Chương 44: Liếʍ l*и mẹ đi con (2)

Bầu vυ".

Sao mẹ hơn 45 tuổi rồi mà vυ" mẹ vẫn căng lên như thế kia. Nó không to quá giống như quả dừa, nhưng cũng không bé giống như củ su hào. Kích thước của nó nằm ở khoảng giữa hai loại củ quả ấy. Căng tròn chỉa lên phía cao. Trong khi phần bù vυ" thì trắng như quả trứng luộc bóc vỏ thì ở trên đỉnh cái núʍ ѵú lại mầu hồng. Mẹ nuôi con bằng sữa, mẹ lại có chồng, ấy sao núʍ ѵú mẹ vẫn hồng hồng mà không thâm? Đó là câu hỏi trong đầu Mạnh lúc này. Núʍ ѵú săn săn, dài và to độ đốt ngón tay ấy chọc lên trời như thách thức kẻ nhìn. Mạnh liếʍ môi, nuốt nước bọt ực một cái rõ to làm mẹ xém chút nữa thì khúc khích cười.

– Vυ" mẹ …. Đẹp quá. Ước gì con được ……

Tố Quyên táo tợn trêu ngược lại con:

– Được gì?

– Tí nữa mẹ sẽ biết.

Rời bầu ngực sữa, Mạnh đưa mắt mình xuống bụng. Chiếc bụng phẳng lì, không phải là dạng eo thon thiếu nữ nhưng không có một chút mỡ nào, đầy mà không nhô, có lẽ tư thế mẹ nằm làm cho bụng hơi xẹp xuống một chút tạo cho Mạnh cảm giác bụng mẹ rất phẳng. phập phồng theo nhịp thở. Tất nhiên da bụng cũng trắng giống da trên toàn bộ thân thể mẹ thôi nhưng cái làm Mạnh chú ý hơn cả chính là một đốm khác mầu ở chính giữa. Rốn. Đó chính là rốn. Nhìn xa như một hố sâu giữa một mặt phẳng, khoảng da bụng xung quanh rốn hơi hõm vào một chút càng làm cho cái rốn ấy trở nên thần bí, như một hố đen của vũ trụ sẵn sàng hút mọi vật vào bên trong.

Khoan hay đưa mắt đến chỗ ngã ba thần thần thánh. Mạnh khẽ rờ rờ vào phần da ở khớp nối hai chân với xương chậu, điểm đầu tiên của đôi chân. Làn da mềm mại do cảm giác của tay may lại, nhưng đôi mắt lại có cảm nhận riêng của nó. Hai chân mẹ thon và gọn, chẳng thế mà bình thường, khi mẹ đứng, hai đùi non không chạm vào nhau mà tạo thành một khe hởi vài centimet, dáng mà các cụ gọi là gầm cao máy thoáng. Hai đầu gối mẹ không có vết sần những ửng đỏ hơn chỗ da khác một chút. Cuối cùng là đôi bàn chân. Người ta gọi những người phụ nữ có đôi bàn chân đẹp là chân sen, chính là chân mẹ. Đôi bàn chân ấy nhỏ tí xíu, các ngón chân thon dài đầy đặn, móng chân sơn mầu xanh cốm nhã nhặn. Gót chân sen hồng hào tròn xoe là điểm cuối của đôi chân ấy.

Ngược lên phía trên, chỗ quan trọng nhất của một người phụ nữ. Điểm làm cho vùng nhậy cảm của mẹ ấn tượng đậm sâu trong Mạnh vào lúc này chính là mu l*и. Sờ thì đã nhiều, nặn, bóp cũng đã nhiều, nhưng hôm nay mới tận mục sở thị giữa ánh sáng trưng, Mạnh mới thấy nó khác biệt hơn so với những cái l*и mà cậu đã từng gặp trong đời. Buột miệng Mạnh thốt lên:

– Mẹ phẫu thuật nâng mu à?

