói, giọng không cảm xúc:

- Đồ tôi đã vứt đi không bao giờ tôi nhặt lại và bó hoa kia thì không đáng cho tôi nhặt lại.

Nhìn Minh Hàn như vậy, Quỳnh Nga hơi sợ nhưng cô ta chưa bao giờ cho phép ai vứt đồ của cô ta đi mà không hỏi ý kiến trước như vậy. Thế nên, dù thế nào Quỳnh Nga cũng nuốt không trôi cục tức này. Tuy nhiên, Quỳnh Nga cũng đã dịu giọng hơn lúc trước:

- Vậy cớ làm sao cậu lại bỏ hoa của tôi đi mà không nói với tôi một tiếng nào?

Minh Hàn thản nhiên:

- Hoàng Dương không thích.

Quỳnh Nga tức nghẹn họng:

- Anh ấy thích hay không làm sao cậu biết được?

Minh Hàn cũng không nói nhiều:

- Cái gì tôi không thích thì anh ấy cũng không thích!

Quỳnh Nga càng khó chịu hơn:

- Cậu là gì mà dám nói vậy chứ? Cho dù có là vậy thì cậu cũng không được phép vứt hoa của tôi như thế.

Minh Hàn cười khẩy:

- Tại sao không? Hoàng Dương là người yêu của tôi. Bất kì ai muốn động vào anh ấy hay tặng anh ấy bất cứ thứ gì phải qua mặt Dương Minh Hàn này.

Quỳnh Nga đỏ mắt:

- Cậu và Hoàng Dương cùng là con trai làm sao có thể? Anh ấy không thể nào yêu con trai được.

Minh Hàn không nói, để mặc Quỳnh Nga buông lời:

- Chính cậu đã dụ dỗ anh ấy. Cậu là đồ biến thái, bệnh hoạn!

- Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho anh ấy và gia đình anh ấy nữa chứ. Hoàng Dương không thể nào biến thái như cậu được.

- Sao cậu không nói gì? Tôi nói đúng quá mà! Hoàng Dương bị như thế này chẳng phải cũng vì đi tìm cậu hay sao? Cậu chính là nguyên nhân của mọi vấn đề.

- ...............................

Ánh mắt sắc lạnh, Minh Hàn nhìn thẳng vào Quỳnh Nga và nói sau khi cô ta đã có dấu hiệu ngừng lời:

- Chị nói hết chưa?

Quỳnh Nga thấy ánh mắt đó của Minh Hàn thì tự động khoá miệng lại bởi cô ta biết mình chắc chắn không yên lành nếu nói thêm câu nào nữa.

Thần sắc lạnh lùng cực độ, Minh Hàn nói:

- Chị hãy nghe cho rõ, tôi nói lần cuối: Tôi là người yêu của Hoàng Dương. Chuyện của chúng tôi không liên quan đến chị. Và bây giờ thì tôi không muốn nghe chị nói cũng như nhìn thấy mặt chị. Nếu chị muốn tôi giúp chị chỉnh sửa lại khuôn mặt của chị thì chị cứ việc ở lại đây.

Quỳnh Nga vô cùng tức giận, song cô ta từng nghe kể về Minh Hàn và biết chắc Minh Hàn hoàn toàn có thể làm thế. Vì sự an toàn của bản thân, Quỳnh Nga đành rời khỏi phòng song cô ta quyết không bỏ cuộc.

Bước ra ngoài phòng và đóng cửa lại, Quỳnh Nga đưa hai tay áp má mình. Cô ta thấy mặt mình chợt nóng rồi chợt lạnh, cũng chẳng biết rốt cuộc là vì cái gì nữa. Gương mặt Minh Hàn vừa rồi thực sự quá lạnh, Quỳnh Nga chưa bao giờ hình dung ra được một khuôn mặt thanh nhã lại trở nên đáng sợ như vậy. Hôm nào Hoàng Khải kể cho Quỳnh Nga nghe về Minh Hàn, cô ta chưa tin lắm vì nghĩ rằng một người với vẻ ngoài thư sinh, thậm chí còn có phần yếu hơn người anh trai là con mọt sách của cô ta thì làm sao có thể đánh tan đám đầu gấu không sót lại một mống chứ? Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt của Minh Hàn thì cô ta nghĩ mình nên xem lại nhận định trước đó.

- Cậu ta thực sự không dễ đối phó. Nhưng hãy chờ xem, Lý Quỳnh Nga này không bao giờ thua cuộc đâu! – Quỳnh Nga lẩm bẩm.

Xuống dưới sân bệnh viện thì Quỳnh Nga thấy Minh Hà đi cùng một người con trai trạc tuổi Minh Hà đang tiến vào. Cô ta gieo cho hai người đó cái nhìn không có gì tốt đẹp, nguýt dài rồi đi thẳng.

