Chương 12

Những ngày sau đó, Anh Quân vui vẻ đến trường và cậu hoà đồng hơn với bạn bè trong lớp. Dù vậy, với Thế Long thì Anh Quân vẫn không sao ưa nổi. Sống với Đào Thanh Phong lâu ngày nên tính cậu cũng gần giống tính ông, đã ghét ai thì đến cùng vẫn ghét. Vì vậy, Thế Long chẳng khác nào một chiếc gai trong mắt làm cậu khó chịu. Tuy nhiên, cậu học được từ Minh Hàn cách làm cho những thứ không vui trong lòng trở thành hư vô nên cậu có thể phớt lờ Thế Long và coi như không có cậu ta trên đời này. Tất nhiên, Anh Quân không động tới Thế Long thì cậu ta cũng chẳng dám làm gì Anh Quân. Với Thế Long mà nói thì tránh xa Anh Quân bao nhiêu là tốt bấy nhiêu. Cái gương hôm trước Thế Long nào dám quên. Và hiện tại thì cậu ta cũng chẳng thể nào trêu chọc Thái Dương như trước vì không lúc nào Anh Quân không ở bên Thái Dương. Lớp học nhờ thế mà trở nên bình yên hơn.

Sáng nay, sau khi ăn sáng xong, Anh Quân tiếp tục tới trường. Bây giờ, cậu không cần Hoàng Dương và Minh Hàn đưa đi học nữa. Anh Quân biết Hoàng Dương và Minh Hàn rất bận, không thể ngày nào cũng đưa đón cậu được và dù hai người rảnh thì làm vậy cũng rất bất tiện. Hơn nữa, nhà Hoàng Dương cũng không xa trường nên Anh Quân lựa chọn đạp xe tới trường. Tất nhiên luôn có một người mỗi sáng đến gọi cậu cùng đi học.

- Anh đến sớm vậy? – Anh Quân nói khi nhìn thấy Minh Khang đã chờ mình ngoài cổng.

Minh Khang tuy không học cùng trường với Anh Quân nhưng hai ngôi trường nằm kế bên nhau nên Minh Khang rất vui vẻ làm công việc này mỗi ngày. Cười tươi, Minh Khang nói:

- Ngày nào tôi chẳng đến giờ này.

Anh Quân cau mày:

- Nói nhiều. Đi thôi! Muộn rồi đó.

Và rồi cậu đạp xe đi trước làm Minh Khang lắc đầu cười. Cậu nhóc này đến lạ, vừa nói sớm xong lập tức chuyển qua muộn được rồi. Tuy nhiên, Minh Khang đã sớm quen với tính cách của Anh Quân nên vẫn có thể cười tươi đi bên cậu, thỉnh thoảng trò chuyện cho con đường đến trường vốn ngắn lại càng trở nên ngắn hơn.

- Tôi vào lớp đây! – Anh Quân nói khi trường cậu xuất hiện trước.

Minh Khang cười, gật đầu:

- Ừ! Học tốt nhé!

- Anh cũng vậy! – Anh Quân nói và vào trong.

Minh Khang nhìn theo bóng cậu nhóc, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cậu biết bề ngoài Anh Quân lạnh lùng, ương bướng, khó chịu như vậy song trong lòng Anh Quân thì dường như hoàn toàn ngược lại. Và thực tế thì Anh Quân chẳng hề ghét Minh Khang, thậm chí còn rất quý là đằng khác, chỉ có điều cái tính trẻ con của cậu nhóc không thể nào bỏ đi được thôi.

- Ê! Nhìn em nào vậy? – Một cậu bạn đập vào vai Minh Khang, cười nói.

Minh Khang giật mình, mặt đỏ bừng:

- Đâu…đâu có đâu…

Rồi nhìn hai người bạn thân của mình, Minh Khang nói:

- Mà hai người không đi vào trường đi, đứng đây làm gì đó?

Mai Hương cười:

- Đứng chờ cậu đó. Cậu nói đâu có đâu mà tớ với Tuấn Anh đứng cạnh cậu cả nửa ngày cậu không biết hả?

- Làm gì cậu nói quá vậy? Cùng lắm là vài phút thôi mà – Minh Khang nói

Mai Hương nghiêm giọng:

- Cậu còn cãi hả? Em nào? Khai mau!

Còn Tuấn Anh thì cười cười:

- Các em ấy còn nhỏ lắm đó Minh Khang à! Ha ha…

Minh Khang nói:

- Tớ nói không có là không có mà. Các cậu thật là…

- Là sao? – Mai Hương nói.

Minh Khang cười:

- Là tớ đi trước đây.

Nói rồi, Minh Khang phóng xe đi trước để lại tiếng la ó của hai người bạn phía sau:

- Này! Cậu đứng lại đó. Cậu chạy không thoát được với bọn tớ đâu. Minh Khang!!!!....

