Chương 12

Tạ Hàm Chi mơ một giấc mơ kỳ lạ...

Khung cảnh mờ mịt đầy sương, giữa khoảng không trắng trắng mờ mờ có một cây anh đào nở rộ đầy hoa.

"Ngươi là Tạ Hàm Chi đi?"

Giọng nói của một nam tử xa lạ vang vọng.

Tạ Hàm Chi giật mình, có chút sợ hãi lùi lại, cảnh giác nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Ngươi là ai?"

Nam tử cười cười, "Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì ngươi đâu."

Tạ Hàm Chi mím chặt môi, không dám buông lỏng cảnh giác, "Ngươi là cái gì?" Một mình ở nơi vắng lặng như vậy, y vừa lo lắng vừa sợ hãi.

A Phóng.... A Phóng... Hàm Nhi sợ.

Trong đầu y hiện lên bóng hình nam nhân cao lớn đầy dã tính, nhớ đến hắn vây y trong vòng tay lớn ấm áp.

A Phóng...

Nam tử không nhịn được cười vang, "Được rồi được rồi, không giỡn với ngươi nữa."

Nói xong nam tử liền hiện ra trước mặt Tạ Hàm Chi. Nam tử khoác bạch y, đôi mắt bị dây vải quấn lấy thắt sau đầu, chỉ thấy rõ mũi, miệng, cằm, má mà thôi.

"Không cần tò mò thân phận của ta, bởi ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Bạch Điềm Anh - đại danh của ta, giờ này khắc này ta sẽ là quân sư của ngươi, ta biết rất nhiều thứ cũng có tiên toán được chuyện mai sau một chút... Tạ Hàm Chi, ngươi không cần sợ hãi ta, sau này ngươi chắc chắn sẽ cần đến ta."

Bạch Điềm Anh phất phất chiếc chiết phiến trong tay, tua rua màu xanh ngọc lung lay theo tay Bạch Điềm Anh.

Tạ Hàm Chi hoang mang lại không nói ra lời nào, y mím môi:"Rốt cuộc ngươi xuất hiện tại đây là có ý gì?"

Bạch Điềm Anh vỗ vỗ chiết phiến trong tay rồi cười cười, "Ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu không muốn bạn lữ của ngươi chết, phải tránh xa Vưu Tộc."

Tạ Hàm Chi chấn động, đôi mắt mở lớn:"Ngươi ăn nói hàm hồ càn rỡ gì vậy?!" A Phóng sẽ chết? Người này đang nguyền rủa A Phóng chết đi ư?

" Nào nào, bình tĩnh lại nào." Bạch Điềm Anh vỗ vỗ bàn tay vào không khí, "Ta đã nói, ta biết chút chuyện tiên cơ mà, nên ta mới nhắc nhở ngươi nên tránh xa Vưu Tộc."

"Vưu Tộc, một đất nước không lớn không nhỏ, nhưng mưu kế thì nhiều lắm. Còn có âm mưu bất chính phải lật đổ thủ lĩnh Mặc quốc cho bằng được, Tạ Hàm Chi, chúng ta có duyên phận nên ta mới đến đây tìm ngươi."

"Phải cẩn thận Vưu Tộc, đừng để người của Vưu Tộc chạy đến Mặc quốc, nếu không mọi sự khó lường."

"Ta nói nhiều như vậy, ngươi đã nhớ hết rồi chứ? Dù ngươi không muốn tin, thì phải nhớ đến bạn lữ của ngươi đi. Thà loại trừ khả năng có thể ảnh hưởng Mặc quốc, cũng nên bảo vệ bạn lữ ngươi khỏi bị diệt đi?"

"Nếu như có một ngày ngươi cần ta, hãy gọi ta đến."

Hết câu này, khung cảnh mờ sương biến mất. Tạ Hàm Chi hoảng hốt tỉnh lại trong giấc mộng.

"Bảo bối?"

Bên cạnh y vang lên giọng nói ngáy ngủ khàn khàn của Mặc Phóng, Tạ Hàm Chi nhìn nam nhân đang ở ngay bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng bất an, không yên ổn cũng vơi đi.

Y vùi mình trong l*иg ngực rộng lớn ấm áp của nam nhân, mềm mại gọi, "A Phóng."

Mặc Phóng mở mắt, ôm chặt tiểu nhân nhi vào lòng, "Ta ở đây, bảo bối gặp ác mộng sao?" Hắn hôn hôn vầng trán trắng mịn người trong lòng, ôn nhu vỗ về.

"Ừm... Hàm Nhi rất sợ." Y cọ cọ l*иg ngực Mặc Phóng, rầu rĩ lên tiếng.

Mặc Phóng cười, "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."

Tạ Hàm Chi gật đầu đầu, cũng nở nụ cười. Có Mặc Phóng ở đây, thật tốt quá.

Những lời Bạch Điềm Anh nói chỉ là giả thôi, y không cần lo lắng. Hiện tại A Phóng vẫn an ổn ở bên y, không phải sao?

Nhưng dù nghĩ thế nào, trong đầu y vẫn luôn nhắc nhở, nên cẩn thận Vưu Tộc, tránh xa Vưu Tộc, không cho phép Vưu Tộc xuất hiện ở Mặc quốc.

Phải, chỉ cần không để người Vưu Tộc xuất hiện nơi này, Mặc Phóng của y liền không sao. Đúng, sẽ không sao, sẽ không sao đâu.

...

Mỗi lúc rảnh rỗi Tạ Hàm Chi đều thích phơi lá trà, may y phục rồi làm vài món ngon.

Hôm nay cũng như vậy, y ngồi dưới đình mát, chăm chú may y phục. Cây kim chỉ trong tay y thoăn thoắt lưu loát vào từng đường may.

"Phu nhân, hoa cúc dưới núi tiểu nhân đã hái về rồi đây." Tiểu tư chạy vặt hớn hở chạy vào đình viện.

"Cái tên này! Trước mặt phu nhân ngươi có thể đoan trang một chút được không?" Tiểu thị nữ nhíu mày dạy dỗ.

Tiểu tư lè lưỡi, "Ta là nam nhi, sao phải đoan trang chứ? Ngươi thật vô lý."

Tạ Hàm Chi lắc đầu cười, "Hai người thật là, có còn phải là hài tử mới lên 3 đâu."

Tiểu thị nữ dậm chân:"Tên này không lịch sự gì cả."

"Được rồi, trước mặt ta không cần giữ lễ tiết quá nhiều." Tạ Hàm Chi vội chặn lại hai người đang có ý định đấu võ mồm lần nữa.

Cả hai nghe vậy cúi đầu, miễn cưỡng đáp lời.

"Nắng to rồi, đem số hoa cúc dại các ngươi kiếm được đem phơi đi." Tạ Hàm Chi phất tay đuổi hai người đi.

"Vâng." Hai người đồng thành đáp ứng.

Tạ Hàm Chi vuốt ve y phục may gần xong trong tay, rất nhanh A Phóng sẽ mặc y phục mà tự tay y làm rồi, thật chờ mong ngày đó.

TruyenHD

TruyenHD