Chương 16: Đấu khẩu

Người đàn ông như rất bực mình khi cô lờ đi câu hỏi của mình, hắn hỏi lại lần nữa.

- Tôi hỏi cô tại sao cô lại ở đây? Cô đừng vờ điếc?

Uyển Tường Vy nhìn người đàn ông trước mặt, không biết người này đã theo Hoắc Ngự bao lâu, cô cảm thấy anh ta thật thiếu kiên nhẫn, tính tình lại nóng nảy, con người thế này rất dễ làm hỏng đại sự. Nhưng nếu đã đi theo Hoắc Ngự thì chắc anh ta phải có đặc thù gì đó, có thể là anh ta giỏi về thể lực. Địch Nhân Kiệt đã từng dạy con trai: "Học võ không học văn thì chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi.", thế nên trong mắt cô anh ta chỉ là một kẻ lỗ mãng. Mà một kẻ lỗ mãng thì sẽ được đối sử kiểu lỗ mãng.

- Tôi không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh.

Hắn và Alix đều là hai kẻ nghịch cô nhưng hả người này lại hoàn toàn khác biệt nhau. Alix rất bình tĩnh, nhất định sẽ được Hoắc Ngự ưu ái hơn. Tuy tiếp xúc ít nhưng cô có thể cảm nhận được, Alix rất biết nắm lấy thời cơ, khó đối phó hơn. Còn cái tên này không quá nguy hiểm, dùng cách đầu bò trị thằng đầu bò.

Tường Vy mím môi nói tiếp:

- Nếu tôi không nhầm thì đây là biệt thự của Hoắc Ngự, dù gì anh cũng chỉ là một tên thuộc hạ, mà tôi được cấp trên của anh bảo người đón tới đây, vậy nên tôi là khách, anh không có quyền dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi!

Nghe xong câu này, Hans càng lúc càng bực mình, hắn là người nóng nảy, khó biết kiềm chế. Nhiều lần đi với Hoắc Ngự đàm phán chuyện đều phải nhờ vào Alix ngăn cản cái tính nóng nảy của hắn. Tức quá hóa cười, hắn cười lớn tiếng, giống như nghe thấy chuyện hài tiếu lâm.

- Cô nghĩ ngài Hoắc sẽ để cô vào mắt sao? Đừng tưởng rằng cái con người mới này của cô lên giường với chủ tịch một lần là cô có thể dựa vào để kiêu căng. Tôi nghĩ theo tính cách của ngài thì mời cô tới đây nhất định sẽ có mục địch.

Uyển Tường Vy nhướn đôi lông mày, coi như là hắn ta có chút đầu óc, cũng biết rằng Hoặc Ngự cho cô tới đây là để lợi dụng.

- Trên đời này, không có gì là không phải trả giá. Người lợi dụng người là chuyện bình thường, anh ta lợi dụng tôi thì chưa chắc tôi đã không moi móc thứ gì ở chỗ anh ta. Chẳng lẽ anh nghĩ tự nhiên tôi vác xác tới đây sao?

- Đương nhiên rồi, bởi...

Nhìn Hans, cô biết hắn định nói cái gì, cô chặn họng hắn ngay lập tức. Không để cho người đàn ông kịp nói gì.

- Đừng nói rằng tôi sẽ thích Hoắc Ngự, anh phải biết bây giờ tôi là một người hoàn toàn mới. Chuyện người ta nói với tôi rằng tôi thích anh ta đã xưa lắm rồi, tôi không muốn nghe.

Người đàn ông cưng đơ họng lại, anh ta không biết nói gì hơn, miệng muốn phản pháo nhưng không thể nói ra điều gì.

Uyển Tường Vy thấy hắn không biết phải làm sao, cô cắp đít bỏ đi, trước khi đi cô còn nghe thấy hắn nói:

- Giờ cô mạnh miệng lắm, rất giỏi, rồi xem cô mạnh miệng tới tận bao giờ.

Không chịu thua, Uyển Tường Vy trả lời, giọng nói vô cùng kiêu ngạo:

- Cám ơn vì lời khen!

Sau đó để lại cho hắn ta một bóng lưng.

Tuy rằng gặp phải kẻ đối nghịch nhưng niềm vui của cô không hề giảm sút. Ở đây rất nhiều thứ để chơi, bây giờ là mùa hè, cô muốn đi bơi, mà bể bơi ở đây có sẵn, rất rộng đằng khác.

Đang bơi vui vẻ thì cô bỗng nhìn thấy một người đứng trên thành bờ.

Người này là một cô gái, tóc dài, nhìn cũng thanh tú, đơn thuần. Dáng người cao tầm hơn 1m6, trên khuôn mặt có vài phần quen thuộc, nhưng trong phút chốc cô không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Chẳng lẽ Hoắc Ngự chuyên nuôi người tình ở nơi này, và cô gái này là một trong những người tình của anh.

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời nói:

- Tại sao cô lại ở đây? - Cô gái trẻ.

- Cô là ai? - Uyển Tường Vy.

Cô gái trẻ thấy cô hỏi mình như vậy thì có chút ngạc nhiên.

- Cô không nhớ tôi sao, tôi là Hoắc Như, Hoắc Ngự là anh trai tôi. Chúng ta đã quen biết từ năm năm về trước.

Thì ra là em gái anh ta, thảo nào thấy hơi quen mặt. Uyển Tường Vy bơi tới cạnh hồ, từ trên cao nhìn xuống mặt hồ, cô gái trẻ còn phải khen gợi dáng người cô, thật giống một mỹ nhân ngư.

Đi lên thành hồ, nước chảy qua bộ đồ bơi hai mảnh và dọc theo từng đường cong tinh tế của cô. Cặp chân thon dài nhấp nhô theo từng bước đi thật tuyệt vời, khuôn ngực và cặp mông đầy đặn cân bằng nhau. Chỉ nhìn thôi đã đủ mất hôn rồi, mà người mất hôn không chỉ có mỗi đàn ông mà còn có cả phụ nữ.

Hoắc Như nhìn cô, trong lòng có đôi chút ghen tỵ, bơi vì cô ấy không có cái dáng người hoàn hảo thế này. Nhưng đây cũng chỉ có đôi chút mà thôi.

Hoắc Như từ tốn hỏi cô:

- Vậy còn cô, sao cô lại ở đây? Tôi nghĩ cô không còn dám gặp lại anh tôi và tới những nơi của anh tôi.

Uyển Tường Vy đi tới trước mặt cô ta, tay phải gạt những sợi tóc tím nhạt đang bám lấy làn da trắng mượn cùng cặp ngực căng đầy. Mỉm cười tự tin, cô giới thiệu về mình.

- Tôi là Uyển Tường Vy. Thật đáng tiếc, ba năm trước tôi bị tai nạn có chút chấn thương nên không thể nhớ được gì. Chắc tôi đành phải nhớ cô kể lại chuyện lúc xưa rồi. Còn chuyện tôi tới đây cũng là anh trai cô sai người đón tôi tới.