Tô Đoạn Không đã mất đi chức vị, ngày trước thì đám đông thường nối liền không hết bên ngoài sân và cổng, hiện giờ trở nên vắng tanh vắng ngắt. Ngay cả Bình Viện cũng không có lui tới, không hề giống với lúc trước ngày nào cũng nháo nháo bức hôn.
Tô Đoạn Không nằm bẹp trên giường gần một tháng mới có thể đi lại được; sau hai tháng thì vết thương ở chân và thắt lưng mới hoàn toàn bình phục.
Tuy nhiên, vũ kỹ, tiểu thϊếp trong nhà đều đã thả ra, khu nhà rộng thênh thang trở nên vắng ngắt. Mà hắn dường như cũng không còn quan tâm tới chuyện nữ sắc, mỗi ngày đều ngồi trong thư phòng viết thư rồi đưa cho tổng quản gửi đi.
Tiết trời vào thu càng ngày càng lạnh; bởi vì ít người, nhà lại rộng nên tổng quản thường phải cho người đi tuần hàng đêm để tránh bọn đạo chích tác quái.
Một hôm, lão nhìn thấy phía hoa viên có đốm lửa, tưởng là cháy liền vội vàng chạy đến xem sao thì thấy tiểu đạo sĩ đang thắp hương cầu khấn.
– Ngươi làm cái gì đó?
Lão đối với tiểu đạo sĩ này có nhiều phản cảm; trước kia y nịnh nọt rồi lại chọc giận đại nhân khiến cho người ta không ưa nổi. Lão đối với tiểu đạo sĩ này có đánh giá cực thấp cho nên lần này có cơ hội gây sự với hắn, lão liền hét lớn tiếng. Tiếng quát của lão tràn ngập chán ghét.
Bình Oánh giật này mình quay đầu lại, run giọng nói:
– Ta….. Ta không có làm cái gì…
Tổng quản trợn mắt há mồm, trước mắt lão là một tuyệt sắc tiểu giai nhân. Trước kia, đại nhân có dưỡng rất nhiều thị thϊếp ca kỹ, da^ʍ oa đãng phụ, lão cũng gặp qua không ít mỹ nhân nhưng chưa bao giờ một giai nhân tuyệt sắc đến thế này. Mắt hắn ứa lệ, trong đó ẩn ẩn sự đau thương khiến cho người ta nhìn thấy mà nhịn không được phải rơi lệ.
– Ngươi là ai?
– Ta….. Ta là đồ đệ của Tiên Ố.
– Ngươi chính là tiểu đạo sĩ kia? – tổng quản kinh ngạc dường như không thể tin được, tiểu đạo sĩ kia mặt vàng như nến rất xấu xí, sao hôm nay lại biến thành một tiểu giai nhân diễm lệ vô song này chứ?
Bình Oánh thấy tổng quản cứ chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt của lão giống hệt những người xa lạ năm xưa mà y gặp ở cố hương – thất kinh.
Y sờ sờ vào mặt mình, sực nhớ là lúc nãy mình có lau sạch mặt để chuẩn bị đi ngủ, nhưng vì lo lắng cho Tô Đoạn Không quá nên không ngủ được; y bèn rời khỏi giường và tới đây dâng hương cầu khẩn. Không ngờ, y lại bị người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.
Y nhất thời lo lắng, hai tay quờ xuống dưới bốc chút bụi đất bẩn xoa lên mặt mình, y làm vài lần như vậy nhưng vết bụi bẩn không thể nào che dấu vẻ đẹp xuất chúng của y được.
– Ta vì đại nhân mà muốn cầu khẩn. Van cầu ngươi, tổng quản, đừng nói với người khác về hình dáng thực của ta… Tuyệt đối không được nói, van cầu ngươi đừng nói cho ai…
Nói xong, Bình Oánh lại khóc lóc bi thương, quỳ gối xuống chân tổng quản mà van xin. Cơ thể run lên từng trận vì khóc..
Tổng quản không đành lòng đứng nhìn nhưng trong lòng cảm thấy rất kỳ quái; thế gian này ai cũng muốn biểu hiện những gì đẹp nhất của mình… Tiểu đạo sĩ này sao phải cải trang thành bộ dáng xấu xí như vậy? Thật không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa.
– Bộ dáng ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao lại biến mình thành cái dạng xấu xí kia?
