Chương 48: Biến cố trong nhà hàng

Hôm sau, tại khách sạn Best Western Kemaris, tập đoàn King đã bao chọn khách sạn và dịch vụ.

Hiện giờ là bảy giờ đúng vào giờ ăn tối, các nhân viên phục vụ tất bật vội vàng chuẩn bị thức ăn. Không khí trong khách sạn sôi nổi lạ thường.

Đến hơn bảy rưỡi, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, chờ trực ăn uống sau một ngày vui chơi thỏa thích.

Sau đêm qua đến sáng hôm nay, Hoắc Ngự đã đưa Uyển Tường Vy đến bãi biển đi chơi với mọi người. Vậy nên chuyện hôm qua anh bỏ quên cô ở lại khác sạn Uyển Tường Vy cũng không nhắc lại.

Trước khi vào ngồi cạnh bàn ăn. Mộc Thanh hẹn gặp Uyển Tường Vy. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau tại một góc khuất.

- Uyển Tường Vy, có phải cả ngày hôm qua cô không ở đây là luôn bám lấy Hoắc Ngự phải không?

Uyển Tường Vy nhìn cô gái trước mặt, tại sao cô ta có một khuôn mặt thanh tú tự nhiên như vậy mà cô lại ghét hơn cả Asa nhỉ? Hay cô tiếp xúc với người xấu như Asa quen rồi nên giờ không thích những người hiền lành!

Đâu phải, cô và Thiên Tuyết rất thân nhau đấy chứ!

Hay vì cô ta giống Uyển Giản Như, tranh đàn ông với cô nên cô không thích?

- Đúng vậy. Sao thế?

Mộc Thanh mím môi lại, trong đôi mắt cô ta như đang kìm nén một cái gì đó.

- Cô không sợ mọi người không thấy cô sẽ nghi ngờ gì sao? Cô không sợ mọi người sẽ biết cô là người tình của anh ấy à? Họ cũng có thể nghĩ cô vào đây nhờ Hoắc Ngự.

Uyển Tường Vy tiến thêm một bước, đôi môi xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt bồ câu tự tin kiêu ngạo mở lớn nhìn thẳng Mộc Thanh.

- Tôi không sợ, tôi và anh ấy đến với nhau là tự nguyện. Và lại, người Pháp ở đây cũng không e ngại về chuyện này, có biết cũng không thành vấn đề gì.

Mộc Thanh, tôi mong rằng từ nay về sau cô đừng nói chuyện này nữa. Nếu cô muốn có anh ta thì cô tự đến mà cướp.

Nói xong, Uyển Tường Vy xoay người định bước đi, thế nhưng giọng nói của Mộc Thanh khiến cô khựng lại.

- Cô Uyển, cô thật trơ trẽn, tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi sẽ hơn cô. Đến lúc đó, tôi sẽ quang minh chính đại sánh vai với anh ấy, sẽ không đứng trong bóng tối giống như cô. []

Quay mặt lại, cô mỉm cười, sống lưng ưỡn thẳng, khuôn mặt kiêu ngạo ngẩng cao.

- Tôi sẽ đợi cô đến ngày đó.

Nói xong, cô bước về phía nhà ăn của khách sạn, trên đôi môi vẫn mỉm cười tự tin, để lại một mình Mộc Thanh căn rằng nén nhịn ở phía sau.

Lúc này hầu như tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình. Trên bàn gồm rất nhiều món, Uyển Tường Vy ngồi cạnh Dương Thiên Tuyết, cô nói nhỏ:

- Thiên Tuyết, cậu xem ở đây có món gì lạ chưa được ăn thì thưởng thức hết đi. Khó có dịp vừa đông vừa vui lại được miễn phí thế này.

Dương Thiên Tuyết huých tay cô, liếc cô một cái.

- Cậu nghĩ tớ tham đến vậy sao, ở đây có một vài món mình không dám ăn. Đợi chốc nữa xem cậu dám ăn món ấy không.

Uyển Tường Vy chỉ cười, sau đó quay ra nhìn những món ăn được phục vụ mang lên.

Bông dưng____

- Ở đây thật đông đủ, thật náo nhiệt, cho tôi tham cùng được không?