Quỳnh Nga lên xe định đi đâu đó để xả hơi thì bố cô ta gọi về gấp. Không bao lâu sau thì Quỳnh Nga đã ở trong phòng của bố cô ta, ông Lý Khang. Ông vừa gọi cô con gái vì ông vừa được thằng con trai nói vài việc không hay ho mà con gái ông đang làm. Vì thế, khuôn mặt ông lúc này không được dễ coi cho lắm.

- Con ngồi xuống đi! – Ông Lý Khang nói.

Quỳnh Nga vẫn đứng:

- Con đang có việc gấp, có chuyện gì bố nói luôn đi ạ!

Ông Lý Khang nói:

- Được! Đó là chuyện liên quan đến Hoàng Dương. Tại sao cậu ta đã có vợ mà con......

Nhìn nét mặt tối sầm của bố Quỳnh Nga hơi run nhưng cô ta đã quen nên cũng không ngại mà ngắt lời:

- Anh Đức Tuấn đã nói với bố hả?

Ông Lý Khang gật đầu:

- Đúng! Con hãy giải thích đi.

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Bố nghĩ sao nếu con trở thành con dâu của tập đoàn Thiên An? Chẳng phải công ty của bố....

Ông Lý Khang nghi hoặc nói:

- Ý con là....

Quỳnh Nga cười khẩy:

- Vâng! Khi ấy bố sẽ không phải e dè tập đoàn Thiên An nữa và chưa biết chừng nó sẽ thuộc về gia đình chúng ta.

Ông Lý Khang gật gù:

- Ừ! Con nói cũng đúng. Nhưng Hoàng Dương không yêu con, Đức Tuấn còn nói cậu ta là một người đồng tính, vậy thì sao có thể?

Quỳnh Nga tiến lại gần bóp vai cho bố cô ta:

- Chuyện đó bố khỏi lo, cứ để đó cho con. Sớm muộn anh ta cũng thuộc về con thôi.

Ông Lý Khang cười sảng khoái:

- Được lắm! Không uổng là con gái của bố. Sáng nay bố cũng mới nghe tin Hoàng Dương bị tai nạn nghiêm trọng, con nên nhân cơ hội này tiếp cận để lấy lòng bố mẹ cậu ta. Còn bố thì.....

Quỳnh Nga đắc ý:

- Chiếm lấy dần thị phần của tập đoàn Thiên An!

Thế rồi cả hai cùng bật cười vang cả căn phòng.

Quay trở lại sân bệnh viện lúc Quỳnh Nga ở đó, người con trai đi cùng Minh Hà thấy lạ, hỏi:

- Em quen cô ta hả?

Minh Hà lắc đầu:

- Không! Em tưởng cô ta nhìn anh chứ?

Người con trai khó hiểu:

- Chúng ta đều không có mắc mớ gì với cô ta, tại sao cô ta lại nhìn chúng ta như vậy nhỉ?

Minh Hà nói:

- Chắc cô ta nhìn ai đó gần chúng ta hay nhận lầm người.

Người con trai gật nhẹ:

- Có lẽ vậy. Chúng ta vào thăm Hoàng Dương với Minh Hàn thôi.

Hai người bước nhanh về phía trước nhưng trong đầu vẫn thấy kì quái vì cái nhìn mà hai người cho là vô duyên cớ của Quỳnh Nga. Người con trai đi cùng Minh Hà không ai khác chính là Duy Bảo. Ngày Minh Hà bị bố gọi về nước thì Duy Bảo cũng về nhưng hai người cũng không thường xuyên gặp nhau bởi bố Minh Hà vẫn không cho phép. Ngày hôm nay, nghe tin về Hoàng Dương, Duy Bảo muốn tới thăm vì dù sao Minh Hàn cũng đã giúp hai người và Hoàng Dương yêu Minh Hàn cũng góp phần khiến bố Minh Hà không ép Minh Hà thành hôn với Hoàng Dương như trước nữa.

Về phần Minh Khang thì lúc này đang phải nằm ở nhà vì bị sốt. Từ bệnh viện về nhà, Minh Khang thấy người khó chịu và nhức đầu. Sáng nay dậy, Minh Khang hắt hơi và ho liên tục nên mẹ Minh Khang nhất quyết không cho cậu rời khỏi nhà dù chỉ nửa bước, dẫu Minh Khang cũng chỉ là sốt nhẹ.

- Cốc! Cốc! Cốc! – Duy Bảo gõ cửa.

Từ bên trong, giọng nói không chút cảm xúc đáp:

- Vào đi!

