Chương 13

Mặc Phóng ngồi trên ghế lớn giành cho thủ lĩnh, khoác trường bào màu đen tuyền có đường may bằng chỉ vàng.

Đôi mắt hắn sắc bén tựa chim ưng, lành lạnh nhìn xuống đại sảnh.

"Vậy đó sẽ là nữ nhân của ngươi?"

Mặc Vũ quỳ một chân, cung kính đáp:"Đúng vậy, thủ lĩnh." Bên cạnh y là một nữ nhân mặc xiêm y cũ kĩ, dung nhan tạm coi là xinh đẹp, nàng nhu thuận quỳ gối bên cạnh Mặc Vũ.

Nàng là nữ nhân ngày đó đã phát sinh quan hệ với Mặc Vũ.

Mặc Phóng cau mày, một tay chống cằm đường nhìn sắc bén vây chặt nữ nhân xa lạ kia.

Là một nô ɭệ bị lưu đày, tình cờ gặp đoàn quân Mặc Vũ, sau đó liền nảy sinh tình cảm?

Nô ɭệ ư?

Tạ Hàm Chi cũng ngồi bên ghế giành cho phu nhân Mặc quốc, đột nhiên y thấy có gì đó không ổn. Y đứng dậy, từng bước đi xuống đến bên cạnh hai người.

"Phu nhân."

Mặc Phóng nhướng mày, có chút tò mò bảo bối nhà mình sẽ làm gì.

"Nữ nhân của ngươi?"

Tạ Hàm Chi lại hỏi một câu giống Mặc Phóng.

Mặc Vũ dù thấy khó hiểu cũng không dám hỏi, thành thật đáp:"Đúng vậy thưa phu nhân."

Tạ Hàm Chi gật đầu, giọng nói êm tai dễ nghe lại cất lên, "Vị tiểu thư này, ngẩng đầu lên nhìn ta."

Một tiếng tiểu thư khi nữ nhân đang trong thân phận nô ɭệ nghe thật chói tai.

Nữ nhân không hiểu sao run rẩy, gượng gạo ngẩng đầu đối mặt với Tạ Hàm Chi.

Trong tích tắc nàng bỗng thấy thật kinh ngạc, người trước mặt nàng không nghĩ... Lại xinh đẹp tuyệt luân như thế. Sao một người lại có thể xinh đẹp như vậy?

"Ngươi là người nước nào?"

Tạ Hàm Chi mỉm cười, thanh âm ôn nhu hiền lành.

Nữ nhân kia vẫn còn chìm trong sự kinh diễm, buột miệng đáp:"Vưu..." Rồi rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại,

"Vu quốc ạ."

"Vu quốc?" Tạ Hàm Chi nghiền ngẫm câu này. Song y vẫn còn nhớ kỹ đến sắc mặt khi nãy của nàng cũng như từ đầu tiên nàng nói.

Nàng ta muốn nói rằng, là Vưu Tộc phải không?

Khuôn mặt vốn nhu hoà của Tạ Hàm Chi trong nháy mắt lạnh tanh, "Mặc Vũ, ta ra lệnh ngươi... Đuổi người này và toàn bộ những nô ɭệ mà ngươi đã mang về đây, để bọn họ cút đi!"

Mặc Phóng cau mày, vội đi xuống ôm lấy Tạ Hàm Chi đang kích động vào lòng, "Hàm Nhi, có gì từ từ nói."

"Không! Chuyện này không thể chậm trễ, Mặc Vũ ta ra lệnh ngươi... "

"Phu nhân! Người không thể vô lý như vậy! Nàng chỉ là người bình thường, lại gặp khó khăn nhiều như thế, nàng với huynh muội bằng hữu ở lại đây thì đã làm sao? Bọn họ cũng chẳng làm hại đến người." Mặc Vũ đột nhiên thay đổi tính tình, gầm khẽ phản bác lời Tạ Hàm Chi.

"Mặc Vũ!"

Sắc mặt Mặc Phóng lạnh lẽo, "Lớn mật! Dám cắt ngang lời phu nhân ngươi? Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Chán sống quá rồi?!"

Nữ nhân giống như chưa rõ chuyện gì, nhìn tình huống căng thẳng này, nàng liền khóc, tiếng khóc đè nén nghèn nghẹn trong cổ họng khiến nàng càng thêm đáng thương.

"Ngọc Nhi." Mặc Vũ ôm lấy thân thể mảnh mai đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi.

Hơi thở Tạ Hàm Chi hỗn loạn, y nâng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Mặc Vũ và nữ nhân kia, miệng y mở ra rồi khép lại, đến cùng vẫn không nói nên lời nào.

"A Phóng." Hốc mắt y đỏ lên, đầu chui vào vòng tay Mặc Phóng.

"Hàm Nhi ngoan, một lát nữa ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nên đừng lo lắng." Mặc Phóng vỗ nhẹ đầu Tạ Hàm Chi, dịu giọng an ủi.

Tạ Hàm Chi ở lại một lúc liền trở về điện nhỏ bên kia, để Mặc Phóng ở lại giải quyết vụ việc.

"Mặc Vũ, tìm hiểu kĩ rồi hãy để nữ nhân này lại bên người."

Mặc Phóng từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống hai người đang ôm nhau quỳ gối.

"Thủ lĩnh, đệ biết một tiểu nô như Ngọc Nhi rất không thích hợp bên đệ, nhưng mà thủ lĩnh, nàng ấy thật sự chỉ là một tiểu nô bình thường, lại còn từ Vu quốc xa xôi bị đày đến biên cương."

"Với lại, đệ đã suy tính kĩ càng cả rồi. Đệ muốn cưới Ngọc Nhi làm thê tử của đệ, thủ lĩnh mong thủ lĩnh hiểu cho." Mặc Vũ trịnh trọng cúi đầu, dập đầu rồi lạy ba lạy.

Ngọc Nhi - nữ nô ɭệ, trong làn nước mắt mờ mịt nhìn Mặc Vũ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc rồi đến vui vẻ. Nàng muốn lau nước mắt, song càng lau nước mắt rơi càng nhiều.

Mặc Phóng sầu não, đôi mày sắc bén nhíu chặt.

Lại nghĩ đến phản ứng kịch liệt của Tạ Hàm Chi lúc nãy, hắn lại buồn phiền. Hắn không hiểu vì cớ gì Hàm Chi lại phản ứng mạnh như vậy, hắn nghĩ Hàm Chi có lý do riêng khó nói gì đó.

Thôi, Hàm Chi nghĩ gì hắn đều đứng về phía Hàm Chi.

Hắn sẽ cẩn thận quan sát nữ nhân xa lạ này. Chỉ cần nàng ta mắc sai sót hắn có thể quang minh chính đại đuổi đi rồi.

Thời gian còn dài, chắc chắn hắn sẽ thực hiện yêu cầu của Hàm Chi.

TruyenHD

TruyenHD