Chương 19: Trở về thời học sinh (17)

Sự tình của năm nữ sinh kia sau đó cũng bị hiệu trưởng rộng rãi tuyên bố toàn trường cùng với cách thức xử phạt năm người họ, những học sinh từng bị bọn họ bắt nạt cũng được thầy cô bí mật an ủi một hồi, chuyện này liền như vậy kết thúc.

Mấy tuần gần đây, hầu như mỗi ngày Diệp Khinh Quân đều ngay ngắn ngồi nghe giảng, tuy không thấy anh chép bài, cũng không biết có thật sự nghe vào tai hay không, nhưng ít nhất nhìn qua thì không khác lắm dáng vẻ học sinh tốt bình thường nên có, khiến toàn thể giáo viên dạy lớp mười hai ban hai kinh ngạc không thôi, dần dần toàn bộ giáo viên theo dạy tại trường không ai không biết về sự thay đổi của anh.

Hiệu trưởng lần thứ năm nghe thấy có giáo viên hướng mình bày tỏ sự kinh ngạc cùng kính phục, cho rằng chính ông khuyên nhủ thành công Diệp Khinh Quân, trong lòng rối rắm thành một đoàn.

Thằng nhóc thối này là đang im lặng tỏ vẻ bản thân có thể bị cô bé kia dạy ngoan, muốn ông không được can thiệp vào chuyện của nó sao?!

Chẳng mấy chốc Hàn Nhược Linh đã chuyển đến trường Kim Ngân được hai tháng, nháy mắt đã đến kỳ thi cuối học kỳ một.

Sau khi hoàn thành xong môn thi cuối cùng, cả lớp mười hai ban hai vui mừng hoan hô, mặc dù không có ngày nghỉ nhưng vẫn muốn nhân ngày cuối tuần tụ tập ăn chơi một phen.

Trùng hợp ngày sinh nhật của Tô Kiêu cũng rơi vào thứ bảy, cả lớp càng thêm quyết tâm phải ăn mừng. Tô Kiêu tính tình thoải mái nên được rất nhiều người yêu thích, hầu như cả lớp đều đồng ý sẽ tham gia tiệc sinh nhật của anh.

Những loại tụ tập này bình thường Diệp Khinh Quân sẽ không tham gia, nhưng nếu là tiệc sinh nhật của Tô Kiêu thì lại khác, huống chi Tô Kiêu còn mời cả Hàn Nhược Linh.

Vì để đủ chỗ cho cả lớp, Tô Kiêu đã sớm thuê hẳn phòng ăn riêng ở một nhà hàng cao cấp, lại đặt trước một phòng karaoke cỡ lớn ở một quán karaoke.

Quán karaoke này rất đặc biệt, có phòng đủ sức chứa lên đến hai mươi người, trong thành phố cũng chỉ có một quán này có quy mô rộng như vậy, cả quán cũng chỉ có một phòng mà thôi.

Vì bình thường rất ít người đi đông đến vậy nên giá thuê khá chát, nhưng những học sinh theo học tại trường Kim Ngân có ai không phải là con nhà có điều kiện? Chỉ là thuê một phòng hát karaoke mà thôi, lại còn là dịp sinh nhật một năm một lần, cha mẹ Tô Kiêu liền tùy ý anh.

Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc sáu giờ tối nên Hàn Nhược Linh tính toán buổi sáng sẽ mua quà sinh nhật cho anh, sau đó thuận tiện đến nhà hàng luôn.

Thời gian thì đã được tính toán tốt, nhưng Hàn Nhược Linh lại không rõ sở thích của Tô Kiêu, nhất thời phân vân không biết nên mua cái gì.

Suy nghĩ cả một buổi tối đều không ra, sáng sớm hôm sau, Hàn Nhược Linh đành nhắn tin hỏi thăm ý kiến của Diệp Khinh Quân.

Kết quả...

Hàn Nhược Linh nhìn qua chàng thanh niên cao lớn tuấn tú đi bên cạnh mình.

Vậy mà cuối cùng lại thành một buổi hẹn hò rồi???

"Dạo này hãng A mới ra một bộ linh kiện chơi game đặc biệt, Tô Kiêu vẫn luôn muốn mua nhưng thành tích học tập quá tệ, cha mẹ nó mãi không đồng ý. Chúng ta chung tiền mua một bộ cho nó là được."

"Cái này... có ổn lắm không? Lỡ cha mẹ cậu ấy không cho cậu ấy chơi thì sao?" Hàn Nhược Linh lo lắng.