Minh Hà và Duy Bảo vào phòng thì vẫn chỉ có Minh Hàn ở đó, tư thế, nét mặt so với khi Quỳnh Nga bước vào không có gì thay đổi. Minh Hàn nhìn qua hai người một cái lạnh lẽo rồi thôi, ánh mắt trở lại nơi khuôn mặt hơi tái của Hoàng Dương.

Minh Hà đến bên em trai, nhẹ nhàng nói:

- Hoàng Dương thế nào rồi? Anh ấy đã tỉnh chưa?

Dù thấy Hoàng Dương vẫn đang hôn mê song Minh Hà vẫn hỏi vậy bởi biết đâu Hoàng Dương mới tỉnh rồi ngủ thì sao.

Minh Hàn có nghe nhưng im lặng không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì cả. Thực sự lúc này Minh Hàn không muốn trò chuyện gì với bất cứ ai, kể cả Minh Hà, trừ khi Hoàng Dương có thể lập tức tỉnh dậy thì sẽ hoàn toàn khác.

Duy Bảo và Minh Hà nhìn vẻ mặt đó của Minh Hàn thì biết Hoàng Dương vẫn bất tỉnh. Từ khi yêu Minh Hà đến nay, Duy Bảo có gặp Minh Hàn vài lần, mỗi lần Minh Hàn cũng chỉ nói với Duy Bảo một câu chào mà thôi, thần sắc hoàn toàn lạnh lùng cho dù Duy Bảo có muốn bắt chuyện thế nào đi chăng nữa. Lúc đầu, Duy Bảo thấy hơi ngại bởi mình nói chuyện mà đối phương dường như chẳng để ý gì tới nhưng sau khi nghe Minh Hà nói thì Duy Bảo biết anh nói gì Minh Hàn cũng không bỏ sót một chữ, chỉ có điều Minh Hàn không quen đáp lời mà thôi. Thế nên, có khi không có mặt Minh Hà, Duy Bảo vẫn nói với Minh Hàn, gần như độc thoại cùng vài cái lắc đầu, gật đầu của Minh Hàn. Còn lần ngày thì.... ngay cả một câu chào hiếm hoi cũng không có. Minh Hàn xem như không có sự xuất hiện của hai người vậy. Tuy nhiên, Duy Bảo cũng không lấy đó làm phật ý, bởi anh hiểu tâm trạng lúc này của Minh Hàn kết hợp với con người lạnh lùng trước kia thì hoàn toàn bình thường.

Duy Bảo rót một cốc nước, mang đến đưa Minh Hàn:

- Em uống nước đi! Em cũng cần nghỉ ngơi thì mới có thể chăm sóc anh ấy chứ?

Minh Hàn đỡ lấy cốc nước, đặt ngay xuống, không uống dù chỉ một giọt, vẫn không nói gì.

Duy Bảo lắc đầu ngồi xuống. Anh không biết nói gì và làm gì lúc này để có thể an ủi một con người băng như thế. Duy Bảo nghĩ có lẽ yên lặng là cách tốt nhất để giúp Minh Hàn bình tâm hơn.

Duy Bảo nói:

- Em cần gì thì nói với anh chị, anh chị sẽ luôn ở bên em!

Im lặng.

Ba người ngồi đó.

Không ai nhìn ai và cũng không ai nói với ai câu gì. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Duy Bảo hơi e ngại một chút về tình yêu đồng giới giữa Minh Hàn và Hoàng Dương song sau khi nghĩ một hồi về những chuyện vừa qua, anh cũng đi đến kết luận: tình yêu không bao giờ có tội và luôn luôn cần được mọi người tôn trọng. Minh Hà thì đang tính xem nên làm thế nào để Minh Hàn đi nghỉ ngơi, ăn uống một chút để giữ gìn sức khoẻ, chứ nhìn Minh Hàn thế kia, chị không sao yên tâm được.

Trong khi đó, Minh Hàn lại cố gắng trấn áp nỗi đau cũng như sự bất an trong lòng mình, không cho nó có dịp biểu lộ ra bên ngoài. Minh Hàn muốn cho mình thật tĩnh tâm, có thể đi vào cõi vô thức bởi có lần Minh Hàn nghe người ta nói hai người yêu nhau có thể trò chuyện với nhau trong im lặng, trong cõi vô thức của tâm hồn. Vì thế, hiện tại Hoàng Dương đang hôn mê, trò chuyện với anh theo cách đó là hiệu quả nhất.

Tuy nhiên, dù Minh Hàn cố công thế nào thì nỗi sợ, nỗi lo về Hoàng Dương của Minh Hàn cũng không cho lòng Minh Hàn trở nên phẳng lặng được. Sau mấy lần thử thất bại, Minh Hàn nghĩ ra một cách khác. Có thể Hoàng Dương không nghe thấy Minh Hàn nói gì, và không cảm nhận được những gì Minh Hàn nói song biết đâu âm nhạc lại có tác dụng thì sao bởi người ta vẫn có thể hiểu được người hát muốn thể hiện điều gì chỉ qua giai điệu bài hát mà không cần biết ngôn ngữ mà người hát đang sử dụng.

