Chương 7: Sự kiện hot boy tử vong

Khu dân cư thương mại 2 tác dụng khu này có đầy đủ các loại cửa hàng, nó tạo thành một cái sinh hoạt hệ thống cỡ nhỏ. Ngươi có thể nằm ì ở trong nhà một tháng không ra khỏi cửa mà cũng không cần lo lắng chuyện thiếu vật tư, ở chỗ này ngay cả cửa hàng điện thoại di động, máy tính đều có. Nếu như ở nhà ngất một cái choáng váng thì ngay sát vách đường phố còn có một cái bệnh viện tổng hợp.

Lý Tiện Ngư đi xuống lầu, hướng về phía trước đi hơn 200 mét chính là tiệm thuốc.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, người gọi: Dương Quang Thái!

Đó là bạn cùng phòng ở Đại học.

"Lý Tiện Ngư, ngươi là trốn học hay là xin nghỉ học. Làm sao ngươi không có đến trường học." Dương Quang Thái nói.

"Thân thể ta khó chịu, phải ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm." Lý Tiện Ngư nói.

"Có nghiêm trọng không? ta đang muốn tìm ngươi để chơi game."

"Không có gì đáng ngại, ngày mai hẳn là ta có thể đến đi học."

"Vậy là tốt rồi " Dương Quang Thái nói: "Cả ký túc xá cũng chỉ có hai chúng ta là 2 người độc thân cẩu*, ngươi nghỉ học liền không có ai chơi game với ta."

*Độc thân cẩu: Ý khinh bỉ chỉ những người không có người yêu*

học kỳ đầu tiên của Lý Tiện Ngư là trọ ở trường, hiện tại cơ bản là hắn về nhà ở thi thoảng đi ngồi quán net chơi game, chơi đến muộn quá hắn sẽ nghỉ lại ở ký túc xá trường học.

Lý Tiện Ngư: "... Độc thân cẩu rất vinh quang sao? Mỗi ngày ngươi đều treo ở bên miệng. Mặt khác, ta không phải độc thân cẩu, ta là độc thân quý tộc, so với độc thân cẩu các ngươi suốt ngày chỉ biết tu luyện quay tay thần công* là không giống nhau."

Tất cả mọi người đều không có bạn gái đều là độc thân nhưng độc thân cũng có khác biệt. Những người chỉ có thể ngồi một mình trong phòng trống lấy bàn tay làm vợ thì chính là độc thân cẩu còn độc thân quý tộc là những người có thế cho thằng em bên dưới được giao lưu giải tỏa áp lực.

Chúng ta là không giống nhau, hiểu không.

Nhưng nghĩ đến tổ truyền thận hư, Lý Tiện Ngư lại trĩu nặng trong lòng.

Đến tiệm thuốc, hắn cúp điện thoại, đẩy cửa đi vào. Một ông chú trung niên mặc áo choàng trắng đứng ở sau quầy hỏi: "Muốn mua cái gì?"

Hả?

Lý Tiện Ngư đột nhiên phát hiện là mình đã quên tên thuốc.

Nó gọi là cái gì nhỉ?

"Ta không nhớ ra được tên thuốc đầy đủ." Lý Tiện Ngư gãi gãi đầu.

"Không có việc gì, ngươi chỉ cần nói ra mấy chữ trong tên thuốc là được " ông chú trung niên nụ cười tự tin: "Ta bán thuốc đã vài chục năm dù là ngươi chỉ nhớ rõ một chữ ta cũng có thể đoán được."

Lý Tiện Ngư nói: "Ta chỉ nhớ kỹ được hai chữ cuối cùng."

Ông chú trung niên gật đầu: "Ngươi nói."

Lý Tiện Ngư trầm ngâm nói: "Thuốc con nhộng. . . . ."

Ông chú trung niên: "... ."

Ông chú mặt tối sầm, thật mẹ nó bao con nhộng, ngươi không phải đến mua thuốc, ngươi là đến để đập phá quán a.

Lý Tiện Ngư cười khan nói: "Để ta gọi điện thoại hỏi lại bạn ta một chút."

May mắn hắn đã đem di động đào thải đưa cho bà cô tổ.

Sau khi gọi điện thoại, Lý Tiện Ngư quay đầu nói: "Bán cho hai hộp "Kunbun" thuốc con nhộng."

Nói xong, hắn phát hiện ông chú đầu tiên là sững sờ sau đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Lý Tiện Ngư đột nhiên nhớ tới, thuốc này là trị thận hư. . . . .

Ông chú trung niên đại thúc: (¬_¬)

Lý Tiện Ngư: ( ̄ω ̄;)

Trả tiền giao thuốc, Lý Tiện Ngư da mặt nóng bỏng xấu hổ chạy xông ra tiệm thuốc, quá mẹ nó mất mặt về sau để bà cô tổ đi mua giúp ta.

...

Sau khi về nhà, hắn uống hai viên thuốc rồi nằm ở ghế sô pha nghỉ ngơi lấy lại sức. Hắn chỉ có thể nằm, đứng dậy thận sẽ đau, chỉ có nằm mới thấy dễ chịu. Bà cô tổ gần đây nóng lòng muốn nghịch máy vi tính, Lý Tiện Ngư tay nắm tay dạy nàng thuận tiện nạp một chút tiền cho bà cô tổ mua một cái ngoại trang giá rẻ.

