Hôm kia truyện
Hoa Xương Rồng tôi đang kể cho các bạn nghe đến đâu rồi nhỉ? Hây zà, Việt Nam thắng trận nên đầu óc cứ mụ đi chẳng nhớ nổi nữa. Để cố nhớ lại xem nào. À nhớ rồi, lúc ấy cỡ độ 12h giờ đêm, trước khi mẹ Tố Quyên và Mạnh thực sự hôn nhau, Tố Quyên đã thì thầm vào tai Mạnh là: “Hôm nay không có giới hạn nào hết”, giờ tôi kể tiếp cho các bạn nghe diễn biến tiếp theo nhé.
12:00 PM
Mạnh ngơ ngác nghĩ thật lâu, chắc độ 3 giây mới hiểu được ý nghĩa câu nói của mẹ. Mẹ đẹp quá, môi mẹ ở gần, mẹ thở rất mạnh làm hơi thở thơm tho phả vào mặt Mạnh. Khuôn mặt mẹ ở ngay kia, đôi môi hơi mở ra, còn đôi mắt thì cụp lại làm hàng mi cong chỉa xuống phía dưới.
Mạnh từ từ chu môi ra, một tay đặt lên gáy mẹ kéo xuống. Và thế là, hai đôi môi chạm nhau cân xứng, môi trên chạm môi trên, môi dưới chạm môi dưới. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa.
Dứt cái chạm phớt ấy, môi Mạnh đẩy ra xa để cậu nhìn rõ hơn khuôn mặt lúc này, cậu nói một câu tự trong sâu thẳm trái tim mình:
– Mẹ đẹp lắm. Con yêu mẹ.
Tố Quyên mở to hai mắt mình ra, hôm nay Mạnh rất khác, bởi Mạnh không còn phải là con trai ruột của cô nữa, chỉ còn là một chàng trai trẻ nào đó đang khát khao tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Tố Quyên hiểu, câu “con yêu mẹ” kia không phải là ý nghĩa của một từ yêu thương mà con trai dành cho mẹ ruột của mình. Nó có ý khác theo cách hiểu của Tố Quyên, đó là lời nói của một người đàn ông dành cho dành cho người phụ nữ của mình. Đôi mắt Tố Quyên ươn ướt vì cảm giác này, cái cảm giác vừa như mất mát một điều gì đó to lớn, nhưng cũng là cảm giác như có được một thứ gì đó còn lớn lao hơn. Trong giờ phút này, cô không nghĩ mình là một người mẹ, cô chỉ nghĩ đơn giản mình là một người đàn bà khát khao. Cũng phải thôi, trong một bài hát nào đó mà cô được nghe nhiều lần trên tivi, có đoạn: “chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời”. Còn cô với người thanh niên trẻ này nào chỉ có một giây ngắn ngủ ấy đâu, nó là mấy chục đêm ngủ cạnh bên nhau, bện hơi nhau. Chưa hết chính người thanh niên đó còn làm cho cô lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần. Nhiều lần thành quen, thành nhớ và thành yêu lúc nào chẳng hay. Tình yêu đó biến chuyển từ dạng mẹ con trở thành một kiểu tình yêu đôi lứa như bao chuyện tình khác kể từ khi cô biết Mạnh không phải là con trai của mình. Tố Quyên tự hỏi bản thân nhiều lần rằng, chẳng lẽ cô đã thay đổi tình yêu với chồng hay sao? Đã dành tình cảm của mình cho một người khác, người đó chính là đứa con mà cô nuôi nấng từ lúc lọt lòng hay sao? Và đến bây giờ, Tố Quyên vẫn chưa có đáp án cho chính mình.
– “Mẹ cũng thế!”, Tố Quyên buông thả bằng ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ, bằng đôi môi mở to để chiếc lưỡi mềm mại thò ra bên ngoài mép môi một chút.