– Ta…………. Ta………… – Bình Oánh nghĩ đến bản mệnh của mình, tiếng khóc càng thêm bi ai. – Mệnh của ta không tốt cho nên mới xuất gia tu hành. Sư phụ nói sắc đẹp của ta sẽ mang đến tai nạn cho ta nên người muốn ta giấu đi. Chỉ có đại nhân thấy ta xấu như vậy mà vẫn đối ta rất tốt, lòng ta thực sự rất cảm động và mang ơn đại nhân. Chuyện đại nhân bị ngã ngựa, ta nghĩ nhất định là do mệnh ta làm liên lụy đến ngài… cho nên… ta không dám tới gặp đại nhân.. Ta phải thành tâm niệm kinh cầu phúc cho đại nhân..
Nghe hắn nói hết sức chân thật, vừa nói nước mắt vừa tung hoành, rốt cuộc tổng quản cũng hiểu được vì sao tiểu đạo sĩ này không chịu tới gặp đại nhân, bất giác đáy lòng lão dấy lên lòng thương. Xem ra lúc trước không phải tiểu đạo sĩ này bất nhân bất nghĩa mà là hắn sợ mệnh của mình sẽ làm hại đến đại nhân.
– Cái gì mà mệnh không tốt? Ngươi nói mạng ngươi không tốt sẽ khắc người khác; nhưng ta thấy sư phụ và ngươi ở chung với nhau lâu như vậy cũng không có chuyện gì. Đại nhân bị thương là chuyện ngoài ý muốn, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.
– Không…. Là ta không tốt, là ta hại đại nhân…
Hắn có nói bao nhiêu lần thì vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, một bên nói một bên khóc lóc thê thảm. Tổng quản chạnh lòng mà không biết phải khuyên nhủ làm sao..
Xem ra tiểu đạo sĩ này bị cái suy nghĩ mệnh xấu ảnh hưởng quá lớn cho nên mới khăng khăng cho rằng là hắn hại đại nhân. Trước tiên phải thay đổi cái tư tưởng của hắn đã.. chỉ sợ không thay đổi được.. Đành phải tìm cách khác..
– Mỹ mạo của ngươi ta sẽ không nói với người khác. Thân thể đại nhân gần đây đã hồi phục, chuyện ngươi thay ngài cầu phúc quả là có hiệu nghiệm. Ngươi cứ tiếp tục thay đại nhân cầu phúc nửa khắc nữa đi.
– Dạ! Đa tạ tổng quản. – Bình Oánh không ngừng dập đầu tạ ơn.
Thấy hắn thành khẩn như vậy, tổng quản thấy mình thật có lỗi. Có lẽ tiểu đạo sĩ này thật sự là một người thiện lương đơn thuần chứ không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, hay là kẻ gặp lợi thì vong nghĩa.. Trước kia lão đã hiểu lầm hắn rồi.
Vả lại, sau khi tỉnh lại thì đại nhân liền gọi tên hắn, nhất định là đại nhân đối với hắn không phải là không có cảm tình. Đại nhân là người anh minh, hẳn là có thể bào hộ tiểu đạo sĩ đơn thuần này, không để cho người khác khi dễ hắn. Nếu hắn ở bên cạnh đại nhân, được đại nhân bảo vệ, chắc chắn hắn sẽ có được những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc.
Nhìn bộ dáng đẹp như vậy, nước mắt thì lúc nào cũng thường trực trên mặt.. nhìn rất đáng thương. Hơn nữa, nhắc đến mệnh của mình thì hắn lại còn khóc thương tâm hơn.. Tổng quản không nhẫn tâm mà đứng trơ mắt nhìn.
Tốt nhất là tìm một cách nào đó để đại nhân tiếp tục sủng hạnh hắn đi! Lão tin rằng, mặc dù hiện tại đại nhân không có nửa cái chức quyền nhưng dựa vào tài văn chương của ngài thì nhất định lại có được địa vị cao như xưa.
Đến lúc đó, tiểu đạo sĩ này có đại nhân bảo hộ, chỉ cần hắn thấy vui vẻ thì sẽ không nghĩ đến mấy cái chuyện vận mệnh nhàm chán kia nữa.
Bước tới phòng Tô Đoạn Không, tổng quản nhẹ gõ cửa.
– Có chuyện gì mà nửa đêm còn làm phiền ta chứ? – Tô Đoạn Không không có rời giường xuống mở cửa, giọng nói thật đạm.
