Mưa tạnh.
- Đến nơi rồi! Xuống xe đi em! – Minh Hàn nói với Thái Dương.
- Dạ! – Thái Dương nói.
Cậu bước xuống và đưa mắt nhìn quanh. Phía trước cậu là một ngôi biệt thự màu trắng được bao quanh bởi vườn hoa hướng dương.
- Đây là đâu ạ? – Thái Dương hỏi. – Tại sao anh lại đưa em đến đây? Em muốn về nhà.
Hoàng Dương mỉm cười, xoa đầu cậu bé:
- Từ giờ trở đi em sẽ sống ở đây cùng với anh nên đây sẽ là nhà của em.
Lập tức, Anh Quân cười tươi, hỏi lại:
- Anh nói thật không?
Hoàng Dương cốc đầu Anh Quân:
- Ngốc này! Tất nhiên là thật rồi.
Nhảy lên sung sướиɠ, Anh Quân không thể ngừng cười. Trong khi đó, Thái Dương lại đau lòng nhìn về nơi nào đó xa xôi. Cậu nói:
- Nhưng…còn bà…em muốn về nhà với bà.
Mình Hàn ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Thái Dương rồi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tựa những vì sao của cậu:
- Bà đã đi rồi. Bây giờ nếu em sống một mình ở đó, bà sẽ không yên tâm đâu. Em có muốn bà ra đi thanh thản không?
Nước mắt rưng rưng, Thái Dương gật đầu:
- Có ạ!
Minh Hàn cười nhẹ, nắm lấy hai tay cậu bé, nhẹ giọng nói:
- Ừ! Em ngoan lắm! Ở đây anh sẽ chăm sóc em. Bất cứ lúc nào em muốn về nhà cũ, anh sẽ đưa em về đó thăm nhà. Được không em?
Thái Dương lưỡng lự. Anh Quân liền nói:
- Cậu đồng ý đi! Cậu không muốn sống cùng với tớ sao?
Nhìn Hoàng Dương đang cười khích lệ, nhìn Anh Quân đang mong chờ rồi nhìn ánh mắt đầy thuyết phục của Minh Hàn, Thái Dương không còn cách nào khác đành gật đầu.
Hoàng Dương cười tươi:
- Chúng ta vào nhà thôi nào!
Lời vừa dút, Anh Quân đã kéo Thái Dương vào trong. Với Thái Dương mà nói, trong mơ cậu cũng không dám nghĩ có một ngày mình được sống trong một ngôi biệt thự đẹp đến vậy. Cậu đưa mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh mình cho thỏa trí tò mò nhưng vẫn không thể nào xua đi những giọt nước mặt tiếp tục lăn dài trên gò má khi nhận ra một sự thật rằng bà sẽ không bao giờ ở bên cậu nữa.
- Em lấy quần áo cho Thái Dương thay nhé. Anh và anh Hoàng Dương sẽ đi nấu cơm, đã quá trưa rồi. – Minh Hàn nói với Anh Quân khi bước chân vào nhà.
- Vâng ạ! Anh Minh Hàn nấu ăn là nhất! – Anh Quân cười tươi.
Minh Hàn gật đầu, cùng Hoàng Dương xuống bếp. Từ nay, Minh Hàn và Hoàng Dương sẽ phải nuôi thêm một đứa trẻ nữa đồng nghĩa với việc thêm một gánh nặng nhưng Minh Hàn cũng không còn cách nào khác. Để Thái Dương một thân tội nghiệp, Minh Hàn thực sự không thể yên lòng. Nếu như trước đây, có lẽ Minh Hàn đã chẳng quan tâm đến điều này song từ khi yêu Hoàng Dương, con người Minh Hàn thay đổi rất nhiều. Tình thương theo đó càng lúc càng lớn lên trong con người Minh Hàn. Hơn nữa, Thái Dương cũng là một cậu bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu, để Thái Dương sống cùng, Anh Quân sẽ có thêm một người bạn, Minh Hàn sẽ yên tâm hơn. Trước đây, Minh Hàn sống trong cô độc, Minh Hàn hiểu một đứa bé lớn lên thiếu tình thương sẽ vất vả như thế nào. Và hiện tại Minh Hàn không muốn bất kỳ ai mà Minh Hàn yêu quý phải chịu cảnh như vậy.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Anh Quân phải lên phòng học. Hiện tại, Minh Hàn đã để cậu ở phòng riêng bên cạnh phòng Minh Hàn và Anh Quân không thể nào quên nhiệm vụ học bài mỗi tối được.