Lần hôn thứ hai này mạnh hơn lần hôn thứ nhất, khi hai môi chạm vào nhau thì như có một ma lực hấp dẫn nào đó khiến chút hút lấy nhau như cực âm và cực dương chạm nhau. Môi trên l*иg môi dưới, hai cái lưỡi cũng thò sang phía bên kia để quấn lấy nhau. Nước bọt không biết từ đâu như suối nguồn vô tận ứa ra, tràn sang miệng đối phương:
– “Ưm ưm ưm, nhóp nhép, nhóp nhép”, đó là tiếng động tình phát ra từ trên miệng của cả hai người.
Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ ấy là từ trong cổ họng của Tố Quyên, còn tiếng nước bọt nhóp nhép chính là do hai lưỡi tạo thành.
Tay Mạnh ghì càng lúc càng chặt hơn vào cổ mẹ để kéo đầu mẹ dịt lấy phía mình.
– Nhẹ thôi con, mẹ ngạt thở mất.
Có phải mẹ nghẹt thở vì bị bịt mũi không? Không đâu, hôn nhau ở trên miệng cơ mà, mẹ bị khó thở bởi nhịp tim của mẹ tăng, bởi sự hồi hộp và phấn khích. Mạnh mới 25 tuổi, có trải qua bao nhiêu trận làʍ t̠ìиɦ đi chăng nữa, nhưng vẫn chỉ là một chú gà trống non tập tọe gáy. Mà cái gì non chả ngon cơ chứ.
Hai mẹ con từ từ ngả xuống giường theo tư thế cả hai người nằm nghiêng úp mặt vào nhau. Hai đôi môi vẫn dính chặt lấy nhau không rời, hai cái lưỡi quấn quýt, vờn vờn đùa nghịch như hai đứa trẻ tăng động. Nước bọt trào ra khỏi khóe miệng rơi ra ngoài làm cho cái hôn thêm phần nồng cháy.
– Đừng chỉ hôn không như thế?
Tố Quyên nhả môi ra để lấy hơi và tranh thủ nói như là một mệnh lệnh. Đêm nay, cô không chỉ muốn hơn, mà còn muốn nhiều hơn thế rất nhiều, phá bỏ mọi giới hạn từ trước đến nay của hai mẹ con. Bởi Tố Quyên biết, lần này có thể là lần đầu tiên phá giới hạn nhưng cũng có thể là lần cuối cùng. Cuộc đời của hai mẹ con, đặc biệt là Mạnh sẽ thay đổi rất nhiều chỉ sau đây có vài ngày thôi. Cô là mẹ nhưng cô biết, để có thể bảo vệ và bao bọc cho con cũng không phải muốn là được, còn có nhiều yếu tố tác động vào cuộc đời Mạnh lắm. Chi bằng cho hết đi, một lần rồi thôi. Như thế dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng giảm bớt nỗi xót con.
Mạnh chỉ chờ mẹ nói câu đấy mà thôi. Điều cậu ước ao bao nhiêu ngày qua chính là đây. Vẫn hôn mẹ, nhưng đôi tay Mạnh không để yên. Trước tiên, Mạnh với tay xuống bên dưới, lột chiếc qυầи ɭóŧ của mẹ ra, chiếc qυầи ɭóŧ được kéo xuống đến đầu gối thì được Tố Quyên ngoáy chân cởi nốt.
Tiện cái tay ở đầu gối, trong đà di chuyển lên phía trên, tay Mạnh trượt men theo một bên đùi lên háng mẹ, phớn phớt chạm bàn tay ấy lên da l*и phía ngoài rồi đưa tiếp lên trên, men theo bụng lên đến vυ". Chiếc váy của mẹ theo tay Mạnh cũng bị tốc lên cao, vượt qua cả bầu vυ" mắc lại ở cổ.
Chưa dừng lại ở đó, Mạnh nhả môi mẹ ra để mà mất điểm kết nối giữa hai thân thể, có chỗ cho chiếc váy vượt qua đầu.
Cuối cùng thì Tố Quyên đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm xuôi bên cạnh Mạnh. Lúc Mạnh mới nhả môi mẹ ra thì đồng hồ đã điểm thêm một khắc.
12h15 PM.
Vậy là hai mẹ con đã hôn nhau tròn 15 phút.
