Chương 10: Hôn lễ (1)

Lâm Hoàng Sênh lắc đầu, cười cười nói:

"Không, lần này không chỉ là vì công ty của ba, từ trong lòng con cũng nguyện ý gả cho Đồng Sâm."

Dừng một chút, cô nhìn bộ dáng càng xinh đẹp của mình trong gương, cười nói:

"Lần này con đã nghĩ mình sẽ thử một lần thích Hoắc Đồng Sâm."

Tô Như khϊếp sợ nhìn biểu cảm của Lâm Hoàng Sênh, trong lòng hoài nghi con gái của mình có phải hay không nhận lấy đả kích gì, nhưng mà cũng chỉ là mím môi không nói lời nào, hôm nay thực sự không phải là thời điểm thích hợp để truy vấn.

Lâm Hoàng Sênh nhìn ra sự nghi hoặc của Tô Như, nhưng mà cũng không nói gì thêm, dù sao ở đây còn có người ngoài, rất nhiều lời không tiện nói.

Bởi vì Lâm Hoàng Sênh ngày bình thường ngạo kiều tùy hứng, cũng không có bạn bè thân thiết, lúc kết hôn ngay cả một người làm phù dâu cũng không có, trước đây Lâm Hoàng Sênh không cam tâm chuyện kết hôn, đương nhiên sẽ không để ý những thứ này. Lần này lại có chút mất mát cùng căm hận, chính mình trước kia đem quá nhiều tâm tư đều đặt ở trên thân Lệ Uẩn Nam, cho nên mới không còn biết gì đến bản thân, không còn cuộc sống của mình, cuối cùng không chỉ hại mình, thậm chí hại toàn bộ Lâm thị.

Lâm Hoàng Sênh siết chặt áo cưới, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nhưng trên mặt cô lại tỏ ra bình tĩnh.

Tô Như giúp cô cài mạng che mặt lên, tiếp đó kiềm nước mắt nói:

"Con gái bảo bối của ta nhất định phải hạnh phúc nhé."

"Vâng!"

Lâm Hoàng Sênh gật đầu. Tô Như dắt Lâm Hoàng Sênh, lúc ra cửa liền nhìn thấy Lâm Đông đang đứng chờ, trông thấy con gái xinh đẹp, hốc mắt trở nên ướt, một khắc này nói vừa vui sướиɠ không nên lời vừa tự trách bản thân mình, là sự bất lực của mình mới ép con gái gả cho người mà con gái không muốn gả.

Lâm Hoàng Sênh tự nhiên cười cười, đưa tay khoác lên tay Lâm Đông, nói:

"Ba, con muốn nghe lời chúc phúc của ba, sau đó tiễn con xuất giá."

Lâm Đông chưa từng nhìn thấy con gái hiểu chuyện đến vậy, tưởng rằng lần này đả kích quá lớn khiến cho cô đổi tính, lập tức khóc lên:

"Con gái, con gái bảo bối của ta."

Lâm Hoàng Sênh cũng khóc, lúc này cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ mình, ba mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh, thật tốt!

Sống lại thật tốt!

Thợ trang điểm bên cạnh cẩn thận nhắc nhở:

"Cô dâu tuyệt đối đừng khóc, nếu không sẽ trôi lớp trang điểm mất. Hôm nay cô phải cười thật nhiều mới được."

Luật sư An Trạch của Lâm thị đứng sau lưng Lâm Đông trấn an nói:

"Chủ tịch, hôm nay là đám cưới của tiểu thư."

Lâm Đông lúc này mới khống chế tâm tình của mình, kéo Lâm Hoàng Sênh hướng phía xe rước dâu ở cửa chờ.

Lâm Hoàng Sênh cảm kích hướng về An Trạch gật gật đầu biểu thị gửi tới lời cảm ơn. An Trạch sững sờ, từ trước đến nay tiểu công chúa Lâm Hoàng Sênh luôn cao ngạo vậy mà lại đối với hắn gật đầu mỉm cười cảm ơn, thực sự là hiếm thấy.

An Trạch là luật sự hai năm trước Lâm Đông tự mình mời về, mặc dù trẻ tuổi, nhưng danh tiếng trong ngành không hề tầm thường, chưa từng thua qua lần nào, cho nên Lâm Đông mới tự mình đi mời hắn tới Lâm thị làm luật sư cố vấn. Cũng một phần vì thân thế của hắn, ba mẹ của hắn đã sớm qua đời, lớn lên trong nhà người cậu ruột, sau khi thành niên mới ra ngoài. Ngày thường nếu không làm việc hắn sẽ là người trầm mặc ít nói, nghiêm túc tỉnh táo.

Đội xe hôn lễ đang trên đường đến, một chiếc Bentley dừng ở nơi xa, người trong xe thần sắc lạnh nhạt, mang theo ánh nhìn mãnh liệt căm hận nhìn chăm chú đội xe đi qua trước mặt mình, chiếc xe ở giữa kia, cô dâu đang ngồi trong đó, mạng che mặt che kín thế gò má của cô, cổ của cô hiện lên đường cong mỹ lệ, dung mạo của xinh đẹp, hôm nay trang điểm như thế, nhất định càng thêm mỹ lệ! Người trong xe nhìn xe của cô, cửa sổ chậm rãi kéo lên, ngăn lại ánh mắt của hắn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.