Chương 9: Sự kiện hot boy tử vong (2)

Chạy?

"Tại sao muốn chạy? Ngài muốn nói cái gì với ta?" Lý Tiện Ngư nói.

Trương Minh Ngọc bay tới trước mặt hắn, sắc mặt trắng bệch càng làm người ta sợ hãi đó chính là hai mắt hắn không có con ngươi chỉ còn tròng trắng, "Chạy... Chạy mau."

Lý Tiện Ngư thoạt đầu là không dám động giống một con chuột nhỏ bị buộc đến góc tường. Phía sau lưng dán vào tường, mặt ngoài và trong lòng đều hoảng hốt nhưng Trương Minh Ngọc tựa hồ cũng không có ý định làm hại đến hắn.

Hắn muốn cho ta chạy đi a?

Hoặc là hắn lúc trước khi chết gặp phải cái gì đó cho nên ý nghĩ chạy trốn rất nặng?

Lý Tiện Ngư thử nói chuyện cùng với hắn nhưng Trương Minh Ngọc không để ý đến, chỉ nhìn trừng trừng lấy hắn trong miệng liên tục nói "Chạy mau chạy mau".

Thực sự là bị đôi mắt bệnh đυ.c thủy tinh thể này nhìn đến run rẩy toàn thân. Lý Tiện Ngư yên lặng lùi sang một bên, phát hiện Trương Minh Ngọc vẫn tiếp tục nhìn vách tường, ánh mắt vô hồn, trong miệng vẫn là lời kịch không thay đổi.

Nguyên lai hắn không phải nhìn mình.

Hoàn toàn không có cách nào nói chuyện, đường đường là công tử con nhà giàu sau khi chết vậy mà biến thành một thằng ngốc?

Đây là cái hồn ma thiểu năng không có cách nào để giao tiếp. Là hắn đặc biệt ưu tú hay tất cả hồn ma đều như vậy.

Lý Tiện Ngư kinh nghiệm còn thấp, không cách nào kết luận được.

"Vậy ngài chậm rãi ở lại nha, em xin phép được cáo lui trước." Lý Tiện Ngư thận trọng vòng qua Trương Minh Ngọc, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Ngài nếu thích đợi ở nơi này liền đợi, dù sao đám bạn cùng phòng cũng không nhìn thấy. Hồn ma thiểu năng xem ra cũng không có tính nguy hại gì.

Hắn cũng không có thủ đoạn gì dùng được cả trước mắt năng lực duy nhất chính là nhìn thấy quỷ. Mà Trương Minh Ngọc chỉ là nhìn hắn cũng không muốn gϊếŧ hắn chứng tỏ đây không phải oán linh.

Hắn cầm vào chốt cửa, đang muốn vặn ra thì đột nhiên nghe thấy sau lưng Trương Minh Ngọc lẩm bẩm nói: "Từ Vi. . . . . Chạy, chạy mau..."

Lý Tiện Ngư dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hỏi: "Từ Vi là ai, chạy mau đến cùng có ý nghĩa gì?"

Mặc kệ câu hỏi của Lý Tiện Ngư, Trương Minh Ngọc từ đầu đến cuối không có cách nào nói chuyện được như bình thường.

Từ Vi là hoa khôi nổi tiếng của Đại học tài chính hệ tài chính đến nay vẫn còn độc thân. Nàng và Lý Tiện Ngư là bạn học cùng cấp hai, cấp ba. Lên đến đại học vẫn là bạn học cùng, quan hệ của hai người rất không tệ.

Lý Tiện Ngư mặc dù có chút để ý nhưng thật sự chỉ là tình bạn thuần túy.

Vì cái gì Trương Minh Ngọc sẽ hô tên của Từ Vi.

Cái chết của hắn có quan hệ gì với Từ Vi?

Hay đối tượng đêm hôm đó chính là Từ Vi. Sau đó chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra cho nên Trương Minh Ngọc mới hô "Chạy mau" .

Việc có quan hệ đến bạn tốt Từ Vi, hắn nhất định phải làm rõ ràng.

Lý Tiện Ngư bỏ qua tên hồn ma thiểu năng này, đẩy cửa đi ra ngoài, "Quang Thái, ta đi ra ngoài một chút."

Người vừa đi ra khỏi cửa lại quay trở lại, chạy đến tủ quần áo lấy ra 1 cái quần đùi sạch sẽ, mặt đen lên đi vào phòng tắm.

Đũng quần có cứt. . . . .

Con mẹ nó.

Mới vừa rồi bị Trương Minh Ngọc hù 1 cái chỉ kịp hét lên 1 tiếng chói tai hoàn toàn quên còn chưa có chùi đít xong.

Cái quần đùi cũ khi nãy đã không thể mặc lại may mắn hắn ở ký túc xá có để lại mấy bộ quần áo sạch sẽ để phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Tắm rửa xong, Lý Tiện Ngư cẩn thận giặt sạch chiếc quần đùi đã không còn thuần khiết.