"Đấy là việc của nó," Diệp Khinh Quân dửng dưng trả lời.

Hàn Nhược Linh âm thầm mặc niệm ba giây cho Tô Kiêu, phải xui xẻo bao nhiêu mới có thể làm bạn với Diệp Khinh Quân chứ?

"Thế hai chúng ta mua chung một bộ à? Có quá... ừm, nghèo nàn không? Tô Kiêu sẽ không không vui chứ?"



"Cậu biết một bộ bao nhiêu tiền sao?" Diệp Khinh Quân khẽ cười nói.

Nghe ý anh, cô liền lờ mờ đoán được, "Rất mắc sao?"

Diệp Khinh Quân gật đầu, "Mười triệu, nếu không thì cha mẹ Tô Kiêu cũng sẽ không keo kiệt đến vậy, một hai bắt Tô Kiêu phải cải thiện tình trạng học tập mới cho mua."

Hàn Nhược Linh thầm nuốt nước bọt.

Một bộ chơi game mà tận mười triệu! Hèn gì cha mẹ Tô Kiêu sẽ có phản ứng như vậy.

Cô với Diệp Khinh Quân chia đôi thì mỗi người vẫn phải bỏ ra năm triệu.

Năm triệu cho một món quà sinh nhật, hình như không đáng cho lắm.

Không phải cô keo kiệt, chỉ là từ lý trí nhìn nhận mà nói, thật sự có chút không đáng.

"Hay chúng ta gọi thêm Từ Minh đi, ba người cùng mua chung một bộ tặng Tô Kiêu?" Hàn Nhược Linh đề nghị.

Không nghĩ đến Diệp Khinh Quân lại thẳng thừng bác bỏ, "Không cần, nếu không đủ tiền thì cậu tùy ý góp, phần còn lại tớ sẽ bù vào."

"Ý tớ không phải như vậy," Hàn Nhược Linh vội xua tay, "Nếu cậu không thích thì thôi. Chúng ta cứ chia đều, sao có thể để cậu trả nhiều hơn được."

Diệp Khinh Quân đưa tay vỗ đầu cô, hơi cười, "Ngốc."

Sau này tất cả của tớ đều sẽ là của cậu, ai trả mà chẳng như nhau.

Hàn Nhược Linh đột nhiên bị anh nói ngốc, sửng sốt vài giây, nhưng cũng không tức giận bởi vì cô có thể nghe ra được ý vị cưng chiều sủng nịch trong đó, tuy rằng cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.

Bởi vì cùng với Diệp Khinh Quân ra ngoài mua quà sinh nhật nên kế hoạch ban đầu của Hàn Nhược Linh có chút thay đổi, khi mua quà xong thì vẫn còn hơi sớm. Hàn Nhược Linh muốn chạy về nhà một chuyến sửa soạn lại, đợi sát giờ mới đi đến nhà hàng.

Hàn Nhược Linh vốn định bảo Diệp Khinh Quân về trước, lát gặp ở nhà hàng sau, không nghĩ đến anh lại muốn theo cô về nhà.

Hàn Nhược Linh cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, bèn dẫn theo anh về nhà mình.

Hôm nay là thứ bảy, cha cô vẫn phải đến công ty làm việc, trong nhà ngoài người giúp việc thì cũng chỉ có mẹ cô, lúc thấy Hàn Nhược Linh dẫn theo một nam sinh về thì không khỏi ngạc nhiên.

Hình như ngoài Tiết Hâm ra thì con gái bà chưa từng dẫn nam sinh nào về nhà cả.

Cũng vì vậy mà ban đầu bà cứ cho rằng giữa hai đứa có gì đó, không nghĩ đến Hàn Nhược Linh lại thực sự chỉ coi Tiết Hâm là bạn nối khố cực kỳ thân thiết mà thôi.

Bà không khỏi có chút tò mò quan sát cậu nam sinh trước mặt này.



Không thể không công nhận, vẻ ngoài của anh cực kỳ thu hút. Rõ ràng có một đôi mắt phượng câu người như vậy, khí chất toàn thân lại lãnh đạm nhã nhặn mà sạch sẽ. Hai loại khí chất đối lập ở cạnh nhau không những không bài trừ nhau mà còn hỗ trợ lẫn nhau, khiến anh tuy trông xa cách nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu hay bị anh coi thường; tuy quyến rũ nhưng lại không khiến người khác phản cảm.