Tố Quyên chột dạ nhỏm lên nhìn xuống mu bướm mình. Từ nhỏ đến lớn, Tố Quyên chưa từng can thiệp dao kéo vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình, tại sao Mạnh lại hỏi như vậy. Tố Quyên cãi ngay, người ta vu oan cho cô, cô phải cãi chứ:

– Làm gì có, mẹ chưa bao giờ nâng ngực, chưa bao giờ nâng mũi, lại càng chẳng bao giờ nâng …. mu. Sao con lại hỏi thế.

Từ nãy đến giờ, Mạnh dán chặt đôi mắt lên mu bướm mẹ:

– Bởi vì con thấy nó cao quá.

Quả đúng như vậy, mu l*и Tố Quyên cao hơn so với người bình, nhìn từ bên ngoài vào, người ta rất dễ hình dung là Tố Quyên đã đắp vào thêm một miếng thịt, nó gồ lên như một ngọn đồi thoai thoải. Lông l*и mượt mà không xoắn tít mà chỉ hơi cong cong nằm phủ sang tứ phía. Lông l*и không nhiều mà chỉ mong mỏng mọc rải rác một cách tự nhiên nhưng phủ kín toàn bộ mu. Chính vì mỏng nên nhìn thấy rõ khoảng thịt của mu bướm, tinh mắt còn nhìn thấy cả từng gốc của các sợi lông.

Lúc này Mạnh mới nhớ lại, hình như cậu chưa thấy mẹ mặc dạng quần bó Legging bao giờ. Cũng phải thôi, với cái mu l*и nổi vồng lên như thế này, nếu mặc quần kiểu đấy khác gì trêu tức thiên hạ, khác gì khắc 3 chữ to đùng “Mời hϊếp da^ʍ” ở mu l*и đâu.

Tố Quyên đương nhiên biết cái điểm đặc biệt trên mu l*и mình, cô có chút khoái trí vì đứa con đã tinh mắt nhận ra điểm đáng yêu đó, cô trêu lại con, giống như cách mà một người đàn bà dụ dỗ người đàn ông của mình:

– Cao thì sao?

– “Thì êm ạ”, Mạnh trả lời rảo hoánh.

Êm như thế nào, Tố Quyên hiểu, Mạnh cũng hiểu nốt, nhưng tạm thời cả hai đều không nói ra, chỉ tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Tố Quyên e lệ khẽ banh hai chân mình ra, cô muốn chứng minh cho Mạnh thấy là, cô không chỉ có cái mu l*и hấp dẫn, mà phần ẩn giấu bên trong còn hấp dẫn không kém đâu.

Thời gian như ngừng lại, không gian cũng dừng theo khi hai bắp đùi của Tố Quyên từ từ tách ra hai. Đồng thời với động tác tách thì hai chân cũng nâng lên cao hơn, l*и Tố Quyên ưỡn ra phô bầy tất cả. Mạnh không thể ngậm được miệng lại, há hốc ra, nước dãi ở bên trong ồ ồ theo khóe miệng rỉ ra rơi thành một dòng xuống đúng đầu gối của Tố Quyên.

Cái l*и mà cậu vẫn sờ hằng đêm suốt quãng thời gian qua giờ đã được nhìn thấy tận mắt. Nếu như sờ thì xúc giác cảm nhận, người ta gọi là xúc da^ʍ. Còn giờ đây, được nhìn thì thị giác cảm nhận, người ta gọi là thị da^ʍ. Còn có các loại da^ʍ khác theo các giác quan của cơ thể, như vị da^ʍ khi đầu lưỡi liếʍ vào cơ thể đối phương, khứu da^ʍ dùng mũi ngửi mùi cơ thể bạn tình, thính da^ʍ khi tai nghe được những lời đường mật, những lời tục tĩu, những âm thanh va chạm giữa ©ôи ŧɧịt̠ và l*и, những tiếng òng ọc phát ra giữa những nhịp ȶᏂασ.