Lý Tiện Ngư có bệnh thích sạch sẽ cho nên quần đùi cũng là hàng tốt, một cái phải có giá hai trăm đồng. Hắn không nỡ vứt. Đàn ông phải biết tiết kiệm, nhưng nhất định phải có vài đôi giày thể thao quý giá và mấy cái quần đùi cao cấp.

Đây là lời chị gái hắn nói.

Lý Tiện Ngư hỏi, vậy còn đàn bà thì sao?

Chị gái trả lời: Đàn bà vì sao phải tiết kiệm.

Thẳng đến khi xà phòng chà xát nóng đỏ cả bàn tay, hắn mới hài lòng vắt khô đem quần đùi phơi ở ban công ký túc xá. Sau đó xuống lầu gọi điện thoại cho Từ Vi. Tiếng tổng đài nhắc nhở ràng điện thoại của đối phương hiện đã đang tắt máy, nghe vậy hắn liền trực tiếp đi thẳng đến ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ và ký túc xá nam cách nhau không xa chỉ mất năm phút đồng hồ đường đi. Hắn đi vào ký túc xá nữ, túm lấy một cô gái liền nói: "Bạn học, phiền ngươi giúp ta gọi Từ Vi phòng 502 một chút."

Bạn học nữ quan sát tỉ mỉ hắn vài lần, tựa hồ đang nghĩ hắn là người theo đuổi Từ Vi "A" một tiếng giòn tan nói: "Ngươi đợi ở đây 1 lát nha."

Nàng chạy lạch bạch vào trong nhà. Mấy phút đồng hồ sau, cửa sổ cuối hành lang lầu năm nhô ra một cái đầu ngay ở phía trên Lý Tiện Ngư, bạn học kia lạnh lùng hô: "Bạn học, Từ Vi đã xin nghỉ không có ở ký túc xá."

Lý Tiện Ngư nhíu nhíu mày, hô một tiếng: "A, tạ ơn a."

Chuyện đã đến nước này không cần hỏi hắn cũng biết việc này tất có sự kỳ quặc.

Muốn hay không đi báo cảnh sát?

Nếu đi báo cảnh sát hắn nên kể như thế nào.

Thưa các vị cảnh sát kính yêu, dân thường xin có sự việc bẩm báo. Cái chết của Trương Minh Ngọc có liên quan đến Từ Vi... Ngài hỏi ta làm sao mà biết được ư?

À, ta là cổ yêu huyết duệ trong truyền thuyết, ta có thể nhìn thấy quỷ!

Cảnh sát sẽ tin hắn lời hắn liền mới thật sự là gặp quỷ.

Từ Vi cũng giống như hắn không trọ ở trường. Nàng thuê phòng ở phụ cận trường học. Làm bạn bè khác phái nhiều năm quen biết lại trò chuyện rất vui vẻ, Lý Tiện Ngư tự nhiên là biết địa chỉ nhà ở của Từ Vi.

Hắn dự định đi sang xem một chút, nếu như nàng không xuất hiện ở trong phòng cho thuê, cũng không gọi điện được, mình sẽ lựa chọn đi báo cảnh sát.

Vì lý do an toàn, Lý Tiện Ngư gọi điện thoại cho bà cô tổ để xin chỉ thị, nói sơ qua tình huống.

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím lốp bốp và giọng nói thanh thúy của bà cô tổ: "Vậy ngươi liền đi sang thôi, sợ cái gì a, gặp phải nguy hiểm liền đem kỹ năng toàn bộ phát ra bên ngoài."

Lý Tiện Ngư da mặt run run, "Bà cô tổ, ta phải nhắc nhở ngài một chút ta không phải là cha ta. Ta vẫn chỉ cái người mới level 0."

"Cháu ngoan, bà cô tổ cũng phải nhắc nhở ngươi một chút. Nhân vật level 0, vật nuôi cũng là level 0. Ngươi không thể trông cậy vào một cái vật nuôi level 0 giúp ngươi đi đánh quái hoặc là đi đỡ tổn thương cái gì đó. Nếu gặp phải nguy hiểm ta cũng không giúp gì được ngươi." Bà cô tổ nói rất nhẹ nhàng.

"Ta. . . . Vẫn là không nên xen vào việc của người khác đi."

"Đàn ông Lý gia vậy mà sợ chết đến như thế hả?" Bà cô tổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi dạng này làm sao trở thành nhân vật lớn một mình đảm đương một phía, ngươi bây giờ đã không phải là Lý Tiện Ngư trước kia, ngươi là. . . . ."

"Cổ Yêu… Tiện Ngư?"

Bà cô tổ bị nghẹn họng một chút "Chớ tự mình hù dọa mình. Thế giới cũng không có nguy hiểm đến như vậy, ngươi không phải còn muốn sống thật tốt đến hai mươi tuổi sao."

"Cũng đúng nha." Lý Tiện Ngư nói.

Là do ta quá nhạy cảm.

Thế là hắn bắt một chiếc xe chạy thẳng đến chỗ ở của Từ Vi, cách Đại học Tài chính khoảng mười lăm phút đường xe. Đó là một mảnh khu dân cư cũ. Mặc kệ là nhà dân hay ký túc xá ở bên cạnh cũng đều lộ ra dấu vết của thời gian.