Tổng quản gãi đầu gãi tai, lão nhất thời đồng cảm với tiểu đạo sĩ kia; mặt khác lão đối với đại nhân cũng coi như là tận trung cho nên mới dám nửa đêm tới gõ cửa. Lão hy vọng đại nhân có thể đem tiểu đạo sĩ kia về bảo hộ; ít nhất thì một màn lão vừa nhìn thấy khiến trong lòng rất cảm động.
– Đại nhân, phía hậu viện có chuyện kỳ quái nên nô tài muốn mời ngài đi xem. – lão chưa có nói rõ sự tình. Tóm lại là mắt thấy không bằng tai nghe, nếu đại nhân tận mắt chứng kiến thì ngài nhất định sẽ rất thương tiếc tiểu đạo sĩ kia. Lão cũng tin rằng đại nhân không phải là một người lạnh lùng tàn nhẫn như người ta đồn thổi; những người mà bị ngài nghiêm khắc xử trí đều là những kẻ phản bội.
– Chuyện gì mà kỳ quái? – tổng quản không phải là người dễ bị làm cho ngạc nhiên, lão nói như vậy làm cho Tô Đoạn Không không khỏi tò mò, rốt cuộc chuyện kỳ quái kia là gì?
– Dạ vẫn là thỉnh đại nhân di giá đi xem. Nhưng chỉ trong nửa khắc thì mới nhìn thấy được.
Lời tổng quản nói không minh bạch, không đầu không đuôi; sau khi nói xong lão liền đi ngay. Tô Đoạn Không bán tín bán nghi.
Tô Đoạn Không một mình bước đến hoa viên thì chỉ nhìn thấy trong hoa viên có khói hương mà không thấy người. Không biết tổng quản là muốn hắn nhìn cái gì?
Bình Oánh vừa rồi bị tổng quản thấy được khuôn mặt thật, sợ lại bị người khác thấy nên vội vàng chạy về phòng thấy nước dược bôi lên mặt, sau đó lập tức quay lại hoa viên tiếp tục dâng hương khẩn cầu.
– Lạy ông trời để cho đại nhân sớm khôi phục thân thể khỏe mạnh, phúc thọ song toàn. Cho dù lấy hết phúc của ta cũng không sao…
Dường như y không có lời nào khác để khẩn cầu nên cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó. Mỗi một lần niệm là lại dập đầu, nước mắt cũng dưng dưng nơi hốc mắt, niệm xong thì khóc, khóc rồi lại vội vàng lấy tay áo lau đi.. giống như y sợ Tô Đoạn Không sẽ nhìn thấy.
Toàn thân Tô Đoạn Không cứng đờ, hắn không biết đã đứng ở đây nhìn bao lâu, e là đã sớm hơn một khắc.. Bình Oánh vẫn không ngừng quỳ lạy khẩn cầu nơi đó.
Cảm giác lạnh lẽo hàn băng tỏng tim hắn trong ba năm qua dường như được sưởi ấm đến tan chảy. Hắn muốn mở miệng gọi nhưng cổ họng lại khô không khốc, những giọt nước mắt mặn-nóng cơ hồ muốn thoát khỏi tròng mắt.
Hắn nóng vội xây dựng công danh phú quý, đối với bất kỳ chuyện gì đều có ánh mắt khinh miệt; hắn tin rằng nếu không có tiền bạc và quyền thế thì một con người thấp hèn còn không bằng một con kiến. Hắn không thể tưởng tượng được ngày hôm nay hắn biến thành một kẻ trắng tay, không công danh phú quý.. vậy mà vẫn còn có người quan tâm lo lắng cho hắn..
– Bình…. Bình Nhi…
Bình Oánh đương cúi bái, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp Tô Đoạn Không. Y sợ tới mức không biết nên trốn hay là nên chạy đi?
Song, y còn chưa kịp có hành động gì thì Tô Đoạn Không từ phía sau lưng kéo y ôm vào lòng ngực, cảm động nói:
– Bình Nhi, từ khi không thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi… Sao ngươi lại không tới gặp ta?
Bị cái ôm ấm áp của hắn bao bọc, nước mắt nhịn không được lại chảy ra. Y cố giãy dụa kêu lên:
– Không được, đại nhân, ngài không thể dựa vào ta gần như vậy, không thể…
Tô Đoạn Không vẫn không chịu buông y ra, xoay đầu y lại, nhìn thẳng vào ánh mắt y vì thống khổ mà nước mắt cứ ừng ực. Hắn vốn định nổi giận vì y cứ giảy dụa kháng cự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng hắn tràn ngập thương tiếc nên nhẹ giọng hỏi:
– Vì sao lại không thể?