Mạnh ngồi hẳn dậy rồi trườn xuống phía cuối giường, ngồi giữa hai gót chân của mẹ. Ánh điện sáng trưng để cậu nhìn rõ toàn bộ cơ thể mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn mẹ trong tình trạng như thế này.
Tố Quyên uốn éo, một tay đắp ngang ngực che hai bầu vυ", một tay đặt lên mu l*и. Có lẽ cô quá ngượng vì là lần đầu tiên phô bầy thân thể ra cho một người đàn ông khác ngoài chồng, cô nhìn vào ánh mắt đắm đuối như cú vọ của Mạnh mà ngượng càng thêm người. Mạnh nhìn cô mà như thể người đói khát lâu ngày nhìn thấy một mâm cỗ đầy. Núʍ ѵú Tố Quyên tự dưng cứng ngắc chọc chọc vào lòng bàn tay thấy gai gai, bướm ở dưới bàn tay khác cũng chuyển động từ bên trong làm một ít dịch nhờn trào ra ngoài. Hẳn là nó ngứa ngáy lắm rồi.
Còn Mạnh thì sao? Cậu bần thần nhìn lướt từ trên xuống dưới, miệng hổn hển như sắp ngấy:
– Con muốn nhìn hết cơ thể mẹ?
Vừa nói, Mạnh vừa gập người xuống, một tay cầm cái tay che vυ", một tay cầm cái tay che bướm mẹ dang rộng ra hai bên. Và thật may, khi tay mẹ dạng ở hai bên, khi Mạnh bỏ tay ra để trở lại tư thế vừa nãy thì mẹ nằm yên, không che nữa, chỉ mông mẹ hơi ngoáy ngoáy một chút vì bướm mẹ đang ngứa mà thôi.
Chiêm ngưỡng, chính xác phải dùng từ chiêm ngưỡng cái cơ thể ngọc ngà, trắng ngần, đẫy đà của mẹ mới phải.
Mạnh nhìn từ trên nhìn xuống.
Đầu mẹ ngọ nguậy làm mái tóc uốn bồng bềnh lúc bình thường xõa ra hai bên, đôi mắt bồ câu lúc cụp lại thật mạnh, lúc lại mở to nhìn lên trần nhà. Mẹ nửa không muốn nhìn vì ngượng, nửa muốn nhìn thật rõ cảnh vật đang diễn ra trên chiếc giường này. Cái mũi cao của mẹ phập phồng, rụp vào lại nở ra, rõ ràng mẹ đang thở rất mạnh để điều hòa khí huyết đang sục sôi trong người. Hai má mẹ ửng đỏ như vừa được đánh một lớp son hồng. Kia kìa, lưỡi mẹ vừa thò ra liếʍ một vòng quanh môi, cái động tác đó là để kí©h thí©ɧ ham muốn bạn tình, hay chỉ đơn giản là môi mẹ đã khô cần phải được làm ẩm ước. Chiếc cằm chẽ nhòn nhọn của mẹ ở phía trên cái cổ thon dài sao mà trông hợp đến kỳ là vậy, chiếc dây chuyền bạch kim nhỏ xíu như tô điểm thêm cho cái cổ trắng.
Xuống bên dưới một chút, hai bả vai tròn lẳn tròn lăn, không gợn một chút xương nào là thứ gợϊ ȶìиᏂ không bút nào tả xiết. Cũng bởi hai tay mẹ đang dang rộng ra bên nên Mạnh nhìn thấy rất rõ hai nách. Cũng là nơi mọc lông trên cơ thể, nhưng sao nách mẹ lại mịn màng và trắng tinh như làn da em bé như vậy. Phải rồi, Mạnh nhớ, có lần mẹ kể mẹ đi triệt lông nách, ngoài ra còn dùng rất nhiều loại kem dưỡng da nên nách mẹ mới không có vết của lông mà trắng đến hồng nhuận như làn do của chỗ khác. Mạnh nảy ra một ý nghĩ vô cùng thú vị vào lúc này, nhất định lát nữa cậu sẽ thử, đó là ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ vào nách mẹ. Nhưng cái đó để sau đi. Có một thứ nữa hấp dẫn ánh nhìn của Mạnh.