Địa phương này ở mười mấy năm trước vẫn là một cái thị trấn cho nên tràn ngập nhà ở cũ kỹ, chính là loại khu nhà cũ không có thang máy. Nhưng giá phòng lại tăng phát rồ tới sáu vạn.

Ở mấy chỗ như thế này cơ bản đều lưu truyền một cái truyền thuyết: Hỡi đồng bào hãy cố gắng nhẫn nhịn mấy năm, chính phủ sẽ lập tức sẽ tới phá dỡ!

Người tung lời đồn này quá mẹ nó đánh giá cao khả năng của chính phủ. . .

Cha ruột của Lý Tiện Ngư cũng lưu cho hắn một phòng ở cũ về sau liền bị cha nuôi bán đi sau đó mua lại một bất động sản khác tiện thể còn kiếm bộn 1 phát từ con nuôi.

Cha nuôi cảm khái nói lúc đầu cũng muốn chờ chính phủ phá dỡ, nếu được như thế nhà chúng ta liền tự nhiên có thêm mấy cái nhà. Nhưng mà chờ mấy năm mới hiểu được trông cậy vào chính phủ còn không bằng trông cậy vào chính mình buôn bán nhà đất. Chí ít đem nhà cũ bán đi rồi mua cái nhà mới thì chúng ta cũng có thể kiếm lãi được trăm vạn.

Về sau Lý Tiện Ngư lời nói chính nghĩa yêu cầu cha nuôi và mình phải chia đều "Trăm vạn", nhưng đáp lại hắn là một cái cốc đầu vang dội của cha nuôi. Cha nuôi nói năm đó vì để cho tên nhóc con nhà người nhập hộ khẩu, ta kém chút liền phá sản. Muốn tiền? Đi tìm chính phủ đi.

Chính phủ thiếu nợ ta hơn trăm vạn!

Lý Tiện Ngư ở trong sổ nhỏ đã ghi lại khoản nợ này.

Năm đó kế hoạch hoá gia đình ầm ĩ, mỗi gia đình chỉ được sinh một đứa bé, toàn thôn đều phải kế hoạch hóa gia đình.

Hiện tại lại mẹ nó cổ vũ sinh hai đứa bé, người dân chúng ta không muốn mặt mũi à?

Đi vào dưới nhà, ấn chuông bên cạnh cửa chống trộm. Chờ hơn nửa ngày, máy biến điện năng thành âm thanh truyền đến tiếng nói mềm mại đáng yêu: "Ai vậy?"

Là giọng nói của Từ Vi!

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra nói: "Là ta, Lý Tiện Ngư."

"... Ngươi đến có việc gì thế?"

"Nói nhảm!" Lý Tiện Ngư tức giận nói: "Mở cửa, chúng ta lên nhà lại nói."

"Xoạt xoạt!"

Cửa chống trộm của cao ốc mở ra, Lý Tiện Ngư thuận lợi tiến vào. Nhà của Từ Vi ở tầng 6 cao nhất. Lúc Lý Tiện Ngư leo đến lầu sáu đã thở hồng hộc, nếu là trước kia chút vận động ấy là không đáng kể chút nào. . . . . Không nói, nói nữa đều là nước mắt.

Hắn gõ lên cửa vài cái, Từ Vi mặc áo ngủ rộng rãi chạy ra mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng, dáng người cao gầy.

"Ngươi hôm nay làm sao không có đi học?"

Bởi vì rất quen thuộc nên Lý Tiện Ngư cũng không có khách sáo trực tiếp đi vào. Lấy ra một bình nước trái cây ở trong tủ lạnh, mở ra uống ùng ục.

Từ Vi nhíu nhíu mày, con mắt chuyển động bất đắc dĩ nói: "Thân thể ta không thoải mái nên xin nghỉ."

Lý Tiện Ngư hừ hừ nói: "Sợ không phải là nguyên nhân này đi."

Từ Vi gương mặt xinh đẹp khẽ biến: "Ngươi có ý gì."

" Cái chết của Trương Minh Ngọc có quan hệ với ngươi đúng hay không?" Lý Tiện Ngư nhìn thẳng vào con mắt của nàng: "Người hẹn hò cùng với hắn ở bồn hoa phía sau thư viện tối ngày hôm qua chính là ngươi đi."

Từ Vi sắc mặt trắng bệch.

Quả nhiên!

Lý Tiện Ngư đau lòng nhức óc: "Ngươi cũng không phải loại cô gái tùy tiện. Đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói. Nếu như ta có thể hỗ trợ, ngươi cứ việc mở miệng."

Từ Vi cắn môi lại lắc đầu: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Trương Minh Ngọc chết không liên quan gì đến ta."

Lý Tiện Ngư nhíu mày: "Vậy được ta sẽ cùng cảnh sát nói, dù sao bọn hắn cũng đang tìm cô gái đêm đó. Có phải là ngươi hay không, để cảnh sát điểu tra đi."

Nói xong, hắn quay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Sắc mặt biến đổi mấy lần về sau, Từ Vi rốt cục nhịn không được lên tiếng gọi lại Lý Tiện Ngư.