Bình Oánh thống khổ khóc thành tiếng, những lời này không chỉ khó mở miệng mà còn làm y rất đau lòng:
– Đại nhân bị té ngựa là có liên quan tới ta.
Không biết là hắn nói bậy bạ cái gì, Tô Đoạn Không thật không hiểu nổi.
– Nói bậy bạ gì vậy? Đó là do ta nhất thời cảm thấy đầu choáng váng không cẩn thận nên mới ngã ngựa. Với ngươi thì có quan hệ gì chứ? Không phải là ngươi nói bậy sao?
– Không, là mệnh ta không tốt, liên lụy đại nhân. Đều là lỗi của ta cho nên đại nhân mới bị thương. Ta không dám tới gặp đại nhân.. ta sợ.. sẽ làm hại tới đại nhân nữa.
Nghe y nói như vậy, Tô Đoạn Không thiếu chút nữa bật cười:
– Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi lớn như vậy vẫn chưa có chết non, cũng không thiếu tứ chi, làm sao mệnh lại không tốt? Không đúng là nói bậy? Mạng của ngươi thật sự rất tốt.
– Không, không, mệnh ta không tốt, thật sự không tốt… Ta….. ta…… – Bình Oánh nhìn Tô Đoạn Không, một thứ tình cảm say đắm nảy lên trong ngực. Y thực sự rất yêu thương hắn nhưng nếu nói ra mệnh mình là kẻ gây họa.. hắn nhất định sẽ không để ý tới y nữa. Y không thể nào chịu đựng được hai lần đau khổ và thất vọng.
– Cho dù mạng ngươi không tốt thì mạng của rất tốt a! Ngươi ở bên cạnh ta thì mệnh của ngươi cũng sẽ biến tốt thôi.
Tô Đoạn Không nói vậy là muốn y cười, quả nhiên Bình Oánh nín khóc nhưng vẫn cứ cúi gằm đầu xuống.
– Đại nhân, mệnh của ta thật không tốt… thật sự không tốt. Không phải là gạt ngài. Trước kia ta có thích một người nhưng sau khi biết được mệnh của ta thì liền tránh mặt. Ta không có trách hắn, thật sự không trách hắn, là chính mệnh của ta hại ta. Hắn không muốn ta ở bên cạnh hắn cũng là chuyện đương nhiên…
Nghe những lời Bình Oánh nói như thật sự yêu thương người kia, Tô Đoạn Không siết chặt vòng tay, một cỗ ghen tỵ mãnh liệt xâm chiếm tâm tư hắn. Hắn muốn trong lòng tiểu đạo sĩ này chỉ có mình hắn, hắn không muốn bất kỳ một nam nhân nào thượng lên thân thể y, và hắn cũng muốn trở thành nam nhân độc nhất vô nhị trong lòng y. (
anh nì khùng nè.. ghen tỵ với chính mình.. hớ hớ..)
– Đừng để ý tới người kia. Ở lại bên cạnh ta, ta sẽ thương ngươi cả đời.
– Nhưng mà… đại nhân…
– Không có nhưng mà. Ngươi chính là người của ta.
Đôi mắt Tô Đoạn Không chợt biến thâm thúy. Thực ra từ trước tới nay hắn chưa bao giờ phải nói tiếc nuối với bất kỳ ai.
– Trước kia ta cũng quen biết một người nhưng hắn phản bội ta, ngả đầu vào sự ôm ấp của kẻ phú quý.. Chỉ vì ta là một tên nghèo kiết xác. Không có ngày nào ta không hận hắn, hận không thể gϊếŧ hắn. Ta muốn hắn hối tiếc vì đã rời bỏ ta.. Ta sẽ không bao giờ… xem trọng hắn nữa.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Bình Oánh khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn. Y không biết là ai đã làm cho Tô Đoạn Không đau lòng đến thế, nhưng nhất định là người kia có hối hận cũng không kịp.
– Đại nhân, người kia thật rất ngu ngốc. Nếu ta có được một cái mệnh bình thường, dù người ta có nói gì thì ta nhất định sẽ ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh đại nhân, vĩnh viễn không rời xa đại nhân.
