Chương 8: Chạy mau

Nói chuyện phiếm không phải chỉ là niềm yêu thích của con gái mà con trai cũng thế. Hai người ôm sách đi trên đường về ký túc xá, Dương Quang Thái sinh động như thật đem chuyện phát sinh ngày hôm qua miêu tả một lần.

Trương Minh Ngọc là cao phú soái* nổi danh Đại học tài chính. Nhà hắn có tiền, thành tích học tập tốt, lại đẹp trai, rất được các cô gái hoan nghênh. So sánh với Trương Minh Ngọc, gia đình hắn kinh doanh mấy nhà công ty thì căn phòng kia của Lý Tiện Ngư căn bản là không lấy ra được.

*Cao phú soái: chỉ người con trai cao lớn, đẹp trai, nhà giàu*

Nhưng phàm là cao phú soái thì không có một cái nào không muốn có nhiều người yêu. Không đúng là tất cả con trai đều muốn được như thế chỉ là do nghèo khó nên không làm được.

Trương Minh Ngọc đổi bạn gái liên tục bởi vậy danh tiếng cũng không tốt lắm nhưng không trở ngại người ta vẫn rất được hoan nghênh nhất là những nữ sinh ngoài miệng nói hắn chỉ được cái mẽ có tiền lại thường xuyên đổi bạn gái, lăng nhăng như vậy chả ai thèm yêu.

Kỳ thật nếu như Trương Minh Ngọc chủ động theo đuổi các nàng thì tám chín phần mười các nàng đều khó thoát khỏi miệng cọp.

Haiz, đàn bà a!

Nhưng người đẹp trai, nhà giàu, tương lai ngời ngời như thế cứ vậy mà chết đi.

Sáng sớm hôm qua lúc bảy giờ, thi thể Trương Minh Ngọc bị người ta phát hiện được ở bồn hoa phía sau thư viện. Toàn thân không có một mảnh vải che thân, hiện trường cũng không có máu, chết rất an tường, như là đang đi ngủ.

Người đầu tiên phát hiện thi thể chính là nhân viên quản lý sách báo bởi vì thư viện trường học buổi sáng bảy giờ mở cửa.

Khi nhân viên quản lý phát hiện hắn, người dù đã chết nhưng bên dưới vẫn là cứng rắn!

Cảnh sát rất nhanh liền chạy tới thăm dò hiện trường sau đó thi thể bị chở đi. Hàng rào cảnh giới đến tận đêm qua mới bị thu lại.

Ban đêm trường học phát ra thông báo lý do là khi Trương Minh Ngọc đem cái danh từ "Yêu" này chuyển hóa thành động từ thì bị đột tử.

Cái này cũng phù hợp với suy đoán của các bạn học là bị đột tử trong quá trình quan hệ.

"Bởi vậy có thể thấy được không chỉ quay tay sẽ chết mà quan hệ quá dồn dập cũng sẽ chết, lần này độc thân cẩu thắng được về một ván." Dương Quang Thái cảm khái nói.

"..." Lý Tiện Ngư.

Thật mẹ nó độc thân cẩu thắng được một ván.

"Nhân vật nữ chính là ai, có tra ra được không."

"Không có, cảnh sát hỏi bạn gái của Trương Minh Ngọc nhưng cũng không phải là nàng, bạn cùng phòng ký túc xá có thể cho nàng làm chứng." Dương Quang Thái trong giọng nói xen lẫn sự hâm mộ: "Cái này cũng không tốt điều tra, thằng cha này quen biết nhiều lắm."

"Bố mẹ không đến trường học để làm ầm lên?"

"Làm ầm cái gì, pháp y cho ra kết quả là đột tử, cái này biểu thị trường học không có liên quan gì. Lại nói cho dù có liên quan thì cũng phải phủi sạch quan hệ. Trường học cũng không phải ăn chay." Dương Quang Thái nói.

"Người đang bình thường làm sao tự nhiên lại chết nhỉ." Lý Tiện Ngư cảm khái nói một tiếng. Ở trên đường về túc xá vừa vặn muốn đi ngang qua thư viện, Lý Tiện Ngư đột nhiên có một cái ý nghĩ to gan, bà cô tổ đã nói qua người sau khi chết, hồn ma sẽ lưu lại ở chỗ chết bảy ngày. Hắn vừa mở ra mắt thần không biết có thể nhìn thấy Trương Minh Ngọc hồn phách hay không?

Những ngày qua hắn từ đầu đến cuối cũng không có nhìn thấy hồn ma nào. Thứ nhất là xung quanh cũng không có người chết, thứ hai là oán linh cũng không phải là rau cải trắng chạy lung tung ở đầy trên mặt đất.