L*и mẹ đỏ au, như thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi chưa một lần biết mùi tìиɧ ɖu͙©. Âʍ ѵậŧ nhỏ như một đầu ngón tay út lồi ở phía trên, hai môi l*и như hai cái lá nước hơi banh ra hai bên một chút vì mẹ dạng chân, môi nhỏ như hai hạt điều úp ngược e ấp ngoài cửa l*и. Lỗ l*и bóng loáng nước da^ʍ nhỏ xíu đang khe khẽ co bóp mời gọi cái gì đó xâm nhập vào bên trong. Ở vị trí quá xa, nên Mạnh không nhìn rõ lỗ tiểu của mẹ, chỉ thấy một đốm mờ mờ khác mầu nằm ở giữa cửa l*и và âʍ ѵậŧ. Phần rìa l*и, khoảng thịt nhỏ chạy dọc nối giữa chân và l*и tuyệt không thấy một sợi lông nào. Nhưng kì lạ thay, ở khoảng giữa l*и và hậu môn với chiều dài khoảng 5 centimet lại có một chùm lông mỏng như ngăn cách giữa hai vị trí. Đó phải chăng là nơi phân biệt giữa hai khu vực trên cơ thể một người đàn bà. Nếu gọi l*и là khu giải trí theo đúng chức năng nhiệm vụ thì hậu môn là khu vệ sinh. Khu giải trí và khu vệ sinh đương nhiên phải là hai không gian riêng biệt và độc lập với nhau. Ấy thế nhưng, có người lại lấy khu vệ sinh làm nơi giải trí, đó chẳng phải là lúc mà dùng ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ vào hậu môn đó sao?

Nhìn l*и mẹ thì chẳng biết chán là gì, chẳng biết bao nhiêu cho đủ nữa. Nhưng còn nhiều thứ khác cần Mạnh khám phá. Thời gian có nhiều, cả đêm cơ mà, nhưng thời gian không phải là thứ vô tận. Mạnh mở miệng như cầu xin mẹ ban ân huệ.

– Mẹ quay lưng lại được không ạ?

Phải rồi, phần trước cơ thể mẹ, Mạnh đã được chiêm ngưỡng, còn phía sau nữa chứ. Đã không còn giới hạn nào thì Mạnh không dại gì mà không khám phá hết cả.

Tố Quyên không nói gì, bởi đến l*и còn cho con nhìn thì tiếc chi tấm lưng. Cô lục tục bò dậy rồi quay người 180 độ. Hai bầu vυ" tì xuống mặt giường làm phần cuống vυ" bị bẹt sang hai bên, Tố Quyên thấy mông mình nóng rẫy, bởi không nhìn nhưng cô biết chắc rằng Mạnh đang tập trung ở phần đó, đó là phần hấp dẫn nhất của người đàn bà nếu nhìn từ phía đằng sau.

Không giống như Tố Quyên dự đoán, Mạnh thường chọn những phần ngon ăn sau, phần xương ăn trước. Cậu nhìn từ cổ mẹ nhìn xuống đến tấm lưng. Lưng mẹ thẳng đuột dài thượt như miên mang kéo xuống tận dưới. Hõm lưng tạo thành những hố nhỏ, eo mẹ hơi chiết vào trong tạo thành dáng thắt đáy lưng ong.

Mẹ nằm sấp, xuôi hai chân khép vào nhau. Mẹ không ưỡn một chút nào nhưng đôi mông mẹ không vì thế mà không phô trương, nó vẫn vồng, rõ rõ ràng ràng từng bên mông một, thành hình tròn tròn cong cong như hai cái rổ úp song song. Làn da mông trắng tếu, mịn màng đến một vết sẹo nhỏ, đến một vết chai nhỏ, đến một nốt mụn nhỏ cũng không có. Nếu như mông là vật để ngồi, nó thường bị chai, bị sần do tác động của trọng lực cơ thể đè lên. Nhưng không hiểu sao, không hiểu bằng cách nào mà mông mẹ không một tì vết, cứ như nó sinh ra được bọc trong nhung trong lụa, trong tủ kính để trưng bầy không bằng.

– “Mông mẹ đẹp quá!”, Mạnh thốt nên câu cảm thán tự đáy lòng mình. Cái mà cậu muốn giờ đây là được úp khuôn mặt điển trai của mình vào mông mẹ.