Trong khi đó, lúc này, Anh Quân đã ngồi yên vị trong lớp và chờ đợi bóng hình quen thuộc – Thái Dương. Nếu như là bình thường thì giờ này Thái Dương đã tới lớp rồi nhưng hôm nay thì chẳng thấy bóng dáng của Thái Dương đâu. Chỉ còn vài phút nữa là vào lớp rồi mà. Thái Dương đang làm gì vậy nhỉ? Sao còn chưa đến nữa chứ? Anh Quân tự hỏi và cái cổ của cậu thì luôn ngấp nghến ra phía cổng trường.

Tùng! Tùng! Tùng!...

Tiếng trống trường vang lên cho giờ truy bài mỗi sáng bắt đầu nhưng Anh Quân vẫn chưa nhìn thấy bạn thân của cậu.

- Hôm nay, Thái Dương nghỉ học hả cậu? – Anh Quân hỏi một cô bạn bên cạnh, cũng là lớp trưởng lớp cậu.

Cô bạn tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Cậu chưa biết chuyện gì sao?

Anh Quân thắc mắc:

- Chuyện gì?

Cô bạn nhẹ giọng:

- Chiều hôm qua bà Thái Dương đã mất rồi. Tội nghiệp cho cậu ấy. Có lẽ từ giờ cậu ấy sẽ không được đến trường nữa rồi.

Rồi nhìn vào khuôn mặt chợt buồn của Anh Quân, cô bạn nói tiếp:

- Chiều nay lớp mình sẽ đi viếng bà cậu ấy, cậu có đi không?

Gật đầu, Anh Quân đáp:

- Có.

- Ừ! Vậy lúc nào đi tớ sẽ thông báo với cậu. – Cô bạn nói thêm.

- Cảm ơn cậu! – Anh Quân đáp.

- Không có gì. Cô giáo đang vào lớp rồi kìa, lấy sách ra học thôi cậu. – Cô bạn nhắc.

Anh Quân gật nhẹ. Chẳng hiểu sao khoé mắt cậu rưng rưng. Từ khi nào cậu trở nên yếu đuối như vậy nhỉ? Anh Quân không biết nữa nhưng nghe việc Thái Dương không được đến trường nữa làm lòng cậu nhói đau. Quen với Thái Dương hơn một tháng nay, Anh Quân biết hoàn cảnh của Thái Dương. Cậu ấy sống với bà trong một căn nhà bé xíu. Hàng ngày bà Thái Dương đi bán rong để nuôi Thái Dương ăn học. Nhiều lúc, Anh Quân muốn giúp Thái Dương nhưng Thái Dương luôn khước từ tất cả sự giúp đỡ từ cậu. Ban đầu, Anh Quân không hiểu sao Thái Dương lại như vậy. Không lẽ cậu ấy không coi Anh Quân là bạn? Nhưng rồi thời gian trôi qua thì Anh Quân cũng hiểu Thái Dương hơn. Một con người tự trọng dù khổ sở đến mức nào vẫn muốn tự đứng trên đôi chân của mình, Thái Dương không muốn mang tiếng quen với Anh Quân để lợi dụng cậu. Giờ đây, bà đã mất đi, Thái Dương sẽ phải sống một mình, phải tự kiếm sống thì sao có thể đến trường được nữa. Và như thế Anh Quân sẽ không được gặp cậu ấy nữa sao? Cậu phải làm gì đây? Thái Dương không nhận sự giúp đỡ từ cậu thì cậu phải biết làm sao bây giờ? Anh Quân chưa biết nữa. Ngồi học mà Anh Quân không sao tập trung được. Những suy nghĩ về Thái Dương cứ luẩn quẩn trong đầu cậu làm Anh Quân rối bời. Cậu chỉ muốn buổi học này nhanh chóng kết thúc để cậu có thể đến bên Thái Dương, không giúp được gì thì ít ra cũng có thể làm một chỗ dựa cho cậu ấy. Thế nhưng, khi người ta mong thời gian trôi nhanh bao nhiêu thì dường như nó lại trôi chậm bấy nhiêu. Và lúc này, Anh Quân đang cảm thấy như vậy. Kim đồng như đeo thêm ngàn cân khiến nó nặng nề di chuyển cho tiết học càng lúc càng dài thêm ra và chẳng một chữ nào lọt vào đầu Anh Quân cả. Thỉnh thoảng, cậu lại nhìn ra ngoài. Bầu trời hôm nay âm u đến lạ thường hay đôi mắt cậu đang gợn buồn làm cho không gian kia dường như cũng tối lại. Anh Quân không biết nữa.

