Chương 9: Lời hẹn

Lúc mà Alix dẫn Uyển Tường Vy lên, ba người kia ngồi trên ghế salon uống rượu.

Uyển Tường Vy cười lạnh, nhìn ba người họ.

- Không biết tổng giám đốc King gọi tôi đến là chuyện gì? Tôi nghĩ tôi với anh đã chẳng có gì để nói cả.

Đôi mắt Hoắc Ngự không nhìn cô, anh cầm chén rượu đưa tới trước mặt ngắm nghía nó. Đúng là rượu thơm, dù cay nhưng vẫn thích uống, ai bảo nó có hương vị kích thích như thế chứ.

- À, hôm nay tôi cũng không có chuyện gì để nói với cô cả. Nhưng mà, tôi có lòng tốt cho cô gặp lại người quen cũ, nhỡ đâu cô có thể phục hồi trí nhớ thì sao. Cô nhìn xem họ có quen mặt không?

Cô làm theo lời anh, nhìn mặt hai người kia, thế nhưng cô chẳng nhớ ra cái gì cả. Liếc mắt khinh thường, cô lạnh lùng nói:

- Như gặp lần đâu, chẳng ấn tượng gì. Tôi thấy tổng giám đốc là chuyện vô ích rồi!

Người đàn ông cười cợt, anh đặt cốc rượu xuống sau đó từ từ đi tới chỗ cô. Một tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô lại gần, sau đó Hoắc Ngự nói nhỏ.

- Cũng đúng thôi, người cô thích nhất trong "kiếp trước" như tôi cô còn quên thì nói gì tới hai bọn họ. Cô biết không, lúc đó cô còn bán cả linh hồn cho ác quỷ chỉ để ở bên tôi.

Hơi cau mày lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh, người này có phải quá tự phụ không, tưởng cô không nhớ gì là có thể nói xằng nói bậy gì cũng được à.

Như đọc được suy nghĩ của cô, anh cúi đầu khiến cho khoảng cách của cô và anh lại gần nhau hơn.

- Cô nghĩ tôi nói bậy sao? Không đâu, đó là sự thật, hai người kia sẽ là nhân chứng tốt nhất.

Cô cười lạnh, Hoắc Ngự tưởng cô dễ bị lừa ư, câu này chắc trẻ con ba tuổi cũng không tin.

- Tổng giám đốc King, anh nghĩ chuyện này tin được ư, họ là bạn của anh thì rất nhiên sẽ hùa theo anh, cái đó chẳng cần ai nói tôi cũng biết.

Tỏ ra như rất ngạc nhiên, người đàn ông bóp lấy cằm cố sau đó ghé sát vào tai Uyển Tường Vy.

- Cái này không được, cái kia không được, vậy cô muốn thử lại cảm giác tôi khuấy động trong thân thể cô giống như ngày hôm đó không?

Nhìn nụ cười lưu mạnh của anh, cô có chút tức giận, khi nhớ về ngày hôm đó, cô lại có chút xấu hổ. Chính cô cũng hùa theo tên khốn khiếp này. Chợt, cô nhớ tới mục đích riêng của mình, thả lỏng thân thể ra, lấy tinh thần đối mặt với Hoắc Ngự.

- Dù sao tôi làm chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nếu như anh cảm thấy thích, chúng ta có thể thử. Trong ba năm nay tôi đã tìm rất nhiều khoái lạc từ nhiều người đàn ông khác nhau. Không biết mùi vị của tổng giám đốc King có hơn họ không! Nhìn anh cao to đẹp trai phong độ như vậy, tôi nghĩ anh không làm tôi thất vọng đâu.

Vừa cười cô vừa nói, thế nhưng nụ cười lại không đi vào đáy mắt, đôi môi xinh đẹp nói ra toàn lời khiêu khích. Nếu như anh ta muốn thì cô sẽ chơi với anh ta, cô không sợ gì cả, nếu anh ta nói ra lời vô sỉ thì cô cũng sẽ đáp lại không hơn không kém.

Bốp, bốp, bốp....

Vào đúng lúc này, có tiếng vỗ tay giòn giã vang lên. Tiếng vỗ tay này phát ra từ chỗ người đàn ông phóng tình kia.

- Cô Uyển, ba năm rồi không gặp, cô thật khiến tôi rất ngạc nhiên. Cô đã thay đổi hoàn toàn, khác hẳn với lúc trước tôi biết cô.

Uyển Tường Vy vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin bình tĩnh và lạnh lùng vừa rồi. Cô quay ra nhìn qua người đàn ông đã biết ngay hắn chẳng là loại tử tế gì.

- Thế sao, tôi khác xa với ba năm trước kia thế cơ à? Anh ta - tổng giám đốc của tôi còn có cả anh nữa, hai người đều nói như vậy. Theo tôi biết thì hôm nay bạn anh dẫn tôi lên đây gặp các anh để gặp người quen cũ. Không biết như vậy có mục đích gì, chẳng lẽ muốn tôi nhớ lại quá khứ?

Người đàn ông phóng tính hứng thú nhìn cô, anh ta cười rất tươi. Người phụ nữ này thật phong trần không giống trước kia, không những vậy còn rất tự tin, hiện giờ đã không còn sợ hãi ba người bọn họ như xưa nữa rồi.

- Ngự chỉ muốn đưa cô lên đây gặp hai người chúng tôi thôi nhỡ đâu nhớ ra cái gì đó, không có ý khác. Mà tôi thấy cô cũng chẳng có ấn tượng gì khi gặp tôi cả. À quên không giới thiệu, tôi tên Viên Dạ gốc Đài Loạn, người mặt sẹo như tượng đá kia là Từ Hiên gốc Hồng Kông, ba người bọn tôi là bạn nhau.

Lại là bọn người Trung Quốc, Đài Loan hay Hông Kông thì như nhau thôi, đều bắt đầu từ cái gốc thối tha kia cả. Thật chết tiệt, cô vốn đã không thích ai liên quan tới Trung Quốc rồi còn gặp nhiều người Trung như vậy, thật xui xẻo.

- Nếu như đã gặp mặt rồi, quen biết rồi, mục đích đạt được rồi. Vậy tôi đi được chưa, bạn tôi đang đợi.

Hoắc Ngự nghe vậy, anh quay ra, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn vào mắt cô. Từ trong ánh mắt đó, cô không thể đoán ra được điều gì.

- Được cô đi đi, ở đây xong rồi...

Nói được một nửa anh liền đi tới cúi xuống nói nhỏ bên tai coi, hơi thở nóng bỏng khiến bên tai đó hơi ngứa ngáy.

-...nhưng nếu muốn gặp tôi tiếp thì tới khách sạn Dominate, tôi rất muốn chơi tiếp trò chơi của chúng ta, không phải cái hôm ở trong phòng làm việc chúng ta đang chơi dở sao!

Cô quay mặt sang, mỉm cười đầy tự tin quyến rũ.

- Được có thời gian tôi sẽ tới.

Sau đó Uyển Tường Vy để lại cho ba người họ một bóng lưng.

- Cậu để cô ta đi vậy sao? Vừa rồi cậu hẹn gặp cô ta phải không, cậu chắc cô ta sẽ tới chứ?

Từ Hiên hỏi:

Hoắc Ngự như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt rất trầm tự.

- Trò chơi vừa bắt đầu mà, không vội. Còn việc đến hay không thì tôi chắc chắn cô ta sẽ đến dù biết nơi hẹn nguy hiểm.

Tiếp theo đến lượt Viên Dạ.

- Tại sao?

- Bởi vì tôi đọc được trong đôi mắt cô ta có mục đích.