Nghĩ vậy Minh Hàn nói:

- Chị Minh Hà!

Minh Hà đang nghĩ vẩn vơ, nghe Minh Hàn gọi mình thì vội nói:

- Em thấy sao rồi? Em nghỉ ngơi một lát nhé!

Minh Hàn đáp:

- Em không sao. Chị có thể mang giúp em một cây đàn đến đây được không?

Không cần biết Minh Hàn cần dùng đàn để làm gì, Minh Hà đồng ý ngay tức khắc, cùng Duy Bảo đứng dậy, đi lấy đàn.

Minh Hà cùng Duy Bảo vừa bước ra thì bố mẹ Hoàng Dương bước vào. Thấy Minh Hàn vẫn vậy, bà Ngọc Mai lo lắng nói:

- Ở đây đã có hai bác, cháu về nghỉ đi! Cứ như vậy làm sao cháu chịu được.

Ông Hoàng Thiên gật đầu:

- Phải đó! Cháu cũng mệt rồi, Hoàng Dương mà thấy cháu thế này cũng không hài lòng đâu.

Minh Hàn như không chú ý đến bố mẹ Hoàng Dương, nói với anh đang bất tỉnh:

- Hoàng Dương à! Anh có muốn em đi không?

- Anh không đáp tức là không đúng không anh? Anh muốn em ở bên anh thì em sẽ ở bên anh!

- Trong lúc chờ đợi chị Minh Hà, em thổi sáo cho anh nghe nhé!

Minh Hàn lấy cây sáo bên mình ra rồi tiếp:

- Anh muốn nghe bài gì nào?

- Anh không nói em cũng biết. Bài nào em thích thì anh cũng thích đúng không? Em chọn một bài nhé!

- .....................

Tiếng sáo du dương vang lên. Đó là tiếng sáo thể hiện tâm trạng của một con người mới biết yêu, đang trong hạnh phúc, cái gì cũng tươi mới cũng thật đẹp. Nhưng đó đâu phải là tiếng lòng của Minh Hàn lúc này. Gồng mình lên thổi khúc nhạc vui tươi mà nước mắt Minh Hàn rơi tự khi nào. Từ nước mắt hữu hình đến vô hình, nhỏ trong tiếng sáo làm cho tiếng sáo ấy nhuốm màu tâm trạng của chủ thể. Minh Hàn cũng không biết tại sao bỗng dưng từ tiếng sáo ấm áp ấy lại có thể chuyển thành tiếng sáo thê lương nhanh đến vậy.

Vui vẻ!

Nhẹ nhàng!

Đó là giai điệu tiếng sáo khi vừa mới cất lên.

Ảm đạm!

Xót xa!

Đây là giai điệu của tiếng sáo trong hiện tại.

Ông bà Hoàng Thiên, Ngọc Mai ngồi đó nghe tiếng sáo mà không thể nào giữ cho nước mắt tưởng như đã cạn ngừng rơi. Minh Hàn thổi sáo thật hay nhưng cũng thật buồn, càng hay lại càng buồn hơn. Chưa một lần nào hai người từng nghe thứ âm thanh bi ai và đau đớn đến vậy. Phải chăng nỗi buồn về tình trạng của Hoàng Dương là điểm xuất phát, tạo đà cho tiếng sáo trở nên thê thiết hơn bao giờ hết.

Nếu như hôm nào ở thung lũng Bách Hoa, Đào Thanh Phong thổi tiếng sáo như tiếng gọi về của nỗi bất lực trong quá khứ thì hôm nay tiếng sáo của Minh Hàn là tiếng sáo của nỗi bất lực trong thực tại. Hoàng Dương nằm đó, anh có đau hay không? Anh đang cảm thấy thế nào? Minh Hàn hoàn toàn không biết. Minh Hàn muốn giúp anh cũng không thể, muốn chịu đựng tình trạng này thay anh cũng không xong.

Tiếng sáo cứ thế vang lên cho nỗi đau được đong đầy, cho nước mắt Minh Hàn tuôn rơi. Tiếng sáo nghẹn ngào theo từng tiếng nấc của Minh Hàn. Rồi bất chợt người Minh Hàn run lên, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt Minh Hàn ướt nhoè, hoa đi khi nhìn vào điện tâm đồ lúc này là một đường thẳng.

Minh Hàn cuống cuồng gọi:

- Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu anh ấy!!!!!!!..........................

Cây sáo ngọc lục bảo trên tay Minh Hàn rơi xuống đất gãy đôi.