Mở ra mắt thần cùng với không mở cũng không khác gì nhau.

Người bình thường sau khi đạt được siêu năng lực trong truyền thuyết chính là sẽ như vậy. Dù là có khả năng gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ không kìm nén được muốn đi nếm thử siêu năng lực của mình.

Thế là hắn lôi kéo Dương Quang Thái đi thẳng đến bồn hoa phía sau thư viện. Nơi này so với lúc bình thường cũng không có quá nhiều khác biệt, ánh nắng chiếu vào thảm thực vật xanh mơn mởn. Lý Tiện Ngư dùng sức trừng to mắt, tìm tòi tỉ mỉ bồn hoa nhưng cũng không thấy bất luận cái bóng người nào.

Khả năng con mắt lại muốn khởi động lại một chút!

Hắn dùng sức chớp chớp mắt.

"Ngươi chớp chớp mắt liên tục làm cái gì." Dương Quang Thái không có hứng thú tới đây tham gia náo nhiệt: "Nhanh đi về cất sách vở, chúng ta về ký túc xá chơi game."

Lý Tiện Ngư không có phản ứng đến hắn, lại suy nghĩ một chút nhớ kỹ bà cô tổ đã nói qua: Quỷ thần chớ treo ở bên miệng cứ nhắc đến nó kiểu gì nó cũng tìm đến.

"Trương Minh Ngọc Trương Minh Ngọc Trương Minh Ngọc... ." Hắn liền nói nhỏ ở trong miệng, liếc nhìn chăm chú hết sức toàn bộ bồn hoa chờ mong có thể nhìn thấy hồn ma của Trương Minh Ngọc.

Vẫn là không có...

Không có khả năng a, người vừa mới chết, hồn phách có thể bay được đi đâu?

Chẳng lẽ là bay về nhà a.

Dương Quang Thái không hiểu gì đang vội trở về chơi game liền thúc giục.

Bất đắc dĩ, Lý Tiện Ngư đành phải trở về chơi game.

Đại học tài chính ký túc xá nam hoàn cảnh khá tốt, có phòng vệ sinh riêng khép kín, có điều hòa, mỗi tầng lầu phía cuối cùng còn có máy giặt tự động trả tiền.

Không cam lòng Lý Tiện Ngư liền trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho bà cô tổ.

"Chuyện gì." Điện thoại rất nhanh kết nối, bên kia truyền đến tiếng nói dễ nghe của bà cô tổ và thanh âm đánh bàn phím lốp bốp cùng với tiếng kích con chuột.

" Bà cô tổ, trường học của ta có người chết." Lý Tiện Ngư thấp giọng nói.

"A, rồi sao?"

"Nhưng mà ta lại nhìn không thấy hồn ma đó, xin hỏi ngài mở mắt thần cho ta là hàng dùng một lần duy nhất sao."

"Dĩ nhiên là không phải, làm sao có thể có mắt thần dùng một lần duy nhất kém như vậy." Bà cô tổ nghĩ nghĩ: "Người vừa mới chết à?"

" Chết vào hôm qua."

"Chết như thế nào?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu*."

* Ý chỉ chết dưới váy đàn bà thì thành quỷ cũng là tốt*

"A, loại người này cho dù chết cũng sẽ không quá hung dữ hơn phân nửa là đang lưu luyến đến quên về ở ký túc xá nữ trường học, không có liền không có đi. Ngươi cũng ít đi đến những địa phương có người chết, hồn ma chí âm chí tà, ngươi ngoại trừ có mắt thần còn lại cũng không có cái thủ đoạn nào có thể đối phó bọn nó, vạn nhất đυ.ng phải cái lệ quỷ ác quỷ* chết cũng không biết chết như thế nào." Bà cô tổ khuyên bảo xong: "Trên đường về nhà nhớ mua cho ta mười bình sữa chua."

*Lệ quỷ,Ác quỷ: Tên của các loại ma tà, quỷ quái*

"Được rồi bà cô tổ."

"Cháu ngoan thật hiếu thuận" bà cô tổ cười lên: "Vậy buổi tối ăn bò bít tết nhé."

"Không có vấn đề gì bà cô tổ."

"Được rồi cúp máy, đừng quấy rầy ta chơi game."

Được rồi sự tình còn không hỏi được lại bị làm thịt mười bình sữa chua.

Phòng ngủ vẫn là như cũ rất tán loạn nhưng không bẩn, đồ vật bày ra không có quy luật, sách giáo khoa, quần áo, chén trà, máy tính ném lung tung. Phòng này có bốn người, một tên đang ở sân bóng chơi bóng, một tên khác đang hẹn hò với bạn gái chưa về, còn lại một cái độc thân cẩu cùng một cái độc thân quý tộc mở máy tính chơi game.

