Chương 12: Lệ Uẩn Nam cố chấp

Ngón tay thon dài của Lệ Uẩn Nam bóp lấy cổ của Lâm Triêu Tuyết đang muốn quay đầu, lạnh giọng nói:

"Không được quay đầu lại."

Hắn đem Lâm Triêu Tuyết đè lên cánh cửa, lưng hướng về phía hắn, giống như đêm qua hắn đem Lâm Hoàng Sênh đè lên đó, thế nhưng người trước mặt hắn vẫn không phải cô! Ý thức được điều đó khiến cho hắn nổi giận, càng thêm thô bạo với Lâm Triêu Tuyết. Dù sao cũng không phải là cô!

Hắn thậm chí đưa tay bịt miệng Lâm Triêu Tuyết, không để cô ta phát ra bất kỳ âm thanh nào!

**

Trên lễ đường, Hoắc Đồng Sâm khẽ gọi Lâm Hoàng Sênh đang thất thần, anh nở một nụ cười trấn an hỏi:

"A Sênh, em không thoải mái chỗ nào sao?"

"A"

Lâm Hoàng Sênh hoàn hồn, phảng phất vừa rồi là một giấc mộng, cô nhìn Hoắc Đồng Sâm trước mặt, vì cô mà lộ ra vẻ mặt bi thương, lập tức cười nói:

"Thật xin lỗi, vừa rồi em suy nghĩ đến vài chuyện."

Lúc này người chủ trì nói vài câu lấy lại không khí:

"Xem ra cô dâu của chúng ta cũng đã nghĩ tới cuộc sống tân hôn trong tương lai rồi."

Hoắc Đồng Sâm lo lắng nhìn Lâm Hoàng Sênh, môi mỏng mím chặt, thần sắc của Lâm Hoàng Sênh giống như không tự nguyện, nếu như cô không phải là bởi vì Lâm thị, nhất định là không muốn gả cho anh.

Lâm Hoàng Sênh cười nhìn người chủ trì, tự nhiên cầm lấy micro trong tay hắn nói:

"Tôi vừa rồi nghĩ sau khi kết hôn có phải nên học nấu vài món ăn ngon, tự mình làm cho anh, vậy mới có cảm giác hạnh phúc."

Lâm Hoàng Sênh nhìn qua Hoắc Đồng Sâm hỏi:

"Anh cảm thấy như vậy có vui không? Cảm thấy có tốt hay không?"

Hoắc Đồng Sâm chân thành nhìn cô, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

"Không cần ăn ngon."

"Hả?"

Toàn bộ mọi người trong hôn lễ đều ngẩn ra.

Hoắc Đồng Sâm chỉ nhìn qua Lâm Hoàng Sênh nói:

"Chỉ cần là em làm, không cần ăn ngon, anh đều sẽ rất vui."

Người chủ trì xem xét tình huống này, lập tức vừa cười vừa nói:

"Xem ra chú rể của chúng ta là tổng tài sủng thê không có nguyên tắc, vậy thì chúng ta nhanh kết thúc lễ nghi, nhanh chóng để hai người bắt đầu cuộc sống vợ chồng son của mình."

Người chủ trì nhìn Lâm Hoàng Sênh, lại hỏi một lần:

"Lâm Hoàng Sênh, cô có nguyện ý gả cho Hoắc Đồng Sâm làm vợ, bất kể nghèo khó hay giàu có, bệnh tật ly tán, đều vĩnh viễn không rời bỏ mà bên cạnh hắn hay không?"

Lâm Hoàng Sênh cười nhìn Hoắc Đồng Sâm, ánh mắt anh nhìn cô vừa có khát vọng lại còn có một tia khẩn trương, anh quá yêu Lâm Hoàng Sênh . Cô không thích để cho anh lúc nào cũng mang theo sự hèn mọn cùng đáng thương đó, thế nhưng cho dù là bây giờ, anh vẫn luôn như vậy mà yêu cô! Thực sự là không thể nào có thể đem vị Hoắc tổng trên thương trường sát phạt quyết đoán tcùng người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây liên hệ với nhau.

Lâm Hoàng Sênh hơi hơi nghiêng đầu vừa cười vừa nói:

"Tôi nguyện ý!"

Ba chữ này giống như đánh vào lòng Hoắc Đồng Sâm, khiến cho anh trong nháy mắt vừa kích động vừa vui sướиɠ. Anh biết nên khống chế chính mình, nhưng niềm vui mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến Hoắc Đồng Sâm tựa như một đứa trẻ được cho kẹo.

Có thể thấy tình yêu của người trưởng thành cũng chẳng có mấy “trưởng thành”, lại bởi vì mấy chữ của đối phương mà mừng rỡ như điên.

Người chủ trì nói:

"Vậy bây giờ mời chú rể mở mạng che mặt của cô dâu."

Hoắc Đồng Sâm đến gần một bước, khắc chế niềm vui trong lòng, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại không che giấu được ý cười, giống như hoa đào nở rộ tháng ba.

Anh xốc mạng che mặt của Lâm Hoàng Sênh lên, hô hấp như trở nên khó khắn, hôm nay Lâm Hoàng Sênh thật sự rất đẹp, dung mạo vốn đã vô cùng xuất chúng lại thêm trang phục lộng lẫy, càng đẹp không sao tả xiết, nốt ruồi nước mắt dưới mắt trái càng trở nên kiều diễm.

Lâm Hoàng Sênh nhìn dáng vẻ của Hoắc Đồng Sâm, đắc ý cười nói:

"Có đẹp không?"

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, hơn nửa ngày mới nói:

"Rất đẹp!"

Yết hầu nhấp nhô, thất thần nhìn cô.

Khách mời khi nhìn thấy dung mạo của cô dâu, cũng hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hoàng Sênh trước giờ vốn đã nổi tiếng, không ngờ lại xuất chúng hơn cả lời đồn. Nhưng mà tất cả mọi người cũng đều biết cô ngạo kiều tùy hứng, còn si mê một người đàn ông khác, thậm chí còn đem hắn trở thành trợ thủ cho ba mình. Nhưng bây giờ cũng không thể không vì gia tộc gả cho Hoắc Đồng Sâm, tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý nghĩa của hôn lễ này, chỉ là ngại quyền thế của Hoắc gia, nên vẫn tiếp tục diễn kịch mà thôi.