Chương 6

Người đâu, vả miệng ả nữ nhân chanh chua này... 30 cái!"

Mặc Dung lạnh giọng truyền lệnh.

Đại ca cô không ở đây, cô chỉ có thể thay đại ca trừng phạt ả nữ nhân đáng ghét này.

"Nguyên, nguyên soái... Tiểu nữ biết sai rồi, xin ngài tha tội cho."

Vả miệng 30 cái? Ả làm sao có thể chịu được chứ? Nhan sắc mà ả luôn tự hào sẽ bị hủy đi mất!

"Tha tội? Sau lưng thủ lĩnh quản chuyện không đâu, không nói đến ngươi dám bất kính đại tẩu của ta, dám mơ tưởng đến chuyện làm chủ hoàng thất... Hừ! Ngươi nghĩ, vả miệng 30 cái là nặng?"

Đám người im thin thít không nói một lời. Trong lòng run sợ nghĩ đại công chúa thật tàn nhẫn! Nữ nhân trọng nhất là nhan sắc, nay cô tàn nhẫn để thuộc hạ vả miệng nữ nhân kia sau này mặt mũi ả ta cũng coi như mất sạch.

"Còn đứng đó làm gì? Vả đi!"

Mặc Dung không kiên nhẫn lạnh lùng quát.

"Ta không muốn sau này lại có kẻ không yên phận, thích nói gì thì nói như ả nữ nhân này. Chỉ cần truyền đến tai ta, phải phạt thật nặng!"

Đám người đều nhất nhất gật đầu nghe lời, không một từ trái ý.

"Còn nữa, nam nhân lấy nam nhân thì sao? Họ ăn gạo nhà ngươi hay họ gϊếŧ người? Không thể thống? Hừ! Lời ngươi nói ra càng không ra thể thống đấy!" Càng nói Mặc Dung càng tức giận. Khó khăn lắm đại ca cô mới hứng thú với một người, động lòng, hiểu được tình yêu, lại bị người ngoài lời ra tiếng vào thích nói lời đàm tiếu.

"Vả miệng xong, đem về Mặc gia hỏi tội. Xem thử là con cái nhà ai lại vô phép tắc như vậy."

Mặc Dung nói hết lời thì giục ngựa rời đi.

Đám đông cũng tản đi. Vài người hả hê nhìn ả ta bị vả miệng.

"Hiện tại ngươi biết hối hận chưa?"

"Tưởng mình là ai mà nói xấu đại phu nhân chứ? Thật không biết xấu hổ."

"Ngươi xong đời rồi Tiểu Lan."

"Bị vả miệng là nhẹ, cái chức mà cha ngươi đang lên làm kia chỉ sợ là xong rồi."

"Ai kêu ả lắm lời làm gì? Nếu cha ả biết tin chắc chắn sẽ đánh gãy chân ả ta cho coi."

Ả Tiểu Lan bị vả miệng đến chảy máu, nghe những lời của họ ả ta vừa không cam lòng vừa hối hận sợ hãi.

Ả không nên nói những câu kia, hiện tại ả không chỉ mất luôn thanh danh, chức vụ của cha khó khăn lắm có được nay chỉ sợ sẽ mất hết!

Không chừng, cha ả sẽ đánh chết ả.

...

Những chuyện này Mặc Phóng và Tạ Hàm Chi không biết.

Hôm nay bọn họ chiến thắng trở về, đến đêm hắn truyền chỉ tổ chức ăn mừng.

Mặc Phóng dừng ngựa trước cửa lớn, động tác rất trôi chảy nhảy xuống lưng ngựa.

Hắn giương hai cánh tay còn mang áo giáp, bên trong là cánh tay mạnh mẽ hữu lực:"Phu nhân, đi xuống với ta nào."

Trong đầu Tạ Hàm Chi xoắn thành một nùi, lỗ tai trắng nõn hơi đỏ lên, y chậm chạp nắm lấy bàn tay thô ráp của nam nhân.

Mặc Phóng mím môi cười, cầm chặt bàn tay trắng nõn nhỏ xinh, dùng lực ôm lấy cả người y xuống.

Nam nhân cao lớn ôm gọn lấy y trong lòng ngực cứ thế đi vào nhà chính.

Đám hạ nhân cúi đầu cung nghênh chủ nhân trở về.

Tạ Hàm Chi gõ gõ l*иg ngực Mặc Phóng, xấu hổ đến mức nói lắp:"Ngươi... Ngươi, ngươi thả ta xuống."

"Không thả."

Tạ Hàm Chi kiên trì:"Như vậy, như vậy không tốt đâu..."

Mặc Phóng bộ dạng không thèm quan tâm:"Cái gì không tốt? Ta ôm phu nhân của ta là sai à?"

Tạ Hàm Chi mấp máy môi không phản bác lại được câu nào, chỉ đành ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn mặc hắn ôm đi.

Bàn đêm buông xuống, Mặc Phóng thay một bộ y phục đen tuyền thêu rồng bằng chỉ vàng. Tạ Hàm Chi lại mặc y phục bạch sắc, đứng chung với nam nhân mặc hắc y tạo thành hai màu đối lập nhưng lại rất hài hòa tương xứng.

Tạ Hàm Chi được Mặc Phóng nắm tay đi đến chính điện, cùng ngồi trên ghế lớn chạm trổ tinh tế.

Các đại lão, quan văn quan võ đều cung kính chào.

Mặc Phóng phất tay, không nhiều lời gọi người dọn bàn tiệc lên.

Tạ Hàm Chi ngồi trên cao nhìn xuống đám người ăn mặc coi như hoa lệ bên dưới lần lượt ngồi vào bàn, sôi nổi bàn luận chiến tích vừa qua.

Y nghĩ người nơi này thật khác Tạ quốc, ở Tạ quốc yêu thích hoa mỹ cùng phồn thịnh, người kiếm được nhiều ngân lượng càng muốn ăn mặc hoa lệ hơn người khác, người trong triều đình phần nhiều ngấm ngầm tranh đấu, hoàng đế sa vào nữ sắc, đám hoàng tử công chúa đấu đá lẫn nhau, tranh giành sự sủng ái của hoàng đế.

Đến Mặc quốc y mới thấy, nơi này không cần sự hoa lệ bằng vẻ bên ngoài, không cần ra sức tranh cạnh đấu đá, không lập đủ phe phái gì nhiều. Nơi này tự do, chung sống hoà bình.

Nơi này, người người đều cao lớn hơn Tạ quốc rất nhiều.

Nơi này, hùng mạnh rất nhiều.

Nơi này, tự do hơn nhiều.

Tạ quốc có sự hoa lệ, được ca tụng là một nước sinh ra rất nhiều mỹ nhân, trọng vẻ ngoài, song quân đội yếu kém nhưng lại ưa thích chiến tranh... những thứ này thật phù phiếm, phải không?

__________

TruyenHD

TruyenHD