Tổ truyền thận hư là Lý Tiện Ngư tâm bệnh, ngày có chút suy nghĩ đêm có chút mơ thế là vào lúc ban đêm hắn mơ 1 giấc mơ trong mơ là bà cô tổ có khuôn mặt tinh xảo, cái mông thật lớn, nàng đang nằm ở trên giường khıêυ khí©h hắn.

Lý Tiện Ngư rất kích động nhưng thân thể lại rất thành thật. . . . . Kẹo mềm oặt làm mọi cách cũng không biến thành kẹo cứng, hắn cuống lên đến đầu chảy đầy mồ hôi.

Bà cô tổ cũng cuống theo, hô to nói: Lý Tiện Ngư ngươi tiến tới a, ngươi tiến tới a. Đừng để ta xem thường ngươi.

Lý Tiện Ngư khóc choáng ở trên giường nói: Bà cô tổ, thần thϊếp làm không được a.

Hắn tỉnh lại trong một mảnh tuyệt vọng và bi thương, nước mắt ướt đẫm nửa bên gối.

Trời đã sáng, ánh mặt trời ngày xuân sáng rực rỡ chiếu vào từ ngoài cửa sổ, may mắn đó chỉ là một giấc mơ,

Cảm giác tội lỗi dâng lên thật nặng nề.

Giấc mơ xuân không có dấu vết gì nhưng nữ chính lại là bà cô tổ.

Vẫn rất là vừa vặn.

"Tư tưởng của ta quá nguy hiểm phải tranh thủ thời gian thích ứng với thân phận của nàng. Nàng là bà cô tổ của ta, bà cô tổ không đáng sợ, không đáng sợ." Lý Tiện Ngư lung lay đầu, nói thầm ở trong lòng ba trăm lần.

Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cái bà cô tổ, nếu là một bà lão tóc tai trắng xóa thì vẫn còn ổn. Lý Tiện Ngư cũng không ngại diễn cảnh bà cháu yêu thương nhau thắm thiết nhưng hết lần này tới lần khác lại là một cái bà cô tổ ngực to, chân dài.

Hắn còn cần một khoảng thời gian để thích ứng được quan hệ giữa hai người, nếu không của tổ tông mười tám đời muốn phá quan tài chui ra mà đánh hắn.

Thận vẫn trống rỗng như cũ. Thần dược mà bà cô tổ giới thiệu cũng không có hiệu quả nhanh chóng nhưng nếu cha hắn đã kiên trì uống thuốc và có thành tích là một phát trúng đích để mẹ hắn thành công mang thai sinh ra hắn vậy nói rõ là thuốc có hiệu quả cũng không quá tệ.

Lý Tiện Ngư ném vào trong cặp sách một túi thuốc con nhộng sau đó đeo cặp sách đi ra ngoài, hắn muốn đi đến trường học.

Bà cô tổ lựa chọn ở nhà bởi vì tối hôm qua Lý Tiện Ngư đã giúp nàng download rất nhiều game online mặc dù trò chơi FreeFire đã xuất hiện nhưng hiện nay thống trị trên mạng vẫn là game của hãng Tencent. Cho nên trò chơi download phần lớn đều là trò chơi của Tencent.

Bà cô tổ cảm thấy rất thú vị cấp tốc yêu thích game online. Tối hôm qua nàng ngồi một mình trong phòng khách chơi game, xem phim, ròng rã suốt đêm. Sức khỏe tốt đến mức không có thiên lý.

Cứ việc mới chỉ thức tỉnh được thời gian hai ngày nhưng nàng đã cảm thấy phi thường thú vị. Thời đại này phi thường thú vị so với thời đại trước kia muốn vui hơn rất nhiều.

Người ở thời đại này không cần vì miếng ăn mà phát sầu cũng không cần lo lắng đề phòng đến súng pháo của bọn người Tây. Khoai tây chiên và sợi cay ăn thật là ngon nha còn có cả sữa chua. Hương vị ngọt ngào ê ẩm làm nàng đến nay vẫn chưa quên được.

Sinh hoạt giải trí cũng rất phong phú, TV thật là to, phim điện ảnh cũng có đủ loại. Phải biết năm đó nàng và tiền nhiệm con cháu giải trí lớn nhất vào ban đêm chính là ngồi xem ti vi trắng đen. Mà cơ bản vẫn là xem tin thời sự ngẫu nhiên sẽ có tiết mục nhảy khiêu vũ. Còn đi rạp chiếu phim thì càng ít chủ yếu là năng lực kiếm tiền của con cháu nàng không được tốt, hoàn toàn không đủ nàng chi tiêu.

Bà cô tổ chính là tiểu thư con nhà giàu cho dù đã chết nhiều năm như vậy nhưng tiêu tiền vẫn là vung tay quá trán. Tiêu tiền quá ít sao mà chịu được, nhớ năm đó chỉ riêng tiền ăn đồ ăn vặt cũng đã đem cha của Lý Tiện Ngư phát khóc.