Nghe y nói ra những lời chân tình vững vàng khiến ngực Tô Đoạn Không đập loạn, tâm như có lửa nóng. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi Bình Oánh, cố mà mυ"ŧ lấy hết hơi thở thơm mùi đàn hương từ miệng y. Hắn hận không thể đem y mà dung nhập vào cơ thể mình, vĩnh viễn tuy hai mà một.
– Bình Nhi, Bình Nhi ngoan của ta… Vì sao tới bây giờ ta mới được gặp ngươi…
– Đại…. đại nhân, không được, chúng ta không thể ở cùng một chỗ.. Ta không muốn hại ngài…
Y cố dùng sức thoát khỏi lòng ngực Tô Đoạn Không, phía hạ thân của hắn dường như đã ngạnh đứng nóng lửa cọ xát vào cơ thể Bình Oánh làm cho hai gò má y vì bị nhiễm dục tình mà đỏ ửng lên. Nhưng y biết y không thể cùng một chỗ với Tô Đoạn Không, y không thể hại hắn được.
– Ngươi không có hại ta, Bình Nhi.. ta muốn ngươi.. bây giờ ta muốn ngươi.
– Không thể, không thể… – nghe hắn khẩn thiết yêu cầu thế nhưng Bình Oánh lại khóc òa lên.
Tô Đoạn Không liếʍ những giọt nước mắt trên mặt y. Y vì hắn mà khóc lại còn cự tuyệt.. bất giác trong lòng hắn thấy ấm áp vô cùng, hắn lại hận không thể ngay lập tức chiếm giữ lấy hết tất thảy những điều tốt đẹp của người này.
– Ngươi sẽ không hại ta, Bình Nhi, tin tưởng ta. Ngươi xem, ngươi nói ngươi hại ta té ngựa, nếu mệnh của ngươi thật sự khắc mạng ta thì hẳn là sau khi té ngựa ta đã chết rồi; sao có thể tĩnh dưỡng hai tháng lại khỏe lại chứ?
Hắn nói rất khéo léo, căn bản Bình Oánh không phải là đối thủ của hắn; hơn nữa những gì hắn nói rất có lý, Bình Oánh không thể phản bác, huống chi lúc này thân thể y đã muốn bốc hỏa, y thầm muốn hiến thân cho Tô Đoạn Không rồi. Nếu không phải e ngại về cái mệnh, chỉ sợ y sớm đã đem hết thảy dâng lên cho Tô Đoạn Không.
– Ta ….. Ta thật sự sẽ không khắc ngài sao? – y chần chờ một hồi mới lên tiếng hỏi, ngữ khí cực sợ hãi và lo lắng.
– Đồ ngốc, nếu ngươi khắc ta thì ta sớm đã chết rồi.
– Không được nói tới chết, không được nói.. Đại nhân, ngài không được nói như vậy. – Bình Oánh kêu thảm thiết một tiếng.
Thấy y quan tâm tới mình, để ý ngay cả vài chữ thuận miệng mình nói, Tô Đoạn Không khó mà nén nổi cảm giác yêu say đắm trong lòng, liền cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc mũi của y.
– Ta không nói nữa, được chưa? Về phòng ta, ta muốn ngươi, Bình Nhi. Ta không muốn người khác nhìn thấy khi chúng ta cùng một chỗ, thật không vui tý nào.
– Nhưng… đại nhân, ta….. Ta thật sự có thể… có thể cùng một chỗ với ngài sao? – trong lòng Bình Oánh vẫn có chút e sợ, sợ tai họa sẽ rơi vào Tô Đoạn Không chứ không rơi vào mình.
– Tiểu ngốc tử, đương nhiên có thể. – một tay Tô Đoạn Không ôm lấy y.
Bình Oánh vừa mới ngưng khóc thì nước mắt lại dũng mãnh tiến ra vì vui sướиɠ.
Tô Đoạn Không một bên ôm y trở về phòng, một bên hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của y.
Y gắt gao giữ lấy cổ Tô Đoạn Không, tùy ý để cho hắn cởϊ qυầи áo ra. Khuôn mặt y đỏ ửng lên vì xấu hổ, mở hai chân ra để Tô Đoạn Không có thể cùng y hợp nhất. Những tiếng thở yêu kiều bật thốt ra…
…
– Đêm qua ngươi đã đi đâu? –Tiên Ố ngồi bên bàn, hỏi hôm qua Bình Oánh đã đi đâu.
