Chương 13: Chú rể, anh không muốn hôn em sao?

Chỗ ngồi của khách mời, đàn ông ngấp nghé gương mặt xinh đẹp của Lâm Hoàng Sênh, vì cô cảm thấy tiếc hận. Khách mời nữ lại đau lòng Hoắc Đồng Sâm, phải biết tướng mạo của Hoắc Đồng Sâm trong đám công tử ở thành phố này là vô cùng xuất chúng, nhất là cặp mắt đào hoa câu người kia của anh, chỉ tiếc anh đối với Lâm Hoàng Sênh luôn một lòng, dẫn đến những thiên kim tiểu thư, trâm anh thế phiệt khác đều không có cơ hội tiếp cận.

Lâm Hoàng Sênh nhìn Hoắc Đồng Sâm, nghiêng đầu cười cười:

- Chú rể, anh không muốn hôn em sao?

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoàng Sênh nghịch ngợm nói:

- Thế nhưng em nghĩ.

Vừa mới dứt lời, Lâm Hoàng Sênh liền nhón chân lên hôn một cái lên môi của Hoắc Đồng Sâm, tiếp đó tới gần anh, hơi thở của cô quấn quýt quanh chóp mũi:

- Anh hôm nay cũng rất đẹp trai.

Dung mạo của Lâm Hoàng Sênh như vậy, ánh mắt đung đưa lưu chuyển tựa dòng nước mùa thu làm say lòng người, cười yếu ớt nói ra. Hoắc Đồng Sâm sao có thể chịu nổi! Rõ ràng có thể cảm giác cổ họng khô chát, theo bản năng đưa tay chế trụ sau gáy cô, cúi đầu hôn thật sâu, Lâm Hoàng Sênh cười đưa tay vòng lấy bờ vai của anh, nghênh tiếp nụ hôn thâm tình lưu luyến của anh. Hoắc Đồng Sâm cũng đưa tay vòng lấy eo của cô, phòng ngừa cô bởi vì nhón chân lên mà đứng không vững.

Khách mời phía dưới, chứng kiến hôn lễ long trọng. Kể từ giây phút này, hai người bọn họ chính là một đôi vợ chồng.

**

Lệ Uẩn Nam lạnh buốt lạnh lùng đẩy Lâm Triêu Tuyết ra, trực tiếp vòng qua người cô đi vào phòng tắm, lại bị Lâm Triêu Tuyết nắm cổ tay. Lông mày Lệ Uẩn Nam nhíu chặt, làm cho cả gian phòng đầy khí lạnh, hoàn toàn không có bầu không khí mập mờ như vừa mới hoan ái.

Lâm Triêu Tuyết phẫn hận nói:

- Anh mềm lòng là vì nguyên nhân gì? Chúng ta đã nói kết minh, chúng ta đã hứa hẹn với nhau.

Lệ Uẩn Nam không nói lời nào, muốn hất tay Lâm Triêu Tuyết ra, lại bị Lâm Triêu Tuyết lần nữa nắm chặt.

- Uẩn Nam, có phải anh quên rồi không, chú trước kia chết thế bào? Tầng ba hai của tòa nhà, lúc ông ấy nhảy xuống chẳng lẽ không tuyệt vọng sao? Ngã trên đường xi măng, ông ấy không đau sao? Dì mang theo em trai sang nước Anh, một mình anh ở lại ăn nhờ ở đậu, chẳng lẽ anh không hận sao?

- Tôi chưa quên.

Lệ Uẩn Nam nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh bởi vì phẫn nộ, hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ Lâm Triêu Tuyết, hai mắt hằn tơ máu:

- Ngậm miệng đi.

Lâm Triêu Tuyết bởi vì bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, giẫy giụa tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ bởi vì Lâm Hoàng Sênh đối với anh tốt một chút, anh liền quên đi mười mấy năm qua bị ném bỏ cùng ăn nhờ ở đậu cam chịu nhục nhã sao

- Tôi nói, ngậm miệng!

Lệ Uẩn Nam cắn răng nói, bàn tay bóp lấy cổ cô ta càng thêm chặt, mỗi một chữ Lâm Triêu Tuyết nói ra đều khiến hắn không vui, liền muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt.

Lâm Triêu Tuyết sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, hô hấp càng ngày càng yếu, cơ thể mất hết khí lực

Lệ Uẩn Nam híp mắt buông bàn tay đang bóp lấy cổ cô ta, đem cô đẩy ra, lạnh lùng nói:

- Quản mình cho tốt, cô muốn báo thù, tôi muốn báo thù, chúng ta chỉ là quan hệ kết minh ngắn ngủi, cô đừng đi quá giới hạn

Lâm Triêu Tuyết tê liệt trên mặt đất, hơn nửa ngày mới ổn định được hơi thở, Lệ Uẩn Nam sớm đã mặc kệ cô đi vào phòng tắm.

Lâm Triêu Tuyết vẫn còn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cuối cùng cô ta cười, thê lương lại mỉa mai, cô chậm rãi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt âm hiểm:

- Lâm Hoàng Sênh, dựa vào cái gì ngươi ở nhà cao cửa rộng, được vạn người cung phụng, ta lại ở cống ngầm, bị vạn kẻ phỉ nhổ, dựa vào cái gì?

Hôn lễ kết thúc, Hoắc Đồng Sâm ôm lấy Lâm Hoàng Sênh rời đi, bọn họ là quý tộc, tự nhiên không cần ở lại chiêu đãi những khách mời kia. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng cóý nghĩa hơn so với việc chiêu đãi khách mời. Hai người bọn họ nhân lúc tất cả khách mời còn đang tận hưởng bữa tiệc rời khỏi hôn lễ.