Chương 11: Hôn lễ (2)

Người bên trong xe Bentley không ai khác, chính là Lệ Uẩn Nam.

Hắn là người mà Lâm Hoàng Sênh từ năm mười tám tuổi vừa gặp đã yêu, cô dùng tài lực cùng quyền hạn của bản thân để bảo hộ và đề bạt hắn, khiến cho hắn trở thành người đàn ông có tôn nghiêm, cuối cùng lại là người đâm sau lưng cô. Ngạo kiều như Lâm Hoàng Sênh vậy mà lại đem tất cả hèn mọn cùng lấy lòng đều cho người đàn ông này, nhưng mà chính hắn lại cướp đi công ty của ba cô, dung túng Lâm Triêu Tuyết bôi nhọ cô, cuối cùng hại chết cô, khiến cho ba mẹ của cô chịu đả kích.

Lệ Uẩn Nam hận ba cô, cũng hận cô! Loại hận thù này, vào ngày hôm nay khi cô muốn gả cho người khác đã đạt đến tột cùng!

Lâm Hoàng Sênh gả cho người khác, khiến cho hắn hận không thể gϊếŧ cô.

Ngay vào lúc này, chuông điện thoại của Lệ Uẩn Nam vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra, là Lâm Triêu Tuyết gọi tới.

Lệ Uẩn Nam ấn nút nghe, trầm mặc nghe giọng nói của Lâm Triêu Tuyết:

"Uẩn Nam, anh đang ở đâu?"

Lệ Uẩn Nam không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đội xe hoa trước mắt từ từ biến mất khỏi tầm mắt của hắn

Trong điện thoại di động tiếp tục truyền đến âm thanh của Lâm Triêu Tuyết:

"Uẩn Nam, anh lại mềm lòng có phải không?"

Từng chút kiên nhẫn của Lệ Uẩn Nam biến mất:

"Còn có việc gì sao?"

"Uẩn Nam, em nhớ anh."

Lâm Triêu Tuyết ủy khuất nhỏ giọng thì thầm nói.

Lệ Uẩn Nam nhìn đội xe trước mặt biến mất, sắc mặt càng trở nên lạnh, trầm mặc, chỉ còn lại sự yên lặng vô tận, cuối cùng chỉ nói hai chữ:

"Tới đây!"

Lâm Triêu Tuyết nghe thấy hắn nói như vậy, giống như nhận được sự bạn ơn, lập tức vui mừng tít mắt, còn không đợi cô đáp lời, bên kia đã cúp điện thoại.

**

Lễ đường, Lâm Đông dắt Lâm Hoàng Sênh chậm rãi đi về phía Hoắc Đồng Sâm. Hoắc Đồng Sâm đứng cuối lễ đường, đôi chân thẳng dài, cặp mắt đào hoa nhìn chăm chăm về phía cô dâu, từng bước từng bước đang hướng về phái anh đi tới.

Lâm Hoàng Sênh sau tấm mạng che mặt nhìn người đàn ông đang đứng ở nơi đó, người đàn ông này yêu cô như mạng, vì bảo vệ cô mà chết. Anh tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy lại yêu cô đến tận xương tủy, lúc cô khó chịu với anh vậy mà Hoắc Đồng Sâm vẫn luôn vui vẻ chịu đựng. Lâm Hoàng Sênh không rõ tâm tình lúc này của mình là gì, nhưng bây giờ nói yêu anh có thể là lừa hắn cũng là lừa gạt mình.

Có lẽ là áy náy nhiều hơn, nhưng bây giờ sự áy náy này đủ để chèo chống cô kiên định hướng về phía anh, gả cho anh.

Lâm Đông cầm tay con gái giao cho Hoắc Đồng Sâm, nghiêm khắc lại yêu thương nói:

"Đồng Sâm, ta đem Sênh nhi giao cho con, hãy yêu thương con bé như chính mạng của mình, bởi vì ta cùng mẹ con bé đã luôn làm như vậy."

Hoắc Đồng Sâm nắm thật chặt tay Lâm Hoàng Sênh, cười nói:

"Ba yên tâm, đối với con A Sênh còn quan trọng hơn mạng của mình."

Lâm Hoàng Sênh khẽ mỉm cười nhìn Hoắc Đồng Sâm, sau đó nói:

"Ba yên tâm, điều anh ấy nói là sự thật."

Bởi vì Hoắc Đồng Sâm đã dùng mạng của anh chứng minh qua một lần. Lâm Hoàng Sênh nhớ tới những thứ này, trong lòng đau xót, nhưng rất nhanh liền đè xuống tâm tình không vui.

Lâm Hoàng Sênh đứng đối diện Hoắc Đồng Sâm, nghe người chủ trì đọc lời tuyên thệ, cô nghe thấy Hoắc Đồng Sâm thâm tình dứt khoát nhìn cô nói:

"Tôi nguyện ý."

Cô nghe thấy người chủ trì cũng đang hỏi cô.

Thế nhưng là cô đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới đều an tĩnh hoang vu, cô nhìn anh như đang nhìn mộng cảnh

**

Biệt thự của Lệ Uẩn Nam, hắn không nhìn Lâm Triêu Tuyết, chỉ lạnh lùng xé quần áo của cô, đem cô đẩy ngã trên giường, lưng hướng về hắn, hắn thậm chí ngay cả mặt của cô ta cũng không muốn nhìn thấy, động tác vô cùng lạnh lùng.