Cho đến khi tan học, Anh Quân không chờ đợi lớp cậu cũng như không chờ lấy xe mà lao thẳng ra cổng trường rồi chạy một mạch đến nhà Thái Dương. Đôi chân được tập luyện bao lâu nay đến giờ này mới phát huy tác dụng của nó. Anh Quân chạy rất nhanh, hơn nữa nhà Thái Dương cũng gần trường nên chẳng mấy chốc Anh Quân đã đứng trước một ngôi nhà cũ nát, bé xíu – nơi tiếng kèn trống của một đám tang đã vang lên tự khi nào.

Đám tang không đông hay đúng hơn là rất vắng bởi ngoài bà ra thì Thái Dương chẳng có ai thân thích cả. Thế nên, hiện tại chỉ có những người hàng xóm giúp cậu lo liệu tang lễ cho bà cậu thôi.

Anh Quân cũng không để ý lắm, cậu nhanh chóng đi đến bên linh cữu và ngồi xuống cạnh Thái Dương.

- Sao cậu đến đây? – Thái Dương hỏi Anh Quân.

Anh Quân nhìn đôi mắt đỏ hoe đã sưng húp của Thái Dương thì biết rằng Thái Dương đã khóc rất nhiều. Cậu không trả lời câu hỏi của Thái Dương mà nói:

- Xin lỗi cậu, tớ đã đến muộn.

Thái Dương lắc đầu, nở một nụ cười méo mó:

- Sao cậu phải xin lỗi chứ? Tớ cảm ơn cậu còn không hết mà.

Anh Quân nói:

- Không! Khi biết tin bà cậu mất, tớ chỉ muốn chạy bên cậu ngay nhưng…

- Tớ hiểu mà. – Thái Dương ngắt lời Anh Quân. – Việc học rất quan trọng.

Anh Quân cười khổ:

- Vậy mà cả sáng nay có chữ nào vào đầu tớ đâu.

- Ừ! – Thái Dương đáp nhẹ.

Anh Quân gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh chợt nói:

- À! Tớ còn chưa thắp nhang cho bà cậu nữa. Chờ tớ một lát.

Thái Dương mỉm cười:

- Ừ! Cậu đi đi. Bà chắc chắn rất vui khi cậu đến đó. Khi còn sống bà rất quý cậu mà.

- Hy vọng là thế. – Anh Quân đáp.

Và rồi, cậu đứng dậy, đi đến bên bàn vong. Nhìn khuôn mặt phúc hậu đang nở một nụ cười nhẹ của bà Thái Dương trong ảnh, lòng Anh Quân nhói đau. Mới ngày nào, bà còn xoa đầu cậu và cười tươi vậy mà giờ đây bà đã không còn nữa. Những hình ảnh của quá khứ chợt hiện về trong đầu óc non nớt sớm chịu nhiều thương đau của Anh Quân. Theo đó, đôi mắt cậu cũng đỏ lên tự khi nào. Nhưng Anh Quân không khóc, cậu đã quyết không khóc từ khi ông ra đi và bây giờ cậu càng không thể khóc được. Cậu cần mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Thái Dương mà. Đúng! Cậu phải cứng rắn lên, tuyệt đối không được yếu đuối. Anh Quân nghĩ vậy. Cậu mỉm cười, thắp lên ba nén nhang và thầm khấn: “Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Thái Dương thật tốt!”

Thế rồi, cậu tiếp tục trở lại bên Thái Dương. Lúc này, Thái Dương đã ngồi thẳng lên, không còn thẫn thờ dựa vào tường giống một người vô hồn như trước nữa.

- Cậu đến đây anh Minh Hàn có biết không? – Thái Dương hỏi.

Anh Quân lắc đầu:

- Tớ chưa nói với anh ấy.

- Anh ấy sẽ lo lắm đó. Cậu mau về nhà đi. – Thái Dương lo lắng giục Anh Quân.

Anh Quân mỉm cười:

- Tớ không về đâu. Chiều nay tớ sẽ ở đây với cậu.

Thái Dương lắc đầu:

- Không được. Cậu phải về…

Anh Quân nắm lấy tay Thái Dương, ngắt lời cậu và nói:

- Cậu yên tâm. Buổi trưa tớ không về nhà anh Minh Hàn cũng không biết đâu. Hai anh ấy rất bận, không thể về nhà vào buổi trưa được.

- Thật không? – Thái Dương nghi ngờ.

Anh Quân khẳng định:

- Thật mà! Cậu không tin tớ sao?

Thái Dương gật đầu, định nói gì đó thì chuông điện thoại của Anh Quân chợt reo lên.

- Điện thoại của cậu kìa! – Thái Dương nói.

Anh Quân ừ nhẹ một tiếng, lấy điện thoại ra và…

- Là anh Minh Hàn. – Anh Quân nói.

