Chương 18: Trở về thời học sinh (16)

Đợi cửa phòng khép lại, hiệu trường trút xuống vẻ bình tĩnh nghiêm túc của mình, bất đắc dĩ mà tức giận chỉ vào Diệp Khinh Quân, "Cháu nói bác nghe thử xem, rốt cuộc cháu là hiệu trưởng hay bác mới là hiệu trưởng, hả!"

Hiệu trưởng cho rằng bên ngoài không còn ai nên không chú ý nhiều, giọng khá lớn, Hàn Nhược Linh đứng ở bên ngoài cách một bức tường đều nghe được rõ ràng, lập tức tròn mắt kinh ngạc.

Cháu? Bác? Bọn họ là thân thích sao?

"Ellie, hiệu trưởng của trường này họ gì vậy?"

Ellie tra xét một lúc, trả lời, "Họ Diệp."

Họ Diệp a...

Hóa ra thật sự là bác cháu sao?

Hèn gì hai người họ lại đối với đối phương có thái độ khó hiểu như vậy.

Bên trong phòng, Diệp Khinh Quân hơi ngả lưng ra sau, bình thản nhìn hiệu trưởng sừng sộ với mình, "Bác nói đùa, đương nhiên bác là hiệu trưởng rồi."

Khóe miệng hiệu trưởng co giật, cuối cùng uể oải ngồi xuống, "Nếu vậy thì cháu có thể nể mặt già của bác một chút, đừng gây chuyện nữa có được không?"

Diệp Khinh Quân hơi nhướng mày, một bộ dạng không đồng ý nói, "Dạo này cháu rất ngoan."

Hiệu trưởng đưa tay nhéo mi tâm, cố gắng nén xuống tức giận, "Ngoan? Vậy ai mỗi ngày vào lớp đều chỉ ngủ? Ai mấy hôm trước còn đánh Tiết Hâm đến bầm dập mặt mày?"

"So với lúc trước thì đã rất ngoan rồi."

Hiệu trưởng nhớ đến bộ dạng lêu lỏng ham chơi, thường xuyên cúp học trốn tiết gây gổ đánh nhau của Diệp Khinh Quân gần hai tháng trước, không thể không thừa nhận, so với hiện tại, chịu lên lớp đúng giờ, không còn ra ngoài đánh nhau, thậm chí còn chịu làm bài kiểm tra, đúng là đã ngoan-hơn-rất-nhiều rồi!

"Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Cô bé kia là thế nào? Cháu không được phép yêu sớm đâu đấy."

Diệp Khinh Quân hơi nhếch môi, "Chuyện này bác đừng quản."

"Lại còn không cho bác quản?! Về lý bác là hiệu trưởng của cháu, về tình bác là bác ruột cháu đấy! Còn dám nói bác đừng quản!"

Diệp Khinh Quân lắc đầu, một bộ dạng cháu rất suy nghĩ cho bác nói, "Bác quản không được đâu."

Hiệu trưởng tức đến run rẩy toàn thân, "Mày đừng có dạy hư con gái nhà người ta! Rồi lại để phụ huynh nhà người ta đến khiếu nại phê bình cái mặt già này của bác!"

Diệp Khinh Quân thấy ông có vẻ như thực sự tức giận, hơi chép miệng, lui một bước nói, "Sao bác cứ đinh ninh là cháu dạy hư người khác thế? Nhiều khi là người ta dạy ngoan cháu thì sao?"

Hiệu trưởng nhìn bộ dạng đúng lý hợp tình của anh, hít thở sâu mấy hơi cố gắng bình ổn lại tâm tình.

"Mày," ông chỉ vào anh, lại chuyển tay chỉ ra cửa, "Cút ra ngoài cho tao! Tao không nói được mày, để cha mẹ mày đến quản mày đi."

Diệp Khinh Quân đứng dậy, hơi chào ông, đàm đạm nói, "Bác đừng tức giận, nóng giận hại thân. Cháu ra ngoài trước đây."

Đáp lại anh là một cây bút máy.