"Mẹ, đây là Diệp Khinh Quân, bạn cùng bàn của con," Hàn Nhược Linh đơn giản giới thiệu anh với bà.

Diệp Khinh Quân tiến lên, lễ phép khoanh tay chào bà, "Con chào bác, con là Diệp Khinh Quân, hôm nay không xin phép trước mà đã mạo muội đến nhà quấy rầy bác, thật ngại quá."

"Aiya, đứa bé này, có gì mà ngại đâu chứ," bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép của Diệp Khinh Quân khiến bà rất có cảm tình, tươi cười bảo anh lại ngồi xuống.

Hàn Nhược Linh nhìn Diệp Khinh Quân ngoan hiền vâng lời ngồi xuống trò chuyện với mẹ mình, âm thầm kinh ngạc, không nghĩ đến người như Diệp Khinh Quân cũng biết cách dỗ người lớn vui vẻ đến vậy.

Nhưng thấy mẹ mình có ấn tượng tốt về Diệp Khinh Quân, trong tâm Hàn Nhược Linh lại không khỏi vui mừng.

Cô bảo người giúp việc đem nước với trái cây lên cho hai người, sau đó nói với hai người họ một tiếng rồi lên phòng mình thay đồ sửa soạn.

Hàn phu nhân vốn đang đọc sách lúc này cũng để quyển sách sang một bên, trò chuyện với Diệp Khinh Quân.

"Linh Nhi nhà bác nửa đường chuyển vào lớp con, hẳn là có nhiều bỡ ngỡ. Cảm ơn con đã giúp đỡ con bé trong quãng thời gian qua."

"Bác quá lời rồi ạ," Diệp Khinh Quân nhẹ cười, lễ phép đáp lời, "Nhược Linh rất thân thiện, cũng rất tốt bụng, thầy cô và các bạn trong lớp đều yêu quý cậu ấy, con cũng không giúp được gì nhiều."

Tô Kiêu và Từ Minh mà có mặt ở đây, đảm bảo sẽ âm thầm trợn mắt phỉ nhổ anh.

Thầy cô yêu quý đúng là không sai, nhưng cả lớp yêu quý? Haha, anh đem toàn bộ bọn con gái trong lớp trở thành người vô hình rồi sao?

Hàn phu nhân nghe anh khen con mình thì cười vui vẻ, càng thêm yêu thích cậu thanh niên này, vừa điển trai vừa thông minh, ăn nói lại có lễ độ ôn nhã, hẳn thành tích học tập cũng không kém, tính cách nhân phẩm tạm thời cũng không nhìn ra có vấn đề gì.

Aiya, càng nhìn càng thích mà. Phải chi chồng mình cũng có ở nhà, giúp mình xem kỹ chàng trai này xem có xứng với Linh Nhi bảo bối của bọn họ không.

Hàn Nhược Linh không hề biết rằng, mình với Diệp Khinh Quân còn chưa đâu vào đâu, mẹ cô đã tính toán xa như vậy rồi.

Diệp Khinh Quân cùng với mẹ cô nói chuyện rất hòa hợp, không hề có vẻ ngượng ngập gì, chớp mắt một cái mấy chục phút đã trôi qua, Hàn Nhược Linh cũng sửa soạn xong, từ trên lầu bước xuống.

Hàn Nhược Linh mặc trên mình một chiếc váy trắng kiểu cổ tròn không tay, lộ ra hai cánh tay trắng nõn ngọc ngà. Phần thân váy ôm trọn lấy chiếc eo xinh thon nhỏ, phía dưới hơi xòe, dài đến ngang đầu gối, bên dưới là bắp chân nhỏ nhắn nuột nà.

Chiếc váy rất đơn giản, toàn bộ đều là họa tiết ren, đơn thuần một màu trắng, không những không át đi màu da của cô mà lại càng thêm trợ giúp, làm nổi bật lên độ trắng sáng tinh mịn như bạch ngọc ôn noãn của làn da.

Nơi cổ tay nhỏ xinh đeo một chiếc lắc tay đính đá tinh xảo.

Trên suối tóc đen tuyền kẹp một chiếc nơ cài tóc kiểu dáng thanh nhã, sáng lấp lánh giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm.

Hai màu đen trắng phản lập nhau tạo thành một hiệu ứng cực kỳ bắt mắt.

Rõ ràng cô chỉ trang dung nhẹ nhàng, y phục đơn giản, nhưng lại khiến Diệp Khinh Quân khó lòng di dời ánh mắt.