Chương 7

Vì chuyện ấu đế bị hạ độc chết liên lụy quá rộng, cục diện trong triều đại biến, kẻ nào cũng thần hồn nát thần tính. Không ai biết được tội danh gϊếŧ vua bằng thuốc độc sẽ dừng lại trên đầu ai, cả triều đình, quan văn quan võ, tam cung lục viện đều hoảng sợ vạn phần.

Đây chính vị hoàng đế có huyết mạch hoàng gia cuối cùng, ấu đế băng hà, không người nối dõi lên ngôi. Mặt khác, Quế quốc bọn họ có nhiều bộ phận đã quy thuận cường quốc phía Nam là Diệp quốc, và là một trong những nước chư hầu của Diệp quốc, hàng năm Quế quốc đều phải tiến cống lên cho Diệp quốc. Đã xảy ra loại chuyện này, không còn cách nào khác là viết mật hàm cho quốc vương của Diệp quốc, đề nghị quốc vương Diệp quốc đích thân đến làm trọng tài, quyết định ai sẽ người thừa kế vương vị.

Cũng bởi vì thế mà bao nhiêu người tán gia bại sản chỉ vì muốn làm thân với quốc vương của Diệp quốc để có cửa thừa kế được vương vị nhưng tiếc là chậm chân hết thảy.

Ngay lúc tình thế gay gắt nhất thì khách nhân mà Tô Đoạn Không mời đến cũng đã xuất hiện.

– Ta là khách được Tô Đoạn Không mời đến. – người mới nói một thân áo choàng đen tuyền, vừa nhìn là biết đó là loại tơ tằm thượng hạng mà tổng quản trước đây chưa có thấy qua loại này.

Diện mạo người này anh tuấn mang chút hương vị âm trầm, không giận tự uy, xem ra ngọc thụ lâm phòng, khí phách mười phần.

Bên ngoài hiện đang mưa, người hầu bên cạnh khách nhân mở dù che cho hắn, một giọt nước mưa cũng chưa có rơi trên người hắn. Nhưng thật lạ, người mặc y phục người hầu thấp hơn phân nửa, có thể thấy ngay cả người hầu mà mưa cũng không dám dính ở trên người hắn.

– Mời vào! Đại nhân đang đợi ngài.

– Đại nhân nhà ngươi thật lớn mặt, chẳng những biết ta ở nơi nào mà còn dám bảo ta tới đây gặp hắn. Lá gan của hắn quả không nhỏ a. – khách nhân lạnh lùng nói, ngữ khí mang theo vài phần tức giận.

Tổng quản đưa hắn vào, trên người hắn tuyệt không toát ra khí uy nhưng lại khiến lão cảm thấy không được tự nhiên. Lắm lúc mắt lạnh của hắn đảo qua một cái đã làm cho hai chân tổng quản như nhũn ra, lão không khỏi cười thầm chính mình. Ngẫm lại đại nhân cũng không phải là người không dễ dàng gì mà lấy lòng.. thì mình mình cần gì sợ hãi!

Nhưng trình độ muốn lấy lòng người này tựa hồ còn ở trên Tô Đoạn Không một bậc.

Tô Đoạn Không ra tận cửa đón khách quý, bất quá, vị khách này ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa thèm nhìn hắn.

– Nghe nói thị thϊếp trong phủ ngươi tất cả đều là nữ nhân đẹp nhất của Quế quốc, ta phải gặp mới được.

– Ta đã thả hết mỹ nữ đi rồi, trừ bỏ những người nguyện ý ở lại nơi này thì số còn lại đều đi hết rồi.

– Ở lại có phải là mỹ nữ đẹp nhất hay không?

– Đúng, bệ hạ!

Diệp Thanh Y vốn không thích nói đùa, cho dù Tô Đoạn Không xưng hắn bệ hạ thì sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

Tổng quản đứng một bên hoảng sợ, nói vậy người này chính là quốc quân của Diệp quốc. Ngay sau đó, tổng quản liền kêu ra vài mỹ nữ.

Diệp Thanh Y mới chỉ nhìn liếc qua một cái liền đứng lên:

– Ngươi thật muốn lãng phí thời gian của ta, nơi này không có lấy một người nào đáng được xưng là mỹ nhân sao?

– Bệ hạ, vậy người thử xem qua mỹ nhân trong bức tranh đi.

Tô Đoạn Không lấy từ trong ngăn tủ ra một bức tranh, bức tranh mỹ nhân này hắn vẽ ra không phải để cho người ta xem, mà chỉ là cấp cho Diệp Thanh Y xem.

Xem xong, sắc mặt Diệp Thanh Y vẫn không thay đổi:

– Chưa thấy qua nhưng người mà ta muốn tìm so với hắn còn kiều diễm bội phần. Mặt mày hắn lúc nào cũng cau có căng thẳng, khi không cười thì mang đầy sát khí, khi cười thì có thể khuynh đảo chúng sinh.

– Ta chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn mỹ nhân trong tranh này. – Tô Đoạn Không nói đúng như sự thật.

– Hắn không chỉ đẹp mà còn quỷ kế đa đoan, giảo hoạt hảo trá. Hắn có thể tránh được tầng tầng thủ vệ của ta, ngay cả khi phong tỏa Diệp quốc rồi mà hắn vẫn có thể chạy thoát. – Diệp Thanh Y cười lạnh nói. – Ta đem hắn biến thành người không hiểu thế sự, hoàn toàn không cho hắn sử dụng tiền tài, mà hắn cũng tuyệt đỉnh thông minh, lập tức hiểu biết được hết thảy thế tục. Ven đường trốn hắn có dừng lại bán quần áo và châu báu rồi khi tới Quế quốc thì đột nhiên mất tích. Hắn đang ở quế quốc, ta biết là hắn đang ở ngay Quế quốc này. –

Nhắc tới người này, Diệp Thanh Y mặc dù không có thể hiện tức giận ra ngoài nhưng thanh âm cực kỳ âm lãnh làm cho người ta nghe được nội tâm hắn bi ai cùng thống hận.

– Ta phải đi, nơi này không có người ta muốn tìm. Ta vốn nghĩ hắn là một người giảo hoạt như vậy, nhất định là dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, nào biết những nơi mỹ nữ tụ tập đều không thấy tung tích hắn.

– Ta tiễn bệ hạ…

Mới đi ra đại sảnh, chợt nghe thấy tiếng tụng kinh từ gian bên cạnh truyền đến, Diệp Thanh Y đột nhiên dừng cước bộ, mặt biến sắc. Tiếng niệm kinh này tuy rất nhỏ nhưng âm sắc đặc thù kia vẫn có thể làm hắn lập tức nhận ra được; trên đời này, chỉ có một người mới có âm sắc như vậy.

– Là ai đọc kinh văn? – thanh âm Diệp Thanh Y vang lên.

– Là đạo sĩ ta mượn về siêu độ cho tiên mẫu, tên là Tiên Ố. Đây là đạo sĩ rất nổi danh ở Quế quốc.

Diệp Thanh Y thùy hạ đôi mắt, hai tròng mắt bị lông mi che đậy lộ ra hung thần khí. Khá lắm Tiên Diễm dám khıêυ khí©h hắn sao!

– Tiên Diễm, hắn dám đổi tên, đến tột cùng là muốn đùa cợt ta. Hắn nghĩ rằng ta không tìm thấy hắn sao?

(edit: tên thật ca Tiên theo bn Qt là “tiên tươi đp”…hoc “đp hơn tiên”.. T mn phép dch tên nv này là Tiên Dim…Nếu ai có góp ý thì pm giúp t, t s sa cho đúng.. Đa t >,