Diệp Khinh Quân nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, nhanh chóng lui ra ngoài.

Ra đến cửa, thấy Hàn Nhược Linh thật sự ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ mình, tâm tình không khỏi vui sướиɠ, khóe môi hơi cong lên, "Chúng ta đi thôi."

Hàn Nhược Linh gật gật đầu, cố nhịn tò mò không ngó vào trong phòng, bước theo anh rời đi.

"Hiệu trưởng là bác ruột của cậu thật à?" Mặc dù đã chắc chắn được chín mươi chín phần trăm, Hàn Nhược Linh vẫn không nhịn được tò mò hỏi.

Diệp Khinh Quân hơi nhướng mày, "Nghe được?"

"Ừ," Hàn Nhược Linh gật đầu.

"Toàn bộ?"

"Ừ," Hàn Nhược Linh vẫn không nhận ra thâm ý của anh, lại gật đầu.

Diệp Khinh Quân cười cười, ánh mắt nhìn cô đầy ý tứ, gật đầu thừa nhận, "Ừ, là bác ruột."

"Hèn gì trước giờ không có giáo viên nào dám nói gì cậu," Hàn Nhược Linh vỡ lẽ.

Vậy mà lúc trước cô còn cho rằng là do thành tích của anh quá tốt nên các giáo viên mới mặc kệ.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Hàn Nhược Linh, Diệp Khinh Quân đưa tay nhẹ xoa đầu cô.

Nghe toàn bộ, vậy mà lực chú ý đều chỉ đặt ở chỗ này thôi sao?

Còn đoạn cuối cuộc nói chuyện cô bỏ đi đâu rồi chứ?

Thiệt là.

*

Lúc hai người trở lại lớp, tiết học thứ hai đã gần như kết thúc.

Giáo viên nhíu mày nhìn hai người họ, nếu chỉ là một mình Diệp Khinh Quân thì không sao, nhưng lần này lại còn có cả Hàn Nhược Linh. Cô vẫn luôn là con ngoan trò giỏi trong mắt các thầy cô, sợ Diệp Khinh Quân ảnh hưởng xấu đến Hàn Nhược Linh, giáo viên không nhịn được truy hỏi, "Tại sao giờ này các em mới vào lớp?"

"Bọn em mới từ phòng thầy hiệu trưởng quay lại," Diệp Khinh Quân thay cô trả lời.

Nhớ đến thông báo lúc trước gọi một loạt vài học sinh lên phòng hiệu trưởng, cô tuy vẫn hơi nhíu mày nhưng rốt cuộc không làm khó hai người họ nữa, cho bọn cô vào lớp, "Hai em nhớ mượn vở của bạn chép lại bài giảng."

"Vâng ạ," Hàn Nhược Linh trả lời.

Giáo viên cũng chỉ quan tâm đến Hàn Nhược Linh mà thôi, Diệp Khinh Quân là tiện thể thêm vào, vì vậy thấy anh không trả lời cô cũng không quan tâm, tiếp tục bài giảng của mình.

Ngồi xuống chỗ ngồi, Hàn Nhược Linh nhanh chóng lấy sách vở bút viết ra đặt trên bàn.



Những thứ này cô đều đã học qua, cho dù có không nghe giảng cũng chẳng hề gì, nhưng cô cũng không muốn làm trái lời giáo viên, đành giả vờ tập trung nghe giảng.

Diệp Khinh Quân lại không thèm quan tâm, từ trong hộc bàn lấy ra ba viên kẹo chọn ra từ đống quà tỏ tình buổi sáng, đưa sang cho cô.

Hàn Nhược Linh vui vẻ nhận lấy.

Mới qua hai tiết học, còn những ba tiết, Diệp Khinh Quân định úp mặt xuống ngủ thì bỗng nhớ tới mấy lời mình nói với hiệu trưởng ban nãy, nghĩ nghĩ vài giây, rốt cuộc thay đổi quyết định.