- Cậu nghe đi! – Thái Dương giục.

- Ừ! – Anh Quân đáp và vuốt nhẹ lên màn hình.

- Em đang ở đâu vậy? – Tiếng Minh Hàn từ đầu bên kia.

Anh Quân lưỡng lự, cậu đưa mắt nhìn Thái Dương, chưa biết là có nên nói dối Minh Hàn hay không.

- Em…em…trưa nay em không về đâu.

- Có chuyện gì vậy? Em còn ở trường à? Anh vừa về nhà định đưa em ra ngoài ăn thì không thấy em.

Anh Quân lắc lắc đầu:

- Không phải. Em đến nhà Thái Dương. Bà cậu ấy mới mất rồi.

Thoáng im lặng, Minh Hàn nói:

- Ừ! Em lựa lời an ủi Thái Dương nhé. Anh sẽ tới liền.

- Vâng ạ! – Anh Quân đáp rồi cúp máy.

Cậu nhìn sang Thái Dương, cười nhẹ:

- Anh Minh Hàn nói sẽ đến đây.

- Không phải anh ấy rất bận sao? – Thái Dương hỏi.

Anh Quân nói:

- Tớ không biết. Chắc hôm nay anh ấy xong việc sớm.

- Ừ! – Thái Dương nhẹ giọng nói.

Gió thổi.

Tiếng kèn yếu ớt.

Không gian u buồn.

Minh Hàn cùng Hoàng Dương xuống xe và nhanh chóng đi vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Hoàng Dương nói vài lời với người chủ trì tang lễ rồi đi về phía bàn vong.

Đặt vòng hoa xuống, Hoàng Dương thắp nhang cho bà Thái Dương, anh cùng Minh Hàn vái trước linh hồn người đã mất.

Vẫy tay gọi Anh Quân đang nhìn mình, Hoàng Dương nói:

- Lại đây với anh nào!

Ngay lập tức, Anh Quân đứng dậy chạy đến bên Hoàng Dương.

- Sao em đến đây mà không gọi cho anh? – Hoàng Dương hỏi.

- Hai anh còn nhiều việc phải làm mà.

Hoàng Dương lắc đầu:

- Ngốc ạ! Công việc anh có thể thu xếp được mà.

- Dạ! – Anh Quân nói.

Hoàng Dương nhẹ xoa đầu cậu bé rồi bước đến bên Minh Hàn đã ngồi cạnh Thái Dương tự khi nào.

Minh Hàn ôm Thái Dương vào lòng, không nói gì cả, chỉ đơn giản vỗ nhẹ lên lưng cậu mà thôi. Nhưng điều đó cũng giúp Thái Dương ấm lòng lên rất nhiều. Những giọt nước mắt theo đó trào ra trong tiếng nấc nghẹn ngào của cậu.

Cho đến khi Thái Dương bình tâm trở lại, Minh Hàn nhẹ nhàng nói:

- Em chưa ăn đúng không? Anh lấy cơm cho em ăn nhé.

Thái Dương lắc đầu:

- Em không đói.

Minh Hàn xoa nhẹ lên đầu cậu:

- Ngoan nào. Em phải ăn mới có sức chứ. Bà em ở thế giới bên kia nhìn em như vậy sẽ không vui đâu.

Mắt rưng rưng, Thái Dương ngẩng lên nhìn Minh Hàn, lẳng lặng không nói gì.

Đến chiều, Hoàng Dương phải trở lại công ty làm việc còn Minh Hàn thì tiếp tục ở bên Thái Dương và Anh Quân. Hơn ai hết, Minh Hàn hiểu cảm giác mất đi người thân là thế nào.

Mưa bụi lất phất rơi.

Lạnh.

Đêm hôm đó, Hoàng Dương và Minh Hàn thức cùng cậu bé. Anh Quân cũng chỉ chợp mắt được một lát bên vai Hoàng Dương.

Im lặng.

Tiếng mưa khẽ lay động những chiếc lá khô.

Sáng hôm sau, mọi người đưa tang bà Thái Dương.

Trời tiếp tục mưa.

Che ô cho Thái Dương đang quỳ trước mộ bà, Minh Hàn đau lòng nhìn cậu bé tội nghiệp.

- Chúng ta về thôi em. – Minh Hàn nói khi trời đã xế trưa.

- Em muốn ở bên bà một lát nữa. – Thái Dương nói trong tiếng nấc.

Minh Hàn lắc đầu:

- Không được. Em đã quá mệt rồi.

Và không cần cậu bé đáp ứng, Minh Hàn liền đỡ cậu bé dậy và dìu cậu bé đi dẫu Thái Dương vẫn khóc và ngoái đầu lại phía mộ của bà.