Máy tính loại vật này sao có thể thú vị như vậy. Có thể chơi game, có thể xem phim đĩa còn có thể nói chuyện phiếm với người khác.

Lý Tiện Ngư đã đi học, bà cô tổ ngồi ở nhà chơi một trò chơi tên là « Dungeon Fighter Online ». Nàng học đồ vật rất nhanh tuỳ tiện liền có thể đã biết chơi. Chơi chính là dùng nhân vật của Lý Tiện Ngư, nàng hiện tại đã có thể đi pk solo với người chơi khác. . . . ..

Tốc độ tay của bà cô tổ cơ hồ có thể treo lên đánh tất cả các đối thủ nhưng nhân vật của Lý Tiện Ngư đã nhiều năm không chơi. Đẳng cấp và trang bị theo không kịp thời đại, bà cô tổ tốc độ tay có nhanh cũng không đủ sức xoay chuyển cục diện, nàng thua một trận lại một trận tiếp.

Tức đến tay nhỏ chợt vỗ mạnh vào bàn.

Nàng liền lên website, sứt sẹo gõ vào hai câu: Vì cái gì ta đánh không lại người khác!

Nàng dùng chính là từ ngữ năm xưa, năm đó chính do cha của Lý Tiện Ngư dạy nàng.

Không được đáp án hài lòng, bà cô tổ thông minh liền thay đổi câu hỏi: Làm thế nào để mạnh lên ở trong game!

Kết quả tìm kiếm ra. . . . .

Ma Hoa Đằng: Chàng trai, ngươi muốn mạnh lên a, vậy thì nạp tiền đi.

Nạp tiền?

Mắt bà cô tổ lóe lên, nàng nhớ kỹ Lý Vô Tướng có lưu lại một số tiền khoảng hai mươi vạn.

Khoản tiền kia kỳ thật cũng không phải là lưu lại cho con trai, mà đó là phí phụng dưỡng của nàng haha.

Lý Tiện Ngư là sinh viên của đại học tài chính hệ tài chính. Thượng Hải là cả trung tâm tài chính của cả nước. Sinh viên tốt nghiệp Đại học tài chính hệ tài chính chỉ cần trong lúc học đại học không phải ngồi ăn rồi chờ chết thì sau khi tốt nghiệp cơ bản đều có thể tìm được công việc tốt đẹp.

Buổi sáng có một môn chuyên ngành, giáo viên giảng bài là đại danh đỉnh đỉnh Tần giáo sư, người giang hồ xưng là: Lão củ cải ác độc!

Hắn luôn luôn tập kích bắt sinh viên làm đề trắc nghiệm. Kết quả điểm móc nối với thành tích cuối kỳ, ai mà trốn học thì tám chín phần mười phải rớt tín chỉ thi lại.

Nhưng hắn sở dĩ nổi tiếng như vậy là bởi vì hắn có một người con trai là ca sĩ nổi tiếng mà không ai không biết, người người đều hay. Mặc dù hắn sớm đã không còn xuất hiện trên giang hồ rất nhiều năm nhưng giang hồ y nguyên vẫn có truyền thuyết của hắn.

Đối với môn chuyên ngành này Lý Tiện Ngư vẫn rất để ý có thể thi đậu đại học tài chính tuy nói là có 1 phần ưu thế người địa phương nhưng cơ bản tố chất bản thân cũng phải giỏi thì mới có thể thi đậu. Nhưng hôm nay trạng thái thân thể không hề tốt đẹp gì, hắn nghe không vô bài giảng.

Đàn ông mất tinh quá độ liền sẽ bị dạng này, nhìn cái gì cũng đều mờ mờ ảo ảo. Tinh thần mỏi mệt không có cách nào tập trung được.

Sườn hắn bị ai đó nhẹ nhàng chọc hai lần, đó là người bạn cùng phòng Dương Quang Thái. Hắn rụt cổ lại, thấp giọng nói: "Hôm qua ngươi không đến lên lớp, bỏ lỡ một trận trò hay."

"Cái trò hay gì."

"Ngươi còn không biết? Không thấy trên Wechat group lớp?"

"Có lời cứ nói, có rắm mau thả."

"Trương Minh Ngọc chết rồi."

"Cái gì? Trương Minh Ngọc chết rồi? ! !"

Tin tức này tới quá bất ngờ đến mức để hắn theo bản năng lớn tiếng kinh hô làm cả Tần giáo sư ở trên bục giảng cũng phải giật nảy mình.

Đám sinh viên nhao nhao ghé mắt nhìn qua, Tần giáo sư càng là nổi trận lôi đình: "Phòng học là chỗ để học tập không phải là chỗ để nói chuyện nếu có việc gì thì để tan học hãy nói."

Lý Tiện Ngư rụt rụt đầu.

Hắn chịu đựng lòng hiếu kỳ cũng không dám hỏi tiếp nhịn đến khi tiết học kết thúc, hắn nắm lấy cánh tay Dương Quang Thái khϊếp sợ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, ai chết rồi? !"