Tuy không lấy sách vở ra nhưng anh vẫn ngồi thẳng dựa lưng ra sau ghế, mắt nghiêm chỉnh nhìn thẳng phía trước, khiến giáo viên vô tình nhìn qua còn tưởng mình bị hoa mắt, chớp mắt mấy cái nhìn lại.

Vị phú nhị đại này hôm nay làm sao thế này? Vậy mà lại không ngủ? Nghe giảng?? Trời sập???

Cô không hề biết, ở dưới gầm bàn, Diệp Khinh Quân cầm lấy bàn tay của ai đó chơi đùa cực kỳ vui vẻ, hết vân vê ngón tay lại nắn bóp thịt non mềm nơi lòng bàn tay, yêu thích không buông.

Hàn Nhược Linh mấy lần tính rụt lại nhưng không được, bất đắc dĩ trừng anh. Thấy anh lại chỉ cười cười, nhớ đến mình vừa được anh cứu, cuối cùng cô đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Diệp Khinh Quân nhìn qua, phát hiện đôi gò má thiếu nữ nhè nhẹ ửng hồng, khóe môi không nhịn được nâng lên, tạo thành một độ cong cực kỳ mê người.

Diệp Khinh Quân cứ thế cầm bàn tay Hàn Nhược Linh tự chơi xuyên suốt ba tiết học cũng không chán.

Đến giờ ăn trưa, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, lúc này Tô Kiêu và Từ Minh mới có thể tống ra cục nghẹn trong lòng bọn họ mấy tiếng qua.

"Hàn Nhược Linh, sáng nay sao cậu đến lớp trễ vậy? Đang giữa tiết một tự nhiên Quân ca không nói không rằng chạy ra ngoài, dọa bọn tớ sợ chết mất. Tại sao sau đó hai người lại cùng nhau trở về?"

"Ừm, là có chút chuyện," Hàn Nhược Linh vừa đi đến nhà ăn vừa kể lại cho hai người họ nghe.

Nghe xong, Tô Kiêu cùng Từ Minh đều tràn ngập tức giận. Tô Kiêu hung hăng rống to, "Khốn nạn! Vậy mà dám trói cậu trong nhà vệ sinh! Là không thèm đem Quân ca để vào trong mắt sao?!"

"Cái gì?!"

Tô Kiêu vừa dứt lời, ở phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, mang theo hoảng hốt cùng lo lắng tột độ.

Hàn Nhược Linh giật mình quay đầu, phát hiện Tiết Hâm không biết từ lúc nào đã đi theo sau bốn người họ.

Nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt Tiết Hâm thay đổi mấy lần, môi mím chặt, biểu tình có chút cứng ngắc, vốn định làm như không có chuyện gì bỏ đi, sau cùng lại không nhịn được lo lắng trong lòng, ngập ngừng hỏi Hàn Nhược Linh, "Cậu... không sao chứ?"

Hàn Nhược Linh nhẹ lắc đầu, nét mặt có chút mềm mại thân thiện, "Tớ không có việc gì, cậu đừng lo."

Tiết Hâm nhận được câu trả lời thì thả lỏng, một giây sau lại căng cứng, khó chịu nói, "Ai thèm lo cho cậu chứ! Tớ còn chưa hết giận đâu! Hừ!"

Tiết Hâm hậm hực bước nhanh, vượt qua bọn họ bỏ đi.

Hàn Nhược Linh nhìn bóng lưng anh, bỗng có chút hiểu được tại sao nguyên chủ lại coi trọng Tiết Hâm đến vậy, cho dù có bị anh bức bối khó xử cũng không muốn nặng lời tổn thương anh.

Đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay đau đau ngứa ngứa, Hàn Nhược Linh cúi đầu nhìn, phát hiện Diệp Khinh Quân không biết từ khi nào đã phủng bàn tay mình trong lòng bàn tay anh, nhéo nhẹ.

Hàn Nhược Linh không biết đây là người nào đó đang thầm nói bản thân khó chịu, chỉ cho rằng anh vẫn nghiện chơi tay mình, không thèm để ý.