– Con…. Con ở cùng đại nhân.. – Bình Oánh không dám nói dối nên cúi đầu đáp.
– Nếu ngươi không sợ khắc chết hắn thì cứ ở cùng hắn đi. – Tiên Ố mở to hai mắt rồi lập tức lộ ra thần sắc thản nhiên.
– Con thật sự muốn ở cùng đại nhân, đại nhân cũng không có e ngại mệnh của con. Ngài nói là ngài sẽ yêu thương con cả đời. – nghe Tiên Ố nói như vậy Bình Oánh run rẩy một chút, che mặt lại nói.
– Ngươi có lộ diện trước mặt hắn sao? Hắn có biết ngươi chính là Bình Oánh – kẻ có mệnh gây tai họa kia không?
Hai câu hỏi này làm cho Bình Oánh không thể trả lời được, y không nói gì mà chỉ đứng khóc, hoàn toàn không biết nên làm gì mới đúng. Chuyện tốt đẹp hôm qua thật khiến y luyến tiếc mà rời khỏi Tô Đoạn Không.
Nhưng nếu Tô Đoạn Không biết được y không phải là dung mạo ghê tởm xấu xí mà là tên Bình Oánh có mệnh gây họa kia.. chỉ sợ hắn sẽ quay đầu bỏ đi và không quan tâm để ý tới y nữa.
– Sư phụ, bây giờ con… không biết phải làm gì mới tốt.. Con thật sự không biết…
– Tùy ngươi. Tự ngươi quyết định đi. – Tiên Ố đứng dậy muốn rời đi.
Bình Oánh biết sư phụ đã giận, cũng biết sư phụ không thích mình và Tô Đoạn Không ở cùng một chỗ nhưng… nhưng cái lưới tình đã quấn lên người y rồi, thật sự khó có thể cởi ra.
– Sư phụ, cho… cho con một chút thời gian.. con sẽ nói cho ngài ấy biết thân phận của con. Con sẽ… con sẽ…
Tuy rằng y nói tự mình sẽ giải thích với Tô Đoạn Không những đến tột cùng là khi nào nói thì y không biết được. Hiện tại, y chỉ biết chìm đắm trong nhu tình mật ý của Tô Đoạn Không, vĩnh viễn không muốn nói tới chuyện chia lìa xa cách.
..
Thư Tô Đoạn Không phát đi liên tiếp có hồi âm. Tổng quản chỉ biết là có người thúc ngựa tới truyền tin những không biết đối phương là ai, chỉ thấy Tô Đoạn Không sau khi xem thư xong thì lộ ra một cái cười rất hài lòng.
– Mấy ngày tới sẽ có khách quý đến, hảo hảo chỉnh đốn trong nhà, không thể để chuyện thất lễ gì xảy ra.
Tô Đoạn Không mập mờ phân phó như vậy khiến tổng quản càng thêm tò mò. Lão có hỏi thì Tô Đoạn Không cũng không có ý định nói.
– Tóm lại hảo hảo chiêu đãi là được, trước kia ta cũng chưa có gặp qua hắn. Nhưng người này quyền cao chức trọng, tuyệt đối không thể thất lễ.
Nếu Tô Đoạn Không đã nói như vậy thì tổng quản cũng chỉ có nghe theo. Bởi vậy bốn phía Tô gia được dọn dẹp cẩn thận giống như chuẩn bị trước lễ mừng năm mới, ngay cả ngói nhà cũng được quét sạch sẽ. Tuy nhiên, hết thảy mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng mà vị khách quý kia vẫn chưa có xuất hiện. Thật không biết là bức thư kia có phải lừa Tô Đoạn Không hay không?
Ngay trong thời gian này, một chuyện lớn hơn đã xảy ra.
Sau khi Tô Đoạn Không bị buộc giao ra vị trí phụ chính thì hoàng đế còn nhỏ bị người ta hạ độc gϊếŧ chết, khi truy xét ra thì ai cũng câm như hến. Chuyện này liên lụy tới hơn một ngàn người, ngay cả bọn quyền thần cũng bị cuốn vào, may mà Tô Đoạn Không thời gian này bị thương không hề nhập cung, bởi vậy tránh được một kiếp nạn.
Trong chuyện này, Tô Đoạn Không ngược lại trở thành một người rất trong sạch, mặc cho ai có tra cũng không đến. Chuyện hắn ngã ngựa lại là trong họa có phúc, đúng là sự kiện bât ngờ.