- Em có muốn nghe nhạc không? Anh sẽ đàn cho em nghe! – Minh Hàn nói với Thái Dương.
Thế nhưng khi cậu nhóc chưa kịp đáp thì Hoàng Dương đã cười chen vào:
- Lâu rồi không được nghe em đánh đàn, anh rất nhớ đó!
Nhìn mặt Hoàng Dương háo hức như vậy, Thái Dương biết chắc chắn Minh Hàn đàn rất hay nên cậu không cần nghĩ ngợi mà chậm rãi gật đầu.
Minh Hàn mỉm cười, cầm tay cậu bé dắt lên tầng 2. Hoàng Dương không chậm chân, liền đi theo.
Mở ra một căn phòng chứa nhiều loại nhạc cụ khác nhau, Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
- Em thích gì nào?
Thái Dương nhìn quanh rồi chỉ vào chiếc đàn piano ở góc phòng:
- Dương cầm ạ!
Minh Hàn nghe vậy, mỉm cười đi đến bên chiếc đàn dương cầm.
- Em muốn nghe bài nào? – Minh Hàn ngồi xuống và hỏi.
Thái Dương cười nhẹ:
- Em không hiểu về dương cầm lắm nên bài nào cũng được ạ.
Minh Hàn gật đầu.
Im lặng.
Căn phòng sắc trắng tinh khôi ánh lên ánh mắt mong chờ của Hoàng Dương và Thái Dương.
Tiếng nhạc vang lên.
Một bản nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Bên ngoài.
Những bông hoa hướng dương như ngừng lay động.
Ánh trăng mờ nhạt đêm nay dường như sáng hơn.
Âm thanh du dương đưa tâm hồn con người nhẹ nhàng phiêu du.
Trong phòng học, Anh Quân chẳng bao lâu không kiềm lòng được mà ngừng bút.
Cậu từng nghe Minh Hàn thổi sáo đã thấy hay vô cùng. Anh Quân nhớ không lầm thì Đào Thanh Phong còn nói Minh Hàn thổi sáo hay hơn ông rất nhiều. Giờ này, nghe Minh Hàn chơi dương cầm, Anh Quân thật không thể ngờ, Minh Hàn cũng chẳng hề thua ai, so với những bản nhạc cậu từng nghe, chỉ hơn chứ không kém.
Vô thức, Anh Quân đứng dậy và tiến gần về phòng nhạc.
Đứng ngoài cửa, Anh Quân thấy một người thanh niên, thân hình hơi gầy, áo trắng, cả người như toát ra thứ ánh sáng diệu kỳ làm cậu như bị chói mắt vậy. Người thanh niên ấy đang tập trung vào bản nhạc khiến người nghe lạc vào thế giới mộng ảo.
Anh Minh Hàn thất tuyệt! Đó là ý nghĩ duy nhất của Anh Quân lúc này.
Cùng với suy nghĩ đó, Hoàng Dương và Thái Dương cũng không chớp mắt và nhìn ngắm Minh Hàn.
Cho đến khi, tiếng đàn cuối cùng kết thúc, Minh Hàn ngoảnh mặt lại nhìn họ, ba người mới thoát ra cõi hư ảo để trở về với thực tại.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Minh Hàn cười nhẹ, hướng đến Thái Dương:
- Em thấy sao?
Thái Dương giơ ngón cái của cậu lên, cười nói:
- Rất hay ạ! Em chưa từng được nghe bài nào hay như vậy.
Minh Hàn cười, nhìn ánh mắt của Thái Dương như đọc được suy nghĩ của cậu, liền bước đến xoa đầu cậu nhóc:
- Em có muốn học đàn không?
