Chương 7

Chính điện mở tiệc, người người đều sôi nổi vui vẻ.

Mặc Phóng được người kính rượu, hắn cũng không chối từ đều cùng họ uống.

Tạ Hàm Chi cứ nhìn chằm chằm hắn, chỉ lo hắn uống quá nhiều lát sau sẽ đau đầu.

"Đừng uống nhiều như vậy mà..." Y nhịn không được nói khẽ. Có người dẫn đầu đi kính rượu chắc chắn sẽ dẫn đến một hàng người đi theo kính rượu như người trước.

Mặc Phóng một tay cầm chén rượu một tay mò đến eo nhỏ của người bên cạnh, ôm lấy y:" Ta muốn uống mau, sau đó cùng ngươi trốn đi."

Giọng hắn vừa trầm thấp vừa khàn khàn, hơi thở nóng bỏng hạ xuống bên tai Tạ Hàm Chi, khiến tai y không khống chế được đỏ lên.

Mặc Phóng thích thú nhìn vành tai khi trước vẫn còn trắng nõn bình thường khi sau lại đỏ lên như nhỏ máu, hắn nhếch môi cười. Không nhịn được nhẹ cắn vành tai đáng yêu này một ngụm.

Trước mặt bao ánh nhìn, hắn có biết xấu hổ không? Tất nhiên là không! Hắn thân thiết với nam thê (thê tử) của hắn, cớ gì hắn phải xấu hổ?

Hạ thần bên dưới rất biết điều, làm như không thấy hành động thân mật của thủ lĩnh. Tạ Tuyên Như lẳng lặng ngồi một góc nhìn lên hai người trên kia.

Nam nhân anh tuấn cao lớn ôm lấy mỹ nam tử nhỏ bé mảnh mai diễm lệ trong ngực, nam nhân thỉnh thoảng tiến đến bên tai mỹ nam tử thì thầm gì đó, mỗi lần hắn tiến sát đến gần, mặt mũi mỹ nam tử đều đỏ bừng lên. Trong mắt hai người đều chứa ái tình ngọt ngào giành cho nhau.

Tạ Hàm Chi à, tỷ tỷ ta đây cũng có chút hâm mộ ngươi đấy. Được một người yêu mình thương mình, thật sự rất tốt.

Tạ Tuyên Như khẽ thở dài, tay cầm đôi đũa, tao nhã thưởng thức món ăn. Nàng không nghĩ đến vì sự hâm mộ một chút này lại khiến ai đấy ghen tuông.

Mặc Dung thì từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm Tạ Tuyên Như không rời mắt, nghĩ thầm: Chết tiệt! Nàng ấy nhìn đại ca và đại tẩu như vậy là có ý gì? Ghen tị hay ước ao? Ước ao đại ca cô sẽ yêu thích nàng ấy ư?

Mặc Dung cảm thấy vại giấm trong lòng vỡ ra, chảy tràn lan khiến cô chua không chịu được. Tay cầm chén rượu siết chặt như muốn bóp nát nó.

...

Mặc Phóng uống chén rượu cuối cùng xong kéo Tạ Hàm Chi rời khỏi chính điện.

Đám hạ thần ồn ào náo nhiệt ăn mừng cũng không có mấy ai để ý đến nhân vật chính của bữa tiệc đã lén trốn đi.

Mặc Phóng đưa Tạ Hàm Chi về phòng, đè Tạ Hàm Chi trên cửa cưỡng hôn.

Đôi tay lớn sờ soạng vòng eo thon nhỏ người trong lòng, hơi thở cực nóng giao hoà cùng đôi môi mềm của y.

Tạ Hàm Chi bị cưỡng hôn, không thích ứng kịp, cơ thể phản kháng theo bản năng.

"Ngươi... Ưʍ... Buông, buông ra!"

Mặc Phóng không để ý đến lời y, đầu lưỡi cố gắng chen vào trong miệng y rồi cạy mở hàm răng y.

Tạ Hàm Chi phản kháng không thành, đôi chân liền giẫm lên chân nam nhân, hàm răng cắn mạnh lên môi của nam nhân.

Nam nhân bị cắn đau không nhịn khẽ rên, lúc này mới buông Tạ Hàm Chi ra.

Những tháng ngày trước đây khi ở cùng Tạ Hàm Chi quá tốt đẹp, hắn đã quên rằng Tạ Hàm Chi luôn ngoan ngoãn này là bị ép đến hoà thân. Trong lòng y chắc chắn lo sợ hắn nên mới ngoan ngoãn e thẹn, nhưng đó chỉ là hình thức đầy gượng gạo.

Đúng vậy, y là bị ép gả! Đã bị ép làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận hắn như vậy đây?

Mặc Phóng hắn không biết bản thân đã động lòng từ khi nào. Hai tháng ở sa trường không gặp được nam hài, hắn ngày đêm nhớ mong y, đến đêm chỉ có thể tự tưởng tượng y đang ở bên hắn, tưởng tượng vài chuyện thân mật với y... Có vài lúc, vì tưởng tượng quá nhiều mà hắn xuất hiện ảo giác.

Đêm nay hắn đã say thật hay vẫn ở trong mơ.... Lại không biết kiềm chế được thế này?

Nam nhân có chút không dám nhìn Tạ Hàm Chi, khô khốc lên tiếng:

"Ta... xin lỗi."

Hắn không nên vội vàng, nam hài mới tới đây nửa năm hắn không thể doạ y chạy mất.

Tạ Hàm Chi nhìn gương mặt anh tuấn của nam nhân, y nhẹ cắn đôi môi bị hôn đỏ của mình, đáy lòng hoảng hốt và bối rối. Y, y vô tình cắn môi nam nhân chảy máu rồi!

Mặc Phóng không thấy Tạ Hàm Chi lên tiếng, hắn khó chịu nhưng không dám đối mặt với y.

"Doạ ngươi sợ rồi sao?"

Đôi tay hắn rút khỏi vòng eo thon nhỏ kia, lùi lại một bước.

Tạ Hàm Chi thấy bàn tay lớn đã rời khỏi eo mình, khoảng cách hai người như xa như gần, y ủy khuất hai vành mắt cũng đỏ ửng.

Nam nhân xấu hổ gãi mũi, giọng trầm trầm nói:" Nếu bị doạ, mong ngươi... Thứ lỗi cho ta."

Một thủ lĩnh cường thế như hắn đã bao giờ xấu hổ và chịu hạ mình như thế này để xin được thứ lỗi bao giờ?

Lại nói tiếp, Tạ Hàm Chi chỉ là người bị "bán" đi ép hoà thân cho hắn, hắn càng nên không coi trọng y mới phải.

Tạ Hàm Chi cũng biết điều này...

Mặc Phóng thở dài, không phải là giận tới mức không nói ra lời đó chứ? Vậy sau này, hắn còn có thể ôm y ngủ được hay không cũng phải suy xét lại.

Hắn còn bận suy nghĩ lung tung không phát hiện Tạ Hàm Chi đã rút ngắn khoảng cách của hai người, vòng tay nhỏ ôm lấy eo hắn, cả người mềm mại ngả trong lòng hắn, y nhỏ giọng nói:"Huynh, không cần xin lỗi. Ta, ta chỉ là bị huynh doạ giật mình một chút... Ta cũng sai, ta xin lỗi."

TruyenHD

TruyenHD