Giọng nói trầm trầm tuy ngỏ lời muốn tham gia cùng nhưng lại mang theo chút lành lạnh của người đàn ông. Tiếng nói lớn khiến thu hút sự chú ý của Hoắc Ngự đang ngồi ở ghế chủ trì. Amh đánh mắt nhìn người đàn ông đó, người này chính là Richard - người đã hẹn hò với Uyển Tường Vy ngày hôm qua.

Anh hơi cong môi cười, lưng dựa vào ghế, đầu gả ra đằng sau. Đôi chân thon dài vắt chéo, tư thế ngạo mạn có chút ăn chơi mà không kém phần sang trọng.

- Tôi nhớ không nhầm thì anh là Richard - bạn của Asa. Đã là bạn của cô ấy có nghĩa là bạn của tôi. Mời ngồi.

Richard đi tới ngồi bên cạnh Uyển Tường Vy, anh là mỉm cười, dù không có khuôn mặt đẹp như các siêu sao nhưng khi anh ta cong môi rất cuốn hút.

- Chào!

Cô cười chào hỏi Richard, cô cũng thật không ngờ anh lại tới đây. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô.

- Ngồi đây chắc không làm phiền cô chứ?

- Tất nhiên là không rồi, rất hân hạnh.

Hoắc Ngự thấy hai người trò chuyện cũng không buồn quản.

- Chúng ta bắt đầu thôi. Chắc mọi người cũng đói rồi.

Sau câu nói này, tất cả mọi người đều động đũa. Hôm nay không những có cả các món tây còn có cả những món đặc biệt ở phương Đông.

Gần cuối bữa, phục vụ lại tiếp tục đem lên món mới. Lúc này Mộc Thanh tự dưng đứng lên nói.

- Mọi người, sau món này bữa tối hôm nay sẽ đến món tráng miệng. Đây là một món ăn khá thú vị của người dân Trung Quốc chúng tôi. Các món Trung ở đây đều là do bố tôi vào bếp nấu cho mọi người. Món rằng món cuối này mọi người không ăn được cũng đừng nên dị nghị.

Món đó có tên là Huyết Yến, huyết có nghĩ là máu, yến là con Yến, Huyết Yến chính là canh máu của con Yến vô cùng bổ dưỡng.

Dứt câu nói này, rất nhiều người Pháp ngồi đây nói qua nói lại. Lúc thức ăn được đặt lên bàn, có một số người tỏ sợ hãi, cũng có một số người to ra hứng thú.

Lúc này, Mộc Thanh lại nói tiếp.

- Ở đây có một số nhân viên mang dòng máu Trung Quốc ví dụ như cô Dương, cô Uyển, và cả anh Richard bạn của tổng giám đốc cũng biết ăn món này chứ? Chúng ta là người phương Đông thì nên ăn trước cho những người Pháp ở đây có chút động lúc nếm thử, có phải không?

Tiếp lời là Hoắc Ngự:

- Được, cô nói thế, không ăn thì cũng khôn phải.

Nói xong, anh ta cầm chiếc bát canh Huyết Yến lên môi uống không còn giọt nào.

Những người phương Đông đều nhìn nhau, sau đó cũng làm theo.

Uyển Tường Vy nhìn cái bát canh Huyết Yến thì cảm thấy hơi căng thẳng. Cái bệnh kia đã phát đến lần thứ bảy rồi, mọi chuyện cũng nên kết thúc.

- Cô Mộc, cô đã nói thế thì tôi không uống không được.

Sau đó Uyển Tường Vy cầm chiếc bát trắng tinh đựng máu của con Yến, thực sự cô không thích món này. Cho đến khi mùi vị tanh tanh xộc thẳng lên mũi cô thì cô biết rằng cái thứ này đáng sợ cỡ nào.

Ngụm thứ nhất đi vào cổ họng và cho đến khi ngụm thứ hai cũng đi vào cổ hỏng cô thì____

Bất chợt____

Choang____

Một tiếng vỡ thanh thủy vang lên đập tan không khí vui vẻ của mọi người. Chiếc bát bị rơi xuống bàn làm chỗ canh Huyết Yến đỏ tươi bắn lên người cô. Không chỉ vậy, bên môi cô còn không ngừng chảy ra máu, máu này mọi người nhìn vào cũng không biết là canh hay là của Uyển Tường Vy. Không đến năm giây sau, cô ngã xuống rơi vào lòng tay Richard.

Tất cả đều rối loạn, có người đứng đờ ra, có người hét lên, có người thì sốc quá ngất đi.