Thái Dương nghe vậy rất vui nhưng do dự:
- Em…em có thể học sao?
Hoàng Dương cười:
- Tất nhiên. Nếu em muốn học gì thì anh và anh Minh Hàn đều có thể dạy em.
Minh Hàn nâng những ngón tay thon dài tuyệt đẹp của Thái Dương lên, cười nói:
- Bàn tay này của em rất thích hợp để chơi đàn.
Rồi vỗ nhẹ lên vai Thái Dương, Minh Hàn nói:
- Vài hôm nữa, anh sẽ dạy em.
Thái Dương liền cười, gật đầu:
- Vâng ạ!
Minh Hàn ừ nhẹ rồi gọi Anh Quân đang thập thò ngoài cửa:
- Em học xong rồi à?
Anh Quân lắc lắc đầu:
- Dạ chưa…chưa ạ!
Hoàng Dương nhìn cậu ngạc nhiên hỏi:
- Chưa sao ra đây?
Anh Quân cười trừ:
- Em nghe tiếng đàn hay quá nên ra nghe một chút.
Rồi nhìn ánh mắt đang lạnh dần của Minh Hàn, Anh Quân gãi đầu gãi tai nói:
- Em đi học liền đây!
Dứt lời, cậu ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm Hoàng Dương bật cười trong khi Thái Dương và Minh Hàn cũng không nhịn nổi mà khóe miệng khẽ cong lên.
Sáng hôm sau, Anh Quân muốn cùng Thái Dương đi học thì Minh Hàn nhẹ nhàng thông báo với cậu rằng ngày hôm nay Thái Dương cần nghỉ ngơi làm Anh Quân chợt buồn. Song nỗi buồn ấy chỉ thoáng qua vì Anh Quân biết lúc này thực sự Thái Dương chưa thích hợp để đi học. Thế nên, cậu nhanh chóng cười vui mà rời khỏi nhà với Minh Khang.
- Anh đi làm đi, Thái Dương để em chăm sóc mà anh còn phải lo sao? – Minh Hàn nói với Hoàng Dương
Hoàng Dương cười tươi:
- Không phải vậy mà là…
- Là sao? – Minh Hàn hỏi.
Hoàng Dương cười gian:
- Là anh muốn ở nhà với em.
Minh Hàn nhẹ cốc lên đầu anh, lạnh giọng nói:
- Đi mau!
Nói rồi, không chờ phản ứng của Hoàng Dương, liền dắt tay Thái Dương đi vào nhà.
Hoàng Dương nhìn theo bóng hai người, khuôn mặt hoàn hảo nở một nụ cười rạng rỡ cho một ngày mới tốt đẹp.
Trong khi đó, Minh Hàn vừa dắt Thái Dương vừa nói:
- Sáng nay anh sẽ dẫn em về nhà cũ một lát, sau đó chúng ta đi mua một ít đồ nhưng trước hết anh có chuyện muốn nói với em.
- Dạ! – Thái Dương đáp.
Minh Hàn ừ nhẹ rồi để cậu bé ngồi đối diện mình, nhẹ giọng nói:
- Từ giờ chúng ta sống cùng một nhà nên anh muốn làm rõ một số chuyện. Được không?
- Anh…anh…em…em… - Thái Dương ấp úng.
Minh Hàn mỉm cười, xoa đầu rồi nhìn thẳng vào mắt Thái Dương:
- Hiện tại Hoàng Dương và Anh Quân đều không có nhà, em cứ thoải mái nói với anh. Đó coi như là bí mật giữa chúng ta.
Im lặng.
Thái Dương nhìn Minh Hàn rồi lại cúi đầu.
Cậu do dự hồi lâu nhưng rồi trước ánh mắt không cho phép người ta nói dối của Minh Hàn, Thái Dương bắt đầu kể về cuộc đời cậu.
Ngoài kia, nắng xuân lên, những cây hoa hướng dương đang nở những bông hoa tuyệt đẹp, rực rỡ ánh vàng.