Bạch Điềm Anh đến trấn An Đông đã là một ngày sau. Mới đặt chân đến đó không bao lâu đã bị Tạ Hàm Chi hỏi đông hỏi tây về vị trí chính xác nơi Mặc Phóng tái sinh.
Bạch Điềm Anh bất lực uống hết một ngụm trà lạnh, “Đại vương của ta, xin ngài hãy bình tĩnh.”
“Ta đang cố tĩnh tâm đây.” Tạ Hàm Chi ngồi thẳng, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm nhàn nhạt liếc Bạch Điềm Anh. Y không dùng đại xưng “Trẫm”, “Cô” với Bạch Điềm Anh như một lẽ đương nhiên.
Là một vu sư mang trong mình một thiên phú xuất chúng, Bạch Điềm Anh y chỉ khuất phục Tạ Hàm Chi và Tạ Hàm Chi chỉ tin tưởng, coi trọng duy nhất một vu sư là Bạch Điềm Anh.
Vu sư mạnh nhất, có quyền lên tiếng trước lời vua.
Bạch Điềm Anh kêu người lấy một cái chén nhỏ, cùng một bình rượu cao quý.
Cái chén này được làm bằng ngọc màu xanh lá nhạt và được chạm khắc đơn giản mà vẫn rất tinh xảo. Nhìn một cái là biết nó quý giá cỡ nào.
Sau khi Bạch Điềm Anh mở bình rượu, một mùi thơm ngọt thanh của rượu vấn vương trên đầu mũi, tiếp theo đó Bạch Điềm Anh rót đầy rượu vào chiếc chén ngọc quý giá.
Tạ Hàm Chi trông coi một cách nghiêm túc, nhìn Bạch Điềm Anh đang kính rượu vào hư không y thầm lo lắng. Bởi đến bước này là bước quyết định Bạch Điềm Anh có thể can thiệp vào sự vụ mà lão thiên gia đã ấn định hay không? Nếu được cho phép, rượu được kính sẽ bốc hơi mà biến mất. Còn không thể can thiệp là chiếc chén đựng rượu sẽ tràn ra hoặc đổ vỡ.
Bởi vì Bạch Điềm Anh đã can thiệp về chuyện luân hồi chuyển kiếp của Mặc Phóng một lần, nên chuyện lần này Bạch Điềm Anh phải xin ý kiến từ bên trên trước.
Mặc Phóng đã tái sinh là thật và chuyển kiếp đến thành Tây này cũng là thật, nhưng việc quyết định Tạ Hàm Chi và Mặc Phóng có tương phùng lần nữa được hay không thì phải để lão thiên gia quyết định.
Mi mắt Tạ Hàm Chi nhắm lại một cách run rẩy, hai tay nắm chặt đặt trước ngực âm thầm cầu nguyện.
Y không muốn nghĩ đến cái cảnh, hai bên đã gặp gỡ song lại chẳng biết đối phương là người mình yêu nhiều năm vẫn luôn muốn gặp lại.
Y không muốn tơ duyên kiếp này phải đứt đoạn như vậy.
Bạch Điềm Anh hai tay dâng chén rượu ngọc lên cao, chờ đợi rồi chờ đợi, y kiên nhẫn chờ song chén rượu lại không một chút phản ứng nào.
Qua thêm tầm một khắc nữa cánh tay Bạch Điềm Anh bắt đầu tê mỏi, bàn tay cầm chén rượu của y bắt đầu rung lên nhè nhẹ.
Lúc này một cơn gió thổi nhẹ qua, kèm theo lời thì thầm như có như không, “Bạch Điềm Anh… Tội gian lận… Luân hồi. Phải phạt.”
Đôi mắt dưới lớp vải của Bạch Điềm Anh mở to, bờ môi đang mím chặt khẽ hé ra, mấp máy vài lần.
Tiếng thì thầm như tiếng gió rì rào, muốn ngẫm kĩ song lại chẳng phân biệt được nó có ý gì?
Chiếc chén ngọc trong tay Bạch Điềm Anh biến mất, và một giọt rượu cũng chẳng chừa lại. Sau khi chén rượu biến mất, một ánh sáng nhỏ hiện ra trước mặt Bạch Điềm Anh, tiếp đó nó liền tan biến và một con đường liền hiện ra trong đầu Bạch Điềm Anh cùng với gương mặt mơ hồ của một thiếu niên gầy ốm.
Bạch Điềm Anh nhìn Tạ Hàm Chi một cái thật sâu, “Đi theo ta.” Lão thiên gia mặc dù cho phép can thiệp, nhưng không có nghĩa sẽ không trừng phạt Bạch Điềm Anh. Lần này… Bạch Điềm Anh khó thoát rồi.
E rằng, khi hoàn thành xong xuôi chuyện của Mặc Phóng và Tạ Hàm Chi, Bạch Điềm Anh hiển nhiên phải trở về chịu phạt.
Tạ Hàm Chi mở bừng mắt, gật đầu rồi theo sau Bạch Điềm Anh.
Họ đi khỏi đường lớn trên trấn An Đông, đi vào con đường nhỏ dưới sườn núi, chỉ cần đi qua con đường này là đến Lộc Đà thôn.
Đầu giờ Thân, thì giờ này là thời điểm thôn dân vẫn đang ở nương rẫy chưa về.
Nên khi Tạ Hàm Chi, Bạch Điềm Anh và thêm một thị vệ mặc thường phục màu xám đi vào thôn thì không thấy nhiều người lắm. Còn may là thời điểm này thôn dân đang trong giờ đang ở trên nương rẫy, nếu không ba người sẽ bị vây xem và bị soi mói đủ đường.
Bạch Điềm Anh đi theo con đường mà y mới ghi nhận lại không lâu. Đi thêm một đoạn nữa rồi Bạch Điềm Anh dừng chân tại con hẻm nhỏ đang ở bên trái con đường.
“Làm sao vậy?” Tạ Hàm Chi lên tiếng hỏi, hai ngón tay thon dài trắng như ngọc khẽ nhấc màn che, tầm mắt y di chuyển theo hướng Bạch Điềm Anh đang nhìn.
Bạch Điềm Anh lắc lắc đầu, chỉ là y đang không xác định giữa hai con đường y nên đi tiếp đường phía trước hay quẹo sang hướng con hẻm bên cạnh.
Bất quá y còn chưa kịp nhắm mắt nghiệm phép, cơn gió nhỏ kèm theo chiếc lá vàng lướt qua đôi má y rồi chầm chậm rơi xuống vào con hẻm.
Dường như nó biết sự do dự của Bạch Điềm Anh nên đã chọn thay y một con đường.
Tạ Hàm Chi nhướn mày, mặc dù đã đoán được bảy tám phần, nhưng không khống chế được cảm giác vi diệu trong lòng.
“Đi đường này.” Bạch Điềm Anh nói như vậy rồi cúi xuống nhặt chiếc lá vàng, đặt nó vào lòng bàn tay chọc chọc vài cái, sau đó mới dẫn đường đi tiếp.
Lại qua thêm một đoạn đường nữa, cuối cùng dừng lại trước hàng rào được dựng bằng những cành cây khô.
“Người ngài cần tìm, ở đây.” Bàn tay Bạch Điềm Anh hướng về phía căn nhà tranh rách nát sau hàng rào.
Tạ Hàm Chi sững sờ, y không thốt nên lời nào run run chỉ căn nhà tranh nhỏ bé phía trước.
Y không nghĩ tới, một thủ lĩnh anh minh một cõi của Mặc quốc (Đại Mặc) sẽ phải tái sinh ở một nơi khốn đốn thế này. Lòng y bắt đầu đau nhói, đáng ra Mặc Phóng nên tái sinh vào nơi tốt hơn.
Y vội dứt bỏ suy nghĩ không vui trong đầu, bước chân đi thật nhanh vào ngôi nhà tranh.
Đi vào rồi, y sẽ gặp được người y luôn tâm tâm niệm niệm nhiều năm. Và cho đến sau này, hai người sẽ không phải tách xa nữa.
Tạ Hàm Chi luôn luôn ước ao một cuộc sống yên bình bên người thương.