Di chứng "Tinh lực" thiếu thốn đến nay còn chưa tiêu tán hét. Đầu óc đặc biệt chậm, ý thức so với người khác lúc nào cũng chậm một nhịp, thao tác cũng không theo kịp. Ngồi nửa giờ, Lý Tiện Ngư cảm giác được cái eo ẩn ẩn bị đau.

Uống một viên thuốc con nhộng. Lý Tiện Ngư không muốn chơi nữa liền đi nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ký túc xá cũng không phải xây chung phòng với phòng tắm, nó đơn thuần chỉ là nhà cầu. Muốn tắm tửa ngươi phải đi sang phòng tắm ở hành lang công cộng.

Ngồi ở bên trên bồn cầu, Lý Tiện Ngư nghĩ đến chính mình vừa mở mắt thần lại không nhìn thấy được Trương Minh Ngọc. Trong lòng rất thất vọng, lần đầu được nắm giữ công năng đặc biệt hắn rất hưng phấn và kích động thậm chí vượt qua cả sự sợ hãi đối với quỷ hồn.

Rất muốn lại nhìn thấy được quỷ hồn.

"Là ảo giác a, làm sao đột nhiên cảm giác lạnh quá." Lý Tiện Ngư ngồi ở trên bồn cầu không khỏi giật mình một cái, cánh tay nổi lên một lớp da gà.

Trong nhà vệ sinh, nhiệt độ không có dấu hiệu nào tự nhiên giảm xuống mười mấy độ. Cùng lúc đó hai mắt hắn như bị phỏng, phảng phất có ngọn lửa thiêu đốt ở trong mắt.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng ùng phun bọt ục ục, hắn nghi ngờ quay đầu nhìn sang. Phao câu của Lý Tiện Ngư bỗng nhiên rút lại giống như là có thanh kiếm từ đỉnh đầu chém vào đến tê cả da đầu.

Bên trong bồn đựng nướ© ŧıểυ đang trồi lên một tấm mặt người tái nhợt, hai con ngươi trống rỗng, vừa vặn đối mặt với Lý Tiện Ngư.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí phảng phất như dừng lại.

Lý Tiện Ngư: Σ(っ°Д°;)っ

Lý Tiện Ngư hét lên một tiếng nhảy lên cao ba thước giống như thỏ con kinh hãi chạy vội đến cửa nhà cầu. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cái bồn, hai cánh tay run rẩy kéo quần lên, động tác rất vội nhưng cánh tay run rẩy quá kịch liệt hơn nửa ngày đều không có kéo đi lên.

"Sao vậy?" Dương Quang Thái gõ cửa một cái, chợt đẩy ra.

Lý Tiện Ngư dựa lưng vào vách tường, núp ở phía sau cửa. Nhìn chằm chằm cái bồn, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Dương Quang Thái nhìn theo ánh mắt hắn cũng không thấy cái gì, nghi ngờ nói: "Ngươi lại bị làm sao vậy, làm ta hết cả hồn."

Hắn không nhìn thấy một cái đầu đang chậm rãi chui ra ngoài từ bên trong bồn nướ© ŧıểυ, khuôn mặt lạnh lùng không có chút sức sống nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn và Lý Tiện Ngư.

Sau đó, hắn bò ra ngoài.

Trương Minh Ngọc!

Lý Tiện Ngư chậm rãi rùng mình một cái, đẩy ra Dương Quang Thái: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn muốn đi nhà xí. . . . ."

Cứ nhắc đến là sẽ gặp, Trương Minh Ngọc là tới tìm hắn vậy liền không tiện đem Dương Quang Thái cuốn vào.

Bà cô tổ đã nói nếu người chết không phải là chết oan thì oán khí sẽ không lớn cũng sẽ không chuyển hóa thành oán linh nếu như không phải oán linh liền không có tính công kích quá mạnh.

Nếu là không có tính công kích, Lý Tiện Ngư cũng không hoảng hốt nữa, há mồm liền có thể cho hắn mười hai phát "Chủ nghĩa xã hội là giá trị cốt lõi". Nếu như không có tác dụng gì, hắn liền chạy về nhà gọi bà cô tổ đến cứu mạng.

Đem người đẩy đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại. Lý Tiện Ngư nuốt một ngụm nước bọt, hô thử: "Xin chào người anh em hot boy trường học."

Hai chân hắn có chút phát run, cảm xúc vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Chính là loại cảm giác khi xem phim kinh dị, chỉ bất quá lúc này bị nhân lên gấp mười lần.

Trương Minh Ngọc một khuôn mặt chết, hai mắt trống rỗng, chậm rãi bay tới Lý Tiện Ngư trước mặt.

"Chạy, chạy mau. . . . ."