Chương 18

Ánh sáng trong đại sảnh vì cánh cổng đóng lại mà tối đi, Tạ Hàm Chi hờ hững nhếch môi.

"Sủng vật của ta, ra đây thưởng thức mỹ vị đi nào."

Lúc này một đàn sói từ các góc xuất hiện, chúng nó gầm gừ nhìn đám người đang hoảng loạn ngay trước mắt.

"Aaaa! Đại phu nhân, đại phu nhân tha mạng!"

"Lão nô biết sai rồi, đại phu nhân, cầu xin người hãy tha mạng!"

"Không! Ta không muốn chết! Không muốn chết!"

"Tạ Hàm Chi! Ngươi dám tàn sát diệt thần... Mặc quốc này không cần kẻ máu lạnh như ngươi!"

"Đại phu nhân tha mạng, chúng thần biết sai rồi!"

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn của bọn chúng xem, thật thú vị làm sao.

Độ cong trên khoé môi Tạ Hàm Chi càng lúc càng rộ lên, y vỗ tay một cái, đàn sói liền nhào lên cắn xé mồi ngon trước mắt.

Giờ khắc này khắp đại sảnh vang vọng những tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứu vô vọng, tiếng cầu xin vang dội, tiếng kêu khóc chửi rủa Tạ Hàm Chi,..

Tạ Hàm Chi tựa lưng lên ghế cười lớn, trái ngược với sự vui sướиɠ tươi cười của y là đám người đang chịu đau đớn, kêu thảm thiết đầy trời.

"Tạ chủ... Thật tàn nhẫn quá."

Bạch Điềm Anh xuất hiện sau lưng Tạ Hàm Chi, phất phất chiết phiến trong tay nhẹ nhàng phán một câu.

Tạ Hàm Chi chống cằm mỉm cười:"Thế đã gọi là tàn nhẫn rồi ư? Ta lại thấy chưa đủ đâu."

"Mười ngày bế quan liền thay đổi nhân tính một người nhanh vậy ư?"

Bạch Điềm Anh cảm khái.

Tạ Hàm Chi cười lạnh:"Quân sư tốt nhất nên làm tốt chức quân sư đi." Giọng y lạnh như sương.

Bạch Điềm Anh thu lại vẻ mặt không đứng đắn, chắp tay cung kính đáp, "Cung chủ nói chí phải."

Cớ gì y phải thay đổi nhiều như thế? Haha, nếu bọn chúng không gϊếŧ chết người y yêu, y sẽ như thế ư?

Mười ngày, y vừa học võ luyện công, vừa thu thập những người có chút võ công. Y còn học cách thu phục đàn sói, biến đàn sói thành sủng vật của y, cũng biến đàn sói trở thành công cụ gϊếŧ người.

Một người mất đi chỗ dựa, trong nỗi tuyệt vọng, chỉ cần đả động một chút, người đó cái gì cũng sẽ làm được.

...

Tạ Hàm Chi sai người kéo Vưu Văn Diệc sống dở chết dở trói lên đài, y hạ lệnh cho thuộc hạ phải bắt hết đám người Vưu Tộc.

"Cung chủ, những người biết tin đã tìm đường tẩu thoát, còn những người này... Là những thương nhân chưa kịp trốn."

Lục Hinh - thuộc hạ mới của y, cũng là người đứng đầu trong đám thuộc hạ có võ công cao nhất.

Tạ Hàm Chi vuốt ve đầu sói, nâng mắt nhìn một đội người đang bị trói.

"Không vội." Tạ Hàm Chi cười nhạt, "Gọi Mặc Vũ đến đây chưa?"

Lục Hinh chắp tay, "Đã sai người gọi, gần nhất là 2 khắc sau ngài ấy sẽ tới nơi."

Tạ Hàm Chi nhàn nhạt cười, "Tốt. Mang họ Vưu kia đến."

"Tuân lệnh." Lục Hinh lui xuống, kéo lê Vưu Văn Diệc đang bị trói trên đài xuống.

Lục Hinh nói là hai khắc Mặc Vũ tới, nhưng y đến nơi rồi thì thời gian đã qua mất một khắc.

Tạ Hàm Chi không rõ ý tứ cười cười, nhìn Mặc Vũ đứng nghiêm chỉnh đối diện với y, y nâng cằm, "Thê tử nhà ngươi, đâu rồi?"

Ánh mắt Mặc Vũ đảo qua đảo lại, song thanh âm lại không chút hoảng, bình tĩnh không gợn sóng:"Thê tử, đang nghỉ bệnh ở nhà."

"Bệnh? Haha." Tạ Hàm Chi cười giòn tan, "Ta còn định tha cho ngươi, nhưng ngươi dám giấu giếm ả đi?"

Tạ Hàm Chi chậm rãi bước đến đối mặt với Mặc Vũ, dẫu y không cao không cường tráng, nhưng khí thế cường thế trên người y đủ để khiến người ta kinh sợ.

"Ta đã nói, nên để bọn họ cút đi rồi mà? Ngươi hãy xem lại bản thân mình đi, không nghe lời ta, giấu giếm giặc trong nhà, bao che thân phận của ả, kiếm cớ bịa đặt ả sinh bệnh không mang đến gặp ta?"

"Mặc Vũ, ngươi là đường đệ Mặc gia, nhìn tình cảnh lâm nguy của Mặc quốc ngươi có áy náy không? Hối hận không?"

"Ngươi đã biết ả ta là người Vưu Tộc, biết ả sẽ phụ giúp huynh trưởng của ả đoạt ngôi, ngươi vẫn coi như không biết... Mặc Vũ, ta thật hối hận, nếu lúc đó ta có can đảm ta chắc chắn sẽ biến ngươi thành người tàn phế cho nhẹ chuyện."

Giọng nói Tạ Hàm Chi vẫn trong trẻo như vậy, nhưng giờ này những câu nói y phát ra đều khiến người ta nghe mà lạnh run.

Mặc Vũ lắc đầu:"Không phải, ta không có làm như vậy..."

"Câm miệng!" Tạ Hàm Chi lạnh lùng bóp cằm Mặc Vũ, "Ta hỏi ngươi, ngươi có hối hận vì việc mình đã làm không?" . Cop‎ q𝙪a‎ cop‎ lại,‎ t𝑟ở‎ lại‎ t𝑟a𝘯g‎ chí𝘯h‎ —‎ T𝑅𝙪𝖬T𝑅𝑈YE‎ N.𝙫𝘯‎ —

Nơi cằm bị Tạ Hàm Chi bóp rất đau, Mặc Vũ như tưởng rằng chỉ cần Tạ Hàm Chi tăng thêm một lực đạo, cằm y sẽ vỡ nát.

Đáy mắt Mặc Vũ hiện lên tia giãy dụa, tự trách, không cam lòng, hối hận, kiên định, cái gì cũng đều hiện lên trong mắt y.

Mặc Vũ nhắm chặt mắt:"Ta... Không hối hận." Dù có khiến cả đất nước suy vong, y vẫn không hối hận... Phải không?

Trong lòng trỗi dậy sự nghi hoặc và tự ti.

Tạ Hàm Chi giận quá hoá cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.

"Haha Hahaaa."

Nước mắt quanh vành mắt y rơi xuống, không biết vì cười nên tiết ra chất lỏng trong suốt đó hay vì lý do gì khác...

Tạ Hàm Chi đạp Mặc Vũ ngã lăn xuống, y gầm khẽ:"Vì sao ngươi không chết đi?"

"Vì ngươi... Mà Mặc Phóng chết, chết không toàn thây, vì ngươi... Mặc Dung mãi mà không tỉnh lại, vì ngươi... Toàn dân lâm vào khốn khổ sống dở chết dở... Mặc Vũ, ngươi... Tại sao..." Y nắm chặt hai tay thành quyền, khớp xương răng rắc vang lên từng tiếng.

Tạ Hàm Chi rất hận Vưu Tộc, hiện tại y hận không thể xé xác từng người ra, rồi băm thành trăm mảnh ném cho sói ăn.

Vì Vưu Tộc... Y mới mất đi người thương y, yêu y nhất.

Y không còn được người đó ôm, được nghe người đó nói những lời mật ngọt dỗ dành...

"Đem Vưu Ngọc đến đây." Tạ Hàm Chi hít sâu, lau nước mắt.

"Tuân lệnh."

Bạch Điềm Anh nhẹ nhàng bước đi, phía sau dẫn theo hai thị vệ đi cùng.

Tạ Hàm Chi khoan thai ngồi trên ghế, nhếch môi:"Để ta xem... Người ngươi cố gắng giấu kĩ, có bị người của ta bắt được không."

Mặc Vũ hoảng loạn bò dậy, quỳ gối:"Phu nhân, người không thể làm vậy... Nàng ấy vô tội, hãy bỏ qua cho nàng, được không?"

"Vô tội? Haha ngươi nghĩ hay thật."

Tạ Hàm Chi cười lạnh, ra lệnh thuộc hạ cầm thanh sắt được thiêu đỏ lên